Chương 1219: Thi Mị vs Thi Khả Nhi (68)
Editor: May
"Như vậy đi hai vị, hiện tại tôi đi phòng nghỉ nói chuyện rõ ràng với phụ huynh Lý Dục trước một chút, phiền các người chờ lát nữa rồi đưa Thi Thiên Tước và Thi Ngạo Tước đến phòng nghỉ, ngoài cửa có bảng chỉ đường, cách phòng làm việc chỉ khoảng năm mươi mét."
Sau khi thương lượng tốt với Thi Mị và Thi Khả Nhi, cô giáo Trương vội vàng chạy tới phòng nghỉ.
Lúc đến, hiệu trưởng đang ở ngoài cửa phòng nghỉ nhìn chung quanh, nhìn thấy cô, hiệu trưởng lập tức chào đón: "Như thế nào, phụ huynh Thi Ngạo Tước Thi Thiên Tước đến chưa?"
"Đến rồi, hiệu trưởng, chúng ta vào đi, một lát nữa bọn họ sẽ tới đây."
Trong phòng nghỉ, vợ chồng họ Lý ngồi trên ghế sofa, đợi còn chưa đến mười phút, hai người dường như đã không còn tính nhẫn nại gì nữa.
Đặc biệt là Lý phu nhân, vẻ mặt không kiên nhẫn, trong miệng trực tiếp la hét: "Nhân vật lớn thì rất giỏi ư, trễ lâu như vậy. Chúng tôi là người bị hại, hiện tại lại có thể để cho chúng tôi ở chỗ này, nói vậy mà được sao?"
"Xin lỗi Lý tiên sinh Lý phu nhân, để hai người đợi lâu rồi." Hiệu trưởng đi tới, trước nhận lỗi với bọn họ, sau đó mới lên tiếng: "Phụ huynh đối phương đã đến, sẽ lập tức tới đây."
Cô giáo Trương rót hai ly nước, khách khách sáo sáo bưng đến trước mặt bọn họ, "Hai vị trước uống ly nước đi, chuyện ngày hôm nay thật sự là rất xin lỗi, lãng phí thời gian quý báu của hai vị, chúng tôi thật sự rất áy náy."
Lý phu nhân hừ một tiếng, cũng không nhận nước cô giáo Trương đưa tới.
Lý tiên sinh cũng không nhận, chỉ là ít nhất anh ta còn nói một câu "Không cần đâu."
Vào lúc này, bạn nhỏ Lý Dục được nhân viên y tế của trường học đưa đi vào, máu mũi của thằng bé đã ngừng lại, nhưng trên quần áo dính không ít vết máu.
Dáng dấp cậu bé vốn béo, quần áo trên người cũng bị căng rất chặc, bởi vì như vậy, thoạt nhìn có vẻ rất chật vật.
"Ba,.... Mẹ .... hu hu ...."
Vừa thấy ba mẹ mình, Lý Dục không nhịn được bật khóc thét lên, cậu bé bổ nhào về phía hai người, bộ dáng đáng thương khóc kể lể: "Đau quá, có phải cái mũi của con bị hỏng rồi không, về sau có phải chỉ có thể dùng miệng để thở không,.... hu hu ...."
"Đừng sợ bảo bối, không có chuyện gì, con xem, bây giờ không phải là không có chảy máu à." Lý phu nhân mềm giọng dụ dỗ bé, vừa sờ đầu của cậu bé, vừa giống như hướng dẫn hỏi, "Nói cho mẹ, có phải là hai bạn nhỏ kia động thủ trước không?"
"Ừ, đúng vậy, là bọn chúng động thủ đánh con trước. Hu hu, bọn họ ra tay rất mạnh, suýt chút nữa đánh chết con rồi..." Lý Dục co rúc ở trong lòng cô ta, như là động vật bị kinh hãi, nước mắt trực tiếp rơi xuống.
Lý phu nhân ôm bé, an ủi: "Có ba mẹ ở đây, không ai dám thương tổn con."
"Ừ ...." Lý Dục gật đầu.
Lý phu nhân lại nói: "Con trai, con nói mẹ nghe xem, ngoại trừ bọn họ đánh tới cái mũi của con, còn có đánh chỗ nào khác của con không? Ví dụ như đầu, bụng, hoặc là mấy chỗ đi đứng linh tinh?"
"Có!" Lý Dục không kịp suy nghĩ liền nói: "Trên người của con chỗ nào cũng đau, đều là bị bọn họ đánh ...."
Cậu bé nói xong, dùng ngón tay chỉ chỉ cái trán, "Mẹ người xem nơi này, có đổ máu hay không, con cảm thấy đau quá, con có thể sẽ bị bọn họ đánh ngu không? Nếu con ngu, sẽ không có người thích con rồi..."
Nói xong, vừa thương tâm khóc lên, "Bọn họ thật là xấu, hai người kết phường đánh một mình con, còn mắng con .... Nói con không có tố chất, không có giáo dục .... hu hu ...."
"Đáng giận! Đây cũng quá phận rồi!" Lý phu nhân tức giận không dứt, chỉ kém nổi trận lôi đình vỗ bàn mà thôi.