Chương 1161: Thi Mị vs Thi Khả Nhi (12)
Editor: May
Giờ phút này cô yếu ớt đến giống như là một đứa bé vừa sinh ra còn bọc ở trong tã lót, cô cố gắng muốn tìm kiếm một vòng tay ấm áp, một cảng tránh gió, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có một mình cô.
Thi Mị đứng ở trước mặt cô, hơi cúi đầu, dùng ánh mắt thâm trầm nhất nhìn mặt của cô, ánh mắt của anh rất phức tạp, bao hàm quá nhiều thứ khiến người ta nhìn không thấu đọc không hiểu.
Không biết qua bao lâu, anh chậm rãi đưa tay nâng khuôn mặt của cô lên, lau đi nước mắt cho cô.
Lòng bàn tay của anh mang theo nhiệt độ nóng bỏng, dường như có thể hòa tan người.
"Thi Khả Nhi." Anh nhỏ giọng gọi tên của cô.
Thi Khả Nhi khẽ gật đầu, xem như đáp lại anh, ánh mắt vẫn nhắm không có mở ra.
"Em có thể đảm bảo sau khi tỉnh rượu còn nhớ rõ mới vừa chính mình đã nói những gì không." Lòng ngón tay thô ráp khẽ vuốt qua lông mi của cô, mang theo ôn nhu trước đây chưa từng có.
Thi Khả Nhi cũng không xác định sau khi mình tỉnh rượu còn có thể nhớ kỹ vừa rồi đã nói gì hay không, cô chỉ biết là, giờ phút này cô là thanh tỉnh, những lời vừa rồi của cô đều là phát ra từ nội tâm.
"Em cảm thấy vẫn là quên sẽ tốt hơn." Cô mở mắt ra nhìn người đàn ông trước mặt, điều chỉnh xong tâm tình của mình, lấy tay lau đi nước mắt lưu lại trên mặt, cười nói: "Dù sao em là một nữ vương kiêu ngạo, từ trước đến nay em luôn tự cho là đúng, không thích hợp với tình tiết nữ theo đuổi nam này."
"À, thật sao?"
Ánh mắt Thi Mị thâm trầm, con ngươi sâu thẳm mênh mông không thấy đáy giống như đầm sâu, anh che dấu tâm tình của mình cực kỳ tốt, dù cho dùng cách này đối mặt với người, cũng khiến cho người ta không cảm thấy được cảm nghĩ của anh có phập phồng hay không.
"Đúng nha, chẳng lẽ anh còn chưa hiểu rõ em sao."
Thi Khả Nhi dùng tay chống cái bàn muốn ngồi dậy, nhưng Thi Mị cũng không cho cô cơ hội này, anh một phát ấn chặt bờ vai của cô đè cô xuống dưới nằm ở trên bàn lần nữa, cúi người tới gần cô.
"Anh, anh muốn hôn em à?"
Thi Khả Nhi cực kỳ trấn định, vào lúc mặt Thi Mị cách mặt của cô còn mười cm liền kịp thời mở miệng, chỉ là giọng nói của cô nghe thế nào cũng mang theo vài phần khiêu khích hiềm nghi.
Có thể hấp dẫn đàn ông có hai loại, một là là rượu ngon, hai là mỹ nhân.
Thi Khả Nhi uống rượu quá nhiều, khi nói chuyện trong miệng bay ra mùi rượu nhàn nhạt, chui vào trong mũi Thi Mị, lập tức khiến cho người anh nóng lên một trận, trong con ngươi vốn băng lãnh bao trùm lên một lớp nóng rực.
"Muốn hôn ư? Muốn hôn thì em sẽ phối hợp với anh, nhưng không thể hôn lưỡi, nhiều nhất chỉ có thể chuồn chuồn lướt nước." Khóe miệng Thi Khả Nhi treo nụ cười xấu xa, bởi vì uống qua rượu đích, ửng hồng trên mặt cô vẫn chưa có thối lui, mang theo một loại quyến rũ khó diễn tả bằng lời.
Thi Mị híp híp mắt, ung dung thản nhiên hỏi: "Em thấy anh em hôn môi sao?"
"Thấy nhiều rồi." Thi Khả Nhi nói: "Ở nước S, bình thường ra ngoài chào hỏi với người khác đều là hôn, hơn nữa còn phải hôn môi."
"Hửm?" Môi mỏng mơ hồ giơ lên, vẽ ra một độ cong cười như không cười: "Vậy ý của em là, em ở nước S thường xuyên hôn môi với người khác."
"Đúng vậy, anh nên biết, nhân duyên em quá tốt, cho nên nhiều khi những người đàn ông kia đều tranh nhau chào hỏi với em. Anh nói từ chối, người khác sẽ có cảm giác như anh không lễ phép. Không cự tuyệt, mỗi người đàn ông kia đều là sắc quỷ, hôn thì thôi, còn vươn đầu lưỡi."
"Em chắc chứ?" Thi Mị lại tới gần cô một chút, tiến đến bên tai của cô, cười nhẹ một tiếng: "Thi Khả Nhi, em tốt nhất phải trả lời vấn đề này thật tốt."