Chương 852: Có phải bọn nhỏ đói rồi không?
Coverter:
Editor: May
Bởi vì máy bay tư nhân của Thi Vực cất cánh trước, cho nên bọn họ tới thành Giang trước Tần Cận.
Sau khi máy bay hạ cánh, Thi Vực an bài người đưa Diệp Tử về nhà họ Tần trước.
Lần này mục đích về thành Giang chủ yếu là điều tra Cố Liên Thành và vụ án tai nạn xe ba năm trước có liên quan với nhay hay không, mà trước đó Cố Liên Thành chính mắt thấy Tần Cận và Diệp Tử náo loạn chia tay, cho nên hiện tại Diệp Tử tạm thời không thể lộ diện.
Bởi vì tất cả mọi người đều rất rõ ràng tình huống trước mắt, tất cả chứng cớ đều chỉ về phía Cố Liên Thành, chứng minh cái chết của Tần Nghê rất có khả năng có liên quan tới cô ta.
Một phụ nữ vì lợi ích cá nhân mà có thể giết người, một khi bị kích thích, có thể sẽ làm ra cử động càng thêm quá kích.
Diệp Tử rất đơn thuần, môt khì bị Cố Liên Thành để mắt tới, cô ấy có thể sẽ chịu thương tổn, cho nên trước khi chân tướng của sự tình chưa tra ra manh mối, cô ấy chỉ có thể ngoan ngoãn đợi ở nhà họ Tần.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao Tần Cận không chịu để một mình cô ấy ở lại thành Đô, càng muốn mang cô ấy theo bên cạnh.
Bởi vì theo ý anh, chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất.
Sau khi Thẩm Chanh và Thi Vực trở lại dinh thự dàn xếp xong, định đi biệt thự trên núi nhìn xem, lúc đang muốn ra cửa, hai túi sữa nhỏ rất không nể mặt khóc lên.
"Oa!"
"Oa ...."
"Oa oa!...."
Nhìn Tiểu Ngạo Tước và Tiểu Thiên Tước ở trong xe đẩy đang khóc đến đau lòng, Thẩm Chanh sực tỉnh ý thức được gì.
"Có phải bọn nhỏ đói rồi không?"P/s: Nguồn : thichdoctruyen.com – các bạn muốn đọc nhanh nhất và ủng hộ dịch giả có động lực dịch nhanh hơn hãy đọc tại site nguồn : thichdoctruyen.com nhanh nhất nhé J cám ơn các bạn nhiều ♥
Thi Vực cúi đầu nhìn bọn chúng một cái, nhướng mày, không nhanh không chậm phun ra một câu: "Có lẽ vậy."
Cái gì gọi là có lẽ vậy?
"Không phải trước khi ra ngoài đã cho bọn nhỏ bú sữa rồi ư?"
Thi Vực ừ một tiếng, sau đó hờ hững nói: "Con trai em cũng giống như em, lúc nào cũng ngủ ở lúc mấu chốt. Ngủ thiếp đi, sao cho bú dược?"
Từ khi vừa phi cơ đã ngủ đến hiện tại, anh có thể làm sao với hai tên nhóc này đây?
"Ngủ thiếp đi, vậy anh không biết đánh thức bọn nó sao?" Thẩm Chanh liếc nhìn anh, nhàn nhạt nói: "Cái gì gọi là giống như em lúc nào cũng ngủ ở lúc mấu chốt?"
Cô từ ngủ lúc ăn cơm hả?
"Không nỡ đánh thức thịt trong lòng của em." Thi Vực nói xong, chậm rãi giương môi, nâng lên một độ cong cười như không cười: "Tối hôm qua lúc chúng ta làm đến một nửa, em dám nói em không ngủ?"
"Cút!"
Đồ lưu manh này, cô rõ ràng là đang nói chủ đề bú sữa với anh, anh lại có thể kéo đến trên phương diện đó.
"Vẫn thích nhìn em lộ vẻ tức giận." Một tay Thi Vực kéo cô vào trong ngực, ôm eo của cô không cho cô nhúc nhích, anh cúi đầu dùng chóp mũi vuốt ve ở trên môi của cô một chút, sau đó giảm thấp giọng nói xuống nói: "Tối nay thay đổi một hoàn cảnh mới, chúng ta hẳn là càng tận hứng."
"Oa!"
"Oa oa ...."
Hai túi sữa bị xem nhẹ vừa khóc, vừa quan sát hai người đang thân mật ôm nhau, cũng không biết tại sao, bọn nhỏ đột nhiên không khóc nữa.
Tiểu Thiên Tước duỗi tay mập vào trong miệng mút, có thể là quá đói, lúc bé ngậm ngón tay, liền phát ra âm thanh" Chậc chậc" .
Rất nhanh, nước miếng liền chảy ra theo khóe miệng của bé, trên cằm nhỏ thịt đô đô dính đầy nước miếng, nhìn có vẻ đặc biệt ngốc nghếch.
"Hì ...."
Phản ứng của Tiểu Ngạo Tước có chỗ không giống Tiểu Thiên Tước, bé không có ăn ngón tay, mà là quơ động hai tay mập, nắm bắt loạn trên không trung.
Bé chuyển động đôi mắt ngăm đen, nhìn Thẩm Chanh và Thi Vực cười khanh khách không ngừng, ".... Hì .... Khanh khách ...."
Bé cười, đôi môi nhỏ xinh hơi mỏng cong thành một đường cong trăng khuyết, rất đáng yêu.