“Aaaaaa” Đồng Thiên Ái rêи ɾỉ một tiếng, cuốn chăn lật người. Cô đã ngủ từ tối qua đến tận trưa hôm nay, khi tỉnh lại phát hiện cả người trở nên vô cùng lười biếng. Nằm ủ trong cái chăn ấm áp, không thèm để ý đến mọi chuyện ngoài kia. Trong này thật sự… Thật sự rất ấm áp nha.
Lăn lộn một hồi, Đồng Thiên Ái bất đắc dĩ vén chăn lên, đứng dậy. Trong phòng còn mở máy sưởi, nhưng cô vẫn cảm giác có chút lạnh. Nhặt bừa một chiếc áo khoác, tùy ý khoác trên người, lê từng bước nặng nề đi tới phòng tắm đánh răng rửa mặt. Trong gương hiện ra một cô gái đầu tóc bù xù, mặt mày thì buồn chán có vẻ bi thương, chán đời.
“……”
Mím mím môi, Đồng Thiên Ái không nhịn được, thấp giọng nói chuyện với cô gái trong gương
“ Đồng Thiên Ái! Ngươi làm sao vậy? Phải lên tinh thần đi chứ! Cả ngày hôm qua đã thất bại thảm hại rồi. Thật là không giống Đồng Thiên Ái chút xíu nào.”
Ngắt kem đánh răng, bắt đầu đánh răng. Lúc rửa mặt, bỗng nhiên chợt dừng lại. Anh Bạch Minh… Ngày hôm qua mình rất tùy hứng, vô cùng tùy hứng. Cứ như vậy bỏ đi cũng không gọi điện cho anh ấy.
Trong bệnh viện, rốt cuộc là như thế nào rồi? Bệnh của Điềm Điềm sao rồi? Không biết đã khống chế được chưa, em ấy có khá hơn chút nào không?
Nhanh chóng rửa mặt rồi vội cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại cho anh Bạch Minh. Cô kiên nhẫn chờ đợi, nhưng đầu bên kia lại truyền đến âm thanh cô không hề muốn nghe “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được….”
Liên tục thử gọi nhiều lần, nhưng vẫn là giọng nói hộp thư tự động của tổng đài vang lên. Liền nhớ lại mọi chuyện hôm qua, trong lòng cảm thấy vô cùng hoang mang, sợ hãi. Đồng Thiên Ái chợt xoay người, chạy vào trong phòng, đem quần áo mặc vội vào, có thể nói là nhếch nhác vội vàng. Đồng Thiên Ái hấp tấp mang giày, rồi tiện tay cầm lấy túi xách ngoài cửa, trở tay “Phanh” một tiếng, đóng cửa lại.
“Làm ơn đừng để em không tìm thấy anh. Nếu như, hôm qua em là trong nhất thời tùy hứng, không đúng, xin anh tha thứ cho em. Anh Bạch Minh, xin anh tha lỗi cho em. Anh đang ở nơi nào, em đi tìm anh.”
Chạy một đường ra khỏi Cao ốc, đưa tay ngăn lại chiếc taxi, Đồng Thiên Ái vội mở cửa xe, khom người ngồi xuống.
“Bác tài! Đi bệnh viện trung tâm!” Đồng Thiên Ái không nghĩ ngợi nói
Hẳn chính là nơi này đi. Nhưng trong lòng lại không hy vọng hai người kia ở chính chỗ này. Bệnh viện là nơi luôn khiến cô sợ hãi, là nơi lạnh lẽo nhất đối với cô. Nơi đó cô đã có quá nhiều….quá nhiều thương cảm rồi.
Một hồi sau, xe taxi dừng sát ở cửa lớn bệnh viện. Đồng Thiên Ái vội lấy tiền trong túi ra, đưa cho bác tài xế “Bác tài! Tiền của bác đây!”, rồi hấp tấp mở cửa xe, thật giống như tên lửa, xong thẳng một đường vào bệnh viện.
Tài xế nhô đầu ra, hét lên “ŧıểυ thư…. Còn tiền dư của cô đây!.... ŧıểυ thư!”.
Đồng Thiên Ái hiện giờ không nghe vào được điều gì, chỉ nóng lòng muốn tìm được anh Bạch Minh cùng Điềm Điềm. Ngày hôm qua, cô không nên như thế rời đi. Gần đây, chính mình như người khác vậy, không giống Đồng Thiên Ái . Luôn nói với chính mình phải kiên cường, nhưng gần đây lại lần một lần hai thường xuyên khóc lóc, thật là quá mất mặt.
