Trong tài liệu hiện lên tất cả mọi chuyện của Giang Húc cùng Đồng Thiên Ái khi còn học cùng trường đại học, từ chuyện hai người bọn họ làm thế nào quen nhau đến sau khi tốt nghiệp Giang Húc bay đi Mỹ vẫn như cũ viết thư cho Đồng Thiên Ái, thậm chí ngay cả nội dung bức thư cũng cất giữ hai phong.
Lần nữa cảm thán, người thần bí kia, đến tột cùng là người như thế nào.
Lắc lắc đầu, tóc ngắn đung đưa, có chút hăng hái bắt đầu đọc "Lịch sử" chói lọi của họ.
"....." Hướng người sang bên phải ngó đầu ra cửa sổ.
Nghĩ đến lát nữa cái ŧıểυ tử thúi Tấn Dương kia biết những tình huống này, bộ dáng sẽ tức giận phát điên. Có chút vui vẻ cùng hả hê nói, "Không nghĩ tới! Thì ra ŧıểυ cô nhi cũng best-seller như vậy!"
Thì ra là, cái tên Giang Thiếu Đông, cư nhiên chính là ở buổi lễ tốt nghiệp bị "Over" anh bạn đáng thương. Như vậy hiện tại gặp nhau lần nữa, không phải là tình cũ khó quên chứ?
Ngón tay khẽ chạm vào cánh tay, chờ đợi thời gian trôi qua.
Một giờ sau, Quan Nghĩ nhìn qua cửa chớp, rốt cuộc thấy thân ảnh Giang Húc thoáng qua.
Lại đếm rõ số giây, đoán chắc thời gian, anh ta vào trong thang máy chuyên dụng rồi. Lúc này mới đứng dậy, vội vàng hướng phòng làm việc của tổng tài đi đến. Thậm chí cũng không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa mà vào.
"Xảy ra chuyện gì! Chẳng lẽ cậu không biết muốn đi vào phải gõ cửa sao?" Tần Tấn Dương ngẩng đầu nhìn thấy người tới, nhíu mày không vui nói, thật ra cũng không có tức giận.
Quan Nghị thờ ơ nhún vai, căn bản không để ý lời anh nói. Cắm đầu cắm cổ đi tới trước bàn làm việc, ngồi xuống, nhíu mày hỏi, :"Chẳng lẽ cậu không muốn biết quan hệ của bọn họ sao?"
"Thiên Ái cùng Giang Húc?" Tần Tấn Dương ngừng bút, ánh mắt thâm trầm nhìn người đối diện.
Con nhím nhỏ này cùng Giang Húc, thực sự có quan hệ không tầm thường sao? Nghĩ đến đây, tròng mắt không khỏi trầm xuống, ánh mắt nhìn Quan Nghị rét lạnh.
Tất cả "nɠɵạı tộc" xuất hiện giữa bọn họ, toàn bộ phải diệt trừ!
"Ờ! Hừ!" Quan Nghị cố tìm thừa nước đục thả câu, cố ý vòng vo, "Ai! Không nghĩ tới! Ai! Cậu nói xem làm sao lại trùng hợp như vậy đây? Chậc chậc!"
Tần Tấn Dương sắc mặt càng ngày càng đen, "Ít nói nhảm! Nói nhanh lên!"
A a a! Lại đổi sắc mặt! Tần đại tổng tài vừa gặp phải chuyện về ŧıểυ cô nhi, cả người đều thay đổi không giống như người bình thường rồi! không nói liền trở mặt!
"OK! Mình nói! Mình nói là được chứ gì!" Quan Nghị giơ hai tay bày tỏ đầu hàng, hắng giọng một cái, bắt đầu báo cáo với anh.
"Đồng Thiên Ái, ŧıểυ cô nhi người àm cậu yêu mến, xí nghiệp Giang thị Thiếu Đông, bọn họ đã từng....."
............
Tần Tấn Dương Nghe Quan Nghị báo cáo, sắc mặt dần đen, ngay sau đó lại tím bầm, mấy phút ngắn ngủi, gương mặt tuấn tú giống như là chảo nhuộm, biến hóa các loại màu sắc.
Đột nhiên, từ trên ghế đứng lên.
"Cậu lại làm gì! Làm giật mình a!" Quan Nghị nhíu mày một cái, hai con mắt khóa chặt theo anh.
