Chương 886: Cái gì nên nói cái gì không nên nói, hiểu?
Editor: May
"Vậy Tần thiếu gia ...." Quản lý ở ngay bên cạnh nói chen vào, "Vậy có cần phải bảo vệ hiện trường không?"
"Ừ .... Tối nay tạm thời không cần buôn bán." Tần Thiếu Bạch hếch mày lên, "Nhiều người miệng phức tạp, anh triệu tập lại triển khai cuộc họp, bảo bọn họ kín miệng một chút, nếu vào Ciaos làm việc, liền biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, hiểu?"
"Hiểu."
"Còn có, cũng đừng truy cứu bảo vệ, dù sao cũng là Thích tiểu thư có lỗi trước." Nhìn Thích Cảnh Nhân, Tần Thiếu Bạch tận lực tăng thêm giọng điệu ở ba chữ đằng sau.
"Đa tạ Tần thiếu gia." Các nhân viên an ninh lập tức đứng thẳng tắp.
Thích Cảnh Nhân nhẹ nhàng "Hừ" một tiếng.
"Đi thôi, người gây ra họa." Vẻ mặt Tần Thiếu Bạch bất đắc dĩ cười với cô, "Tới tìm chú cảnh sát của em."
*
Đối diện Ciaos, là một tòa cao ốc buôn bán, tầng dưới cùng đến tầng năm cao ốc là trung tâm thương mại, bình thường người ta lui tới rất nhiều.
Tần Thiếu Bạch gọi một cuộc điện thoại tới người phụ trách trung tâm thương mại đó, biểu lộ muốn mượn dùng phòng quan sát trung tâm thương mại của anh ta tra một sự tình, tích cực tỏ vẻ phối hợp đối phương.
Trong thương trường rất nhiều người, thông qua hình ảnh giám sát, hoàn toàn không thể phân rõ đến tột cùng là người nào khả nghi.
Ngón tay khớp xương rõ ràng của Tần Thiếu Bạch nhanh chóng thao tác ở trên bàn phím, cố gắng muốn tìm ra nhân vật khả nghi ở trong băng giám sát.
Thích Cảnh Nhân bên cạnh đang nâng cằm lên thất thần, vẻ mặt lười nhác, đối với loại chuyện nghiêm túc này, cô dường như không có chút hứng thú nào.
Chỉ là mặc dù như vậy, nhưng cô vẫn quan sát được một chút chi tiết nhỏ.
"Viên đạn bắn vào mặt tường, cho nên có lẽ địa điểm bắn là tầng cao nhất, nhưng đối phương vòng qua tầm mắt nhiều người như vậy mang theo súng bắn xa đến tầng cao nhất như thế nào?"
Thích Cảnh Nhân quan sát Ciaos đối diện từ trong cửa sổ một chút, dùng tay nhắm chuẩn phương hướng phòng quan sát.
Tầm bắn cũng không xa lắm, nhìn có vẻ phàm là biết bắn xa, cơ bản đều có thể nhắm chuẩn vị trí này.
"Em cảm thấy có khả năng là nhân viên làm việc trong trung tâm thương mại này không?" Tần Thiếu Bạch siết chặt chân mày suy tư.
"Hoàn toàn hợp lý, biết góc chết của máy giám sát, cũng có thể mang theo khẩu súng đến tầng cao nhất."
Tần Thiếu Bạch đứng dậy, đi đến bên cửa sổ tương tự tra xem một chút khoảng cách giữa hai tòa nhà cao ốc.
"Đi thôi, đi tìm băng giám sát trên đường cái."
Tần Thiếu Bạch tra xét máy giám sát có thể dùng ở ven đường mấy lần, cuối cùng ở trong máy giám sát nghiêng đối diện cao ốc, phát hiện người nổ súng.
"Tìm được với không tìm được, giống như không có gì khác nhau." Thích Cảnh Nhân nhìn trừng trừng màn hình một hồi, châm chọc nói, "Động tác nổ súng ngược lại rất thành thục, nhưng trời mùa hè mà anh ta biến mình thành một xác ướp, không nóng à?"
Trong màn hình chỉ quay được sườn bên người đó, từ đầu đến chân đều dùng miếng vải đen bao kín chính mình đến nghiêm nghiêm thực thực, một chút làn da cũng không có lộ ra bên ngoài.
"Chiều cao đại khái khoảng 1m78, thể trọng 70kg, bả vai rất rộng, trải qua huấn luyện đặc biệt, nhưng tay trái từng bị thương, hẳn là một đàn ông." Tần Thiếu Bạch đưa ra tổng kết.
"Tần thiếu gia, không nên bị sự vật phát hiện bên ngoài mê hoặc, tôi cũng có thể giả trang thành như vậy." Thích Cảnh Nhân ở ngay bên cạnh nói bóng gió.
"OK, vậy chính là không có chút tin tức hữu dụng gì, đói bụng rồi đúng không, đi ăn cơm?" Tần Thiếu Bạch đứng dậy từ trên ghế dựa, nhếch miệng, cười xán lạn về phía cô.
"Không còn chuyện gì nữa thì tôi liền đi trở về, Tần thiếu gia một ngày kiếm tỷ bạc, tôi ngượng ngùng quấy rầy." Thích Cảnh Nhân nói xong, xoay người muốn chạy ra ngoài.
"Này." Tần Thiếu Bạch kéo cô lại từ phía sau, kiên nhẫn giải thích, "Ngày đó thả bồ câu em là vì công chuyện, nhưng sau đó tôi gọi điện thoại cho em, em đều không tiếp."