Chạy về hướng bàn tiếp nhận, Đồng Thiên Ái lo lắng hỏi “ Xin hỏi cô y tá, ngày hôm qua xe cấp cứu có đưa đến một người tên Điềm Điềm, hiện tại người này nằm ở phòng nào? Không biết đã xuất viện chưa?”
“Cô chờ một chút để tôi kiểm tra lại!” Cô y tá nói xong, nhìn vào màn hình vi tính, ngón tay thật nhanh gõ gõ vài chữ. Qua mấy giây, nghiên đầu cười nói “ ŧıểυ thư! Bệnh nhân Ôn Điềm Điềm hiện ở phòng 503.”
“Cám ơn! Cám ơn chị!’ Đồng Thiên Ái cảm kích mỉm cười, rồi vội xoay người chạy đến phía thang máy. Ra khỏi thang máy, Đồng Thiên Ái nghiêng đầu nhìn ngó xung quanh dãy hành lang dài.
503?....503? Là bên trái hay là bên phải? Bất kể đi tìm từng phòng một nhất định phải tìm được.
Hướng phía bên trái đi tới, Đồng Thiên Ái ngẩng đầu liếc nhìn bảng số trên cửa “ 507? Đi ngược lại!”. Đồng Thiên Ái xoay người, theo hướng ngược lại đi đến, bước qua từng phòng bệnh, lẩm bẩm với chính mình “501…..502……503…. là phòng này…. Chính là phòng này rồi!”
Vừa đi đến cửa phòng, liền nghe được tiếng ầm ỹ của Ôn Điềm Điềm truyền ra “Chị y tá! Nói cho tôi biết nhanh lên! Anh tôi như thế nào? Cô nói cho tôi biết đi mà! Anh tôi đang ở đâu? Ở đâu?”
Đồng Thiên Ái ngẩn ra, là giọng nói của Điềm Điềm! Đúng vậy! Không sai được! Thế thì trong miệng em ấy “Anh tôi” là nói ai đây? Trong đầu tất cả ý nghĩ cũng chỉ rơi vào trên một người – Anh Bạch Minh! Anh Bạch Minh thế nào? Anh ấy không phải là ở bên cạnh Điềm Điềm sao? Rốt cuộc là sau khi cô đi đã xảy ra chuyện gì?
Không thể tiếp tục thế này, Đồng Thiên Ái chợt đẩy cửa bước vào, xuất hiện trong tầm mắt mọi người, lo lắng hỏi “Điềm Điềm… Anh Bạch Minh… anh ấy thế nao?”
Trên giường bệnh Ôn Điểm Điềm sắc mặt tái nhợt, cả người nhìn qua vô cùng phiền muộn. Lúc nhìn thấy Đồng Thiên Ái, cảm giác nhớ nhung muốn khóc chợt trào đến. Ở trong phòng bệnh này, không có Tiêu Bạch Minh, cô trở nên vô cùng sợ hãi.
“Thiên Ái… chị Thiên Ái… Tiêu đại ca tối hôm qua nhức đầu… Sau đó ngất đi… Sau đó em… “ Ôn Điềm Điềm cực độ thương tâm, vừa nói vừa khóc.
Thấy Điềm Điềm khóc lóc thương tâm, Đồng Thiên Ái càng thêm lo lắng. Trong lòng tự dưng dự cảm bất thường càng nagy2 càng nhiều. Nghiêng nghiêng đầu, Đồng Thiên Ái sắc mặt nặng nề hỏi “ Cô y ta, Tiêu Bạch Minh, anh ấy làm sao vậy?”
". . . . . ." Hộ sĩ có chút ngượng ngùng nhìn họ, trong lúc nhất thời thế nhưng không biết nói cái gì cho phải.
Chợt từ đằng sau vang lên một giọng nam “Thiên Ái! Em hù dọa cô y tá rồi! Còn nữa Điềm Điềm, anh đã nói là không được khóc rồi mà!”
Đồng Thiên Ái cùng Ôn Điềm Điềm nghe được giọng nói quen thuộc, đồng thời nghiêng đầu nhìn lại. Nhìn thấy ở cửa phòng bệnh là Tiêu Bạch Minh trên người cùng là bộ đồ bệnh nhân, sắc mặt có chút không tốt cho lắm nhưng vẻ mặt cũng rất bình thản. Sự xuất hiện của anh, khiến cho hai cô giá đồng thời cảm thấy an tâm.
“Anh Bạch Minh….”
“Tiêu đại ca….”
Cả hai người gần như là đồng thời gọi lên tên anh. Tiêu Bạch Minh sửng sốt một chút, khóe môi hơi hơi nhếch lên, lại phát hiện trong nụ cười này chứa đựng cao nhiêu ưu thương cùng đớn đau.