Nhìn thấy anh hướng cửa phòng đi tới cừa tò mò hỏi, "Tần đại tổng tài, ngài bây giờ lại muốn đi nơi nào? Ngài không phải là sẽ đi tìm Giang Húc đàm phán đấy chứ?"
Chẳng lẽ, thực sự trở nên điên cuồng rồi sao?
Tần Tấn Dương hừ lạnh một tiếng, trầm mặc không nói.
Dùng sức đẩy cửa ra, quanh người tựa hồ ngưng tụ một cỗ tức giận sắp bộc phát. Mà anh mím chặt môi, ưng mâu thâm trầm lẫn chút tia sáng sắc bén, cũng nổi lên một ít bão táp.
Đi ra khỏi phòng làm việc tổng tài, chân thon dài sải bước hướng phòng làm việc nhỏ kia đi tới.
Đồng Thiên Ái! Đồng Thiên Ái! Đồng Thiên Ái! trong lòng không ngừng nỉ non tên cô, lại phát hiện có chút nghiến răng nghiến lợi. Anh thật muốn cầm một sợi dây vừa to vừa dài, trói cô lại bên người.
Tránh khỏi mấy con ruồi nam kia, cả ngày cứ nhìn chằm chằm vào cô không dứt!
Bên trong phòng làm việc nhỏ, Đồng Thiên Ái đang nghiên cứu tư kiệu hợp đồng. Trong miệng nỉ non nhớ tên tuổi của văn kiện muốn tìm kiếm, ngón tay mảnh khảnh lướt qua sấp văn kiện.
Đột nhiên cảm thấy có chút nhức đầu, "Này! Như thế nào lại nhiều như vậy! Nha? Không ở nơi này sao?Vậy mình tới phòng tài liệu tìm!"
Vừa nói xong xoay người, lại nhìn thấy ánh máy mang theo chút thẩm vấn.
Tần Tấn Dương im hơi lặng tiếng đứng phía sau cô, đôi mắt nhìn chằm cô. Mà cái khuôn mặt anh tuấn kia, thu lại hết tất cả tức giận cùng cuồng ngạo.
"Anh làm gì thế! Muốn hù chết người à!" Nhìn thấy người tới, Đồng Thiên Ái không khỏi lui về sau một bước nhỏ.
Thật là! Không có việc gì làm tự nhiên đứng sau lưng người khác, hắn chẳng lẽ không biết :"Người dọa người sẽ bị người dọa chết sao"! Thôi! Không cùng tên biến thái này so đo!
Đồng Thiên Ái thấy hắn không nói lời nào, thô lỗ nói, :"Tránh ra! Tần đại tổng tài! Tôi muốn đi lấy văn kiện!"
"Không cho đi!" Lạnh lùng phun ra mấy chữ này.
Đồng Thiên Ái nghi hoặc ngẩng đầu, vừa chống lại ánh mắt của hắn, "Tần đại tổng tài! Tôi có công việc phải làm a!Làm phiền ngài nhường một chút!" Hắn có tật xấu sao? Chắc là bệnh thần kinh tổng hợp lại lần nữa phát tác! Cho nên ở chỗ này điên!
"Chính là không cho em đi!" Tần Tấn Dương như một hài tử bắt đầu cố tình gây sự.
"Uy!Tránh ra! Anh có bệnh thần kinh ah!" Rốt cuộc chịu đựng không nổi rồi, đưa tay đẩy hắn.
Tần Tấn Dương bắt được tay cô, ôm chặt cô vào trong ngực, dùng sức, "Không cho em đi! Không cho em cùng người đàn ông kia nói chuyện! Không cho em hướng về phía hắn cười! Coi như là học trưởng cũng không cho!"
"......" Đồng Thiên Ái sửng sốt một chút, ngơ ngác bị hắn ôm lấy.
Cái gì a? Hắn đang nói những gì đây? Học trưởng? Là chỉ học trưởng Giang Húc sao?
"Anh lại điều tra tôi!" Căm giận chỉ trích.
Tần Tấn Dương không nói gì, bày tỏ chấp nhận.
Tên biến thái đáng chết này! Hắn hiện tại là gì đây? Một đại nam nhân chạy đến chỗ này, là vì nói cái này với cô?
"Không cần điên! Hành động bây giờ của anh làm cho tôi cảm thấy anh rất ngu ngốc! Anh không phải định là sẽ nói cho tôi biết anh ở đây ghen đi!" Đồng Thiên Ái nhấc chân lên muốn đạp hắn, lại bị anh đè bắp đùi lại