Đồng Thiên Ái nắm trong tay chìa khóa cửa, trong nhất thời cảm thấy tay chân mình luống cuống, không biết làm gì. Thiệt là! Chuyện gì đã xảy ra thế này? Rõ ràng chỉ có mấy ngày không gặp sao hiện tại cảm giác giữa hai người lại lạnh nhạt thế này? Thân phận của cô bây giờ vẫn là bạn gái anh Bạch Minh, thậm chí còn là vị hôn thê của anh mà! Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Phải nói với anh chuyện của mình thế nào đây? Cô đã thích người khác, hơn nữa còn cùng tên biến thái kia ở cùng một chỗ. Rốt cuộc nên làm thế nào đây? Cô thực sự không thể mở miệng được.
“Thiên Ái” Tiêu Bạch Minh nhàn nhạt gọi một tiếng. Nhìn thấy vẻ mặt đè nén kia của cô, anh biết được trong lòng cô lúc này đang rất khó chịu, tận trong đáy lòng im lặng nói “Thiên Ái! Làm bạn gái của anh một ngày nữa thôi! Ngày mai anh sẽ để em tự do!” Đồng Thiên Ái đi về phía trước mấy bước, cố gắng cười “Anh Bạch Minh… Điềm Điềm có khá hơn không?”
Trong đầu nghĩ nửa ngày, cư nhiên phát hiện mình chỉ có thể nói ra một câu như thế. Từ khi nào giữa cô và anh Bạch Minh biến thành thế này? Là từ khi nào đây?
“Ừ! Cô ấy sắp xuất viện rồi!” Tiêu Bạch Minh đơn giản nói một câu, đem túi cơm thịt nướng trong tay đưa lên trước mặt cô “Em ăn cơm chưa? Lâu rồi không mua món này cho em.”
Mặc dù biết cô hẳn đã ăn cơm rồi, mới vừa rồi từ trên này nhìn xuống anh tinh tường nhìn thấy Tần Tấn Dương lái xe đưa cô về, nhưng là anh vẫn giả vờ không biết, hỏi lại. Đây là lần cuối cùng. Đồng Thiên Ái cẩn thận đem tay ra nhận lấy cái túi, buồn buồn nói “Dạ chưa!”
Trong lòng hai người đều biết rõ nhưng lại đồng thời làm như không biết chuyện gì. Làm bộ điềm nhiên như không có việc gì! Thật là tức cười đến khiến người ta cảm giác buồn cười!
“Thiên Ái! Ngày mai là chủ nhật, em có thời gian rảnh không?” Tiêu Bạch Minh nhìn cô chằm chằm trong chốc lát, mở miệng hỏi.
Đồng Thiên Ái vội vàng nói “ Có! Em có thời gian!”
Mặc kệ, cô đem tên biến thái kia bỏ qua một bên! Không cần quản hắn khỉ gió gì nữa!
“Vậy ngày mai chúng ta đi xem phim đi!” Tiêu Bạch Minh đưa đau đớn thu vào trong lòng, mỉm cười nói “Sau đó, muốn cùng em nói một ít chuyện!” Kể một ít chuyện? Nói cái gì đó?
Đồng Thiên Ái nghi hoặc nhìn anh, chần chờ một chút “Được! Vậy ngày mai gặp lại!”
Bầu trời hôm nay, so với hôm qua khác một trời một vực, tối tăm khác thường. Bầu trời ám trầm, mây đen dày thành từng mảng, đem trời xanh che lấp hoàn toàn, tựa như lòng người hôm nay, bỏ không được ưu sầu.
Trong rạp đang chiếu phim, trên màn ảnh rộng lớn đang chiếu bộ phim hài hước. Xung quanh hai người bao trùm bởi những tiếng cười vui vẻ, vào lúc này hai người bọn họ quả thật rất khác người. Hai người bọn họ tạo ra bầu không khí quỷ dị khác thường. Tiêu Bạch Minh ngồi ngay ngắn trên ghế, nghiêm túc nhìn nhàn ảnh trước mắt, giọng cười trầm thấp thỉnh thoảng vang lên. Nhưng ánh mắt sau gọng kình đen đang dần dần ngưng tụ sương mù.
Anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô, chỉ có thể nắm tay cô lần này nữa, mọi thứ khác đều không thể nữa rồi. Đây là lần cuối cùng cùng cô đi xem phim, cứ coi như đây là một sự cáo biệt của anh đi. Anh cũng không thể mua cơm cho cô nữa rồi. Lời hứa sẽ làm bạn cùng cô suốt đời anh đã chuyển giao cho người khác rồi. Người đó nhất dịnh sẽ làm được hơn nữa còn làm tốt hơn anh. Người đó so với anh có thể mang lại cho cô rất rất nhiều thứ. Bởi vì người đó là người trong lòng cô.
Hai người bước ra khỏi rạp chiếu phim, khí trời càng ngày càng thêm lạnh. Tiêu Bạch Minh sải bước đi lên, không bận tâm Đồng Thiên Ái đang ở phía sau. Anh đã từng nghĩ mình tiến lên trước, thay cô chống đỡ từng cơn gió lạnh, nhưng mà hiện giờ anh chỉ có thể lạnh lùng mà đối mặt.
“…..” Đồng Thiên Ái dừng bước, xuyên qua bả vai người bên cạnh nhìn về phía anh. Nhìn bóng lưng anh cô bỗng nhiên có thứ cảm giác vào giờ phút này, anh cách cô cực xa. Khoảng cách đó cô chưa bao giờ nghĩ nó lại xa đến mức đó.
Rốt cuộc đám người cũng tản đi hết, trong không khí nhiệt độ càng thêm lạnh. Lạnh không chỉ là thân thể, nơi này còn có tâm lạnh, bởi vì tình cảm lúc trước giờ đã không còn.
Tiêu Bạch Minh xoay người, nhìn Đồng Thiên Ái từ từ đi về phía mình, khi cô đến gần anh rất nhẹ nhưng cũng rất trấn định mở miệng “Thiên Ái…. Chúng ta…. Chia tay thôi….”
“Mọi việc đều là lỗi của anh! Là anh phụ em. Anh thích Điềm Điềm. Mấy ngày nữa anh sẽ cùng Điềm Điềm ra nước ngoài. Cho nên anh không thể cùng với em nữa rồi!”
Tất cả hãy để cho anh, để cho anh gánh chịu lỗi lầm này. Chỉ cần từ nay em được hạnh phúc.
Đột nhiên, vang lên tiếng sấm, "Rầm rập ——" , từ xa đến gần. Bầu trời đổ mưa. Từng giọt, từng giọt từ trên cao chảy xuống, rơi xuống trên mặt đất. Qua thật lâu thời gian mới nghe thấy giọng nói nghẹn ngào “Anh Bạch Minh….”
“Thiên Ái… em là cô gái tốt. Anh Bạch Minh nhất định sẽ hạnh phúc… không cần phải nói lời xin lỗi, không cần….”
Bởi vì, lời xin lỗi này, đâu chỉ có mình anh. Trong đoạn tình cảm này, cô phản bội anh, àm anh cũng tại nơi này, lựa chọn Điềm Điềm. Kết thúc thế này là tốt nhất rồi, mỗi người đều lựa chọn người mình yêu.
“Anh Bạch Minh…. Khi nào hai người đi… em đến tiễn hai người….” Đồng Thiên Ái ngẩng đầu mỉm cười, ánh mắt lại cùng cực chua xót. Cô vẫn còn lệ thuộc vào anh, đã từng có ý niệm sẽ dựa vào bờ vai anh. Cô muốn đi….
Nếu như em xuất hiện trước mặt anh, anh sợ chính mình không thể nhịn được, không thể buông tay em được. ANh làm sao có thể cam lòng rời khỏi em đây? Mặc cho không phải người yêu cũng chẳng phải vợ chồng, nhưng anh cũng không thể rời khỏi em
Hiện tại, anh chỉ có thể nói với em: Hướng hạnh phúc đi tới! không nên quay đầu nhìn lại…