Chương 1230: Thi Mị vs Thi Khả Nhi (79)
Editor: May
"Đánh người không đánh mặt, anh chưa từng nghe qua ...."
Bị Thi Mị giẫm mặt, Lý tiên sinh vô cùng phẫn nộ, anh ta nắm chặt nắm tay, trong cặp mắt muốn phun ra lửa.
Thi Mị ung dung thản nhiên liếc nhìn anh ta, giương môi, cười như không cười, "Anh là người ư?"
"Anh đây là đang sỉ nhục tôi!" Lý tiên sinh rống giận.
"Sỉ nhục anh thì thế nào?" Thi Mị nói xong, chân tăng thêm lực đạo.
Đúng lúc đó, từ bên ngoài truyền đến xôn xao ầm ĩ, sau đó lại vang lên tiếng bước chân dồn dập lộn xộn.
Tiếp theo là, rầm một tiếng.
Cửa phòng đóng chặt bị người phá mở, mấy cảnh sát mặc đồng phục xông vào từ bên ngoài.
"Tất cả dừng tay."
Cảnh sát dẫn đầu cao giọng quát một tiếng, ngay sau đó rút khẩu súng từ bên hông ra, sau khi nhanh chóng lên đạn, nhắm ngay phần lưng Thi Mị, liền ra lệnh: "Buông anh ta ra!"
Lý phu nhân cuống quít lôi kéo con trai mình đi đến trước mặt cảnh sát, thấp thỏm lo âu nói: "Cầu các người nhanh cứu chồng tôi, anh ấy sẽ bị đánh chết mất, các người thấy vết thương trên đầu anh ấy không, bây giờ còn đang chảy máu đấy .... Những người này ra tay quá nặng, hoàn toàn là muốn giết người ...."
"Chú cảnh sát, chúd nhanh bắt bọn họ lại .... Hu hu .... Bọn họ là ma quỷ, bọn họ muốn ăn thịt người, thật đáng sợ ...." Lý Dục níu lấy áo một cảnh sát, mặt mũi tràn đầy sợ hãi co rút sau lưng anh ta, như là nhận lấy kinh hãi khổng lồ, toàn thân đều đang phát run.
"Đến nha đến nha, đến bắt chúng tôi đi ~ "
Tiểu Thiên Tước đi đến trước mặt cảnh sát, như một tiểu côn đồ, dùng ngón tay nhỏ chọc chọc đùi cảnh sát, ngẩng đầu cười tủm tỉm nhìn anh ta, "Còn nhận ra cháu không?"
"Cháu?" Cảnh sát nhíu nhíu mày, cẩn thận quan sát bé một phen, lại vẫn không thể nào nhận ra bé, liền hỏi: "Cháu là ai?"
"Cháu mà chú cũng không nhận ra! Chú thật không có nhãn lực!" Tiểu Thiên Tước vểnh miệng nhỏ lên một chút, ra vẻ không vui chống bàn tay nhỏ bé lên trên eo.
Cảnh sát: "...."
Anh ta quả thật không nhớ rõ mình từng quen biết một đứa nhỏ kiêu ngạo như vậy từ bao giờ.
Cho rằng Tiểu Thiên Tước là cố ý gây rối, cảnh sát lập tức không nể mặt, nghiêm túc cảnh cáo bé: "Cháu qua bên cạnh ngồi, đừng ở chỗ này gây rối, nếu không một lát nữa chú cảnh sát mời cháu về cục cảnh sát uống trà."
Lý Dục nghe nói như thế, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý, nhưng mặc dù là như vậy, nhưng nó vẫn đang khóc, vừa khóc, còn vừa lên án: "Chú cảnh sát, vừa rồi cậu ta mắng cháu là khoai tây, cười nhạo cháu, còn đánh cháu chảy máu mũi, cậu ta là một đứa trẻ hư.... hu hu ...."
Cảnh sát xoay người trấn an cảm xúc Lý Dục một chút, bảo nó không cần phải sợ.
Tiểu Thiên Tước liếc nhìn cảnh sát, bĩu môi, vẻ mặt kiêu ngạo: "Chú muốn mời cháu đi cục cảnh sát uống trà, cũng phải để cháu đồng ý đi mới được nha. Còn có ba cháu từng nói, nếu có người bắt buộc tụi cháu đi nơi không thích đi, ông ấy sẽ huỷ nơi đó."
"Bạn nhỏ, loại lời này là không thể nói lung tung. Chú là cảnh sát, chỗ làm việc của chú là cục cảnh sát, cục cảnh sát là nơi thẩm vấn phạm nhân, đã được quốc gia bảo vệ, không phải ai muốn huỷ có thể huỷ." Tuy rằng cảnh sát nghiêm mặt, nhưng lúc nói chuyện vẫn là chân thành thấm ý, thấy Tiểu Thiên Tước không có phản ứng, anh ta dứt khoát giương súng trên tay lên, nói: "Trong tay chú có súng, bên trong súng này có đạn, nếu ai không nghe lời nói, đạn này liền cho người đó ăn."
Tiểu Thiên Tước không những không sợ, ngược lại còn không có tim không có phổi cười, "Đồ chơi của cháu và anh cháu chính là súng và viên đạn, hơn nữa đều thật nha."