Chương 1128: Thật không nghĩ tới Tước thiếu cũng chịu quang lâm hàn xá
Editor: May
Tô Trấn Hùng cũng nghe được lời nói vừa rồi của nhà họ Tôn, nghĩ đến chuyện bây giờ nhà họ Tôn gặp phải, ông ta ngược lại cũng không có để ý, chỉ là nói một câu với Triệu Thư Nhã: "Sự tình phát triển đến nước này cũng không có biện pháp khác, trước cứ như vậy đi."
Triệu Thư Nhã vừa nghe, sốt ruột, "Trấn Hùng, việc hôn nhân với nhà họ Tôn thất bại thì còn có nhà khác, đứa con gái kia của ông cũng đã đến tuổi kết hôn, luôn ở bên ngoài mò mẫm lăn lộn như vậy cũng không phải biện pháp. Nếu không như vậy đi, tôi lại sai người nhìn xem có đối tượng phù hợp có thể giới thiệu cho nó hay không."
Tô Trấn Hùng có chút phiền muộn hút một hơi thuốc: "Qua một thời gian nữa rồi nói sau."
"Nhưng mà ...."
Triệu Thư Nhã chưa nói hết câu, liền có người làm vội vàng chạy vào đại sảnh, báo cáo: "Lão gia, bên ngoài có vị tiên sinh nói muốn gặp ngài."
"Tiên sinh nào?" Triệu Thư Nhã đoạt hỏi trước.
"Anh ta nói anh ta tên Thi Ngạo Tước." Người làm trả lời.
"Thi Ngạo Tước? Sao anh lại đến đây?" Nói không bàng hoàng là giả, tuy rằng Triệu Thư Nhã thường hay treo lời Thi Ngạo Tước cũng không có gì tài ba trên bờ môi, nhưng trên thực tế bà ta vẫn rất kiêng kỵ Thi Ngạo Tước, dù sao nhà họ Thi cũng là đầu rồng lão đại trong giới kinh doanh, dù nhà họ Tô có khả năng, cũng không sánh kịp một phần mười bọn họ.
Khoan hãy nói quyền lợi và địa vị, chỉ quan hệ giao thiệp của Thi Ngạo Tước, cũng có thể dễ dàng bỏ rơi Tô Trấn Hùng hai mươi con phố, những thứ này Triệu Thư Nhã đều rất rõ ràng. Cho nên Thi Ngạo Tước - người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp đến nhà họ Tô, bà ta ít nhiều vẫn có chút kinh ngạc.
"Người đó ở đâu?" Vẻ mặt Tô Trấn Hùng rất ngưng trọng, từ sau lần đầu tiên nói chuyện hợp tác thất bại với Thi Ngạo Tước lần trước, hai người đã không còn qua lại nữa, cho dù có lúc đụng mặt ở trên bữa cơm hoặc tiệc rượu, hai người về cơ bản đều là trao đổi rất ít, làm thế nào cũng không ngờ Thi Ngạo Tước sẽ đích thân tới cửa bái phỏng.
"Người đó ở trên xe, xe dừng ở cửa lớn, là tới một mình." Người làm hồi đáp.
Tô Trấn Hùng trầm lắng suy tư im lặng mấy giây, nói: "Mời cậu ta vào đi."
Tô Trấn Hùng không dám chậm trễ Thi Ngạo Tước có ba lý do, một, hiện tại trên tay ông ta có mấy hạng mục lớn có thể cần Thi Ngạo Tước ủng hộ, nếu không rất khó khai thác, mở rộng. Hai, luận địa vị, Thi Ngạo Tước cao hơn ông ta rất nhiều cấp bậc, không thể đắc tội. Ba, lo ngại đến con gái của mình có thể có quan hệ với Thi Ngạo Tước, càng có lý do gặp anh, biết rõ ràng chân tướng sự tình.
Thi Ngạo Tước chờ ở ngoài cửa lớn nhà họ Tô, đại khái là có chút mất kiên nhẫn, anh giơ tay liếc mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, lập tức nhíu mày lại.
Thật ra anh hoàn toàn có thể dùng cách xông vào để đi vào, chỉ là bận tâm đến Tô Cửu Y nên anh mới bỏ đi ý nghĩ này, nhưng ba phút chờ đợi này, quả thật đã làm cho anh tiêu hao hết tính nhẫn nại.
Ngay tại lúc anh lấy điện thoại di động ra báo cho vệ sĩ đến xô cửa, cửa chính đóng chặt đột nhiên mở ra, sau đó xuất hiện bóng dáng của Tô Trấn Hùng và Triệu Thư Nhã, hai người một trước một sau bước nhanh tới, tươi cười chào đón với Thi Ngạo Tước.
"Thật không nghĩ tới Tước thiếu cũng chịu quang lâm hàn xá." Đứng ở trước xe, Tô Trấn Hùng khách sáo mở miệng.
"Vị này chính là Tước thiếu đi." Nhìn Thi Ngạo Tước trong xe, Triệu Thư Nhã cười nói: "Vẫn luôn chỉ là nghe được tên của cậu, hôm nay vừa gặp, quả nhiên danh bất hư truyền, tuấn tú lịch sự."
"Tô Đổng khách sáo rồi." Thi Ngạo Tước trực tiếp bỏ qua Triệu Thư Nhã, liếc xéo Tô Trấn Hùng, thản nhiên mở miệng, giọng nói hơi có chút sâu lắng, lại làm cho người ta không cảm thấy được tâm trạng giây phút này của anh là tốt hay xấu.
"Đâu có đâu có." Tô Trấn Hùng cười nghênh đón Thi Ngạo Tước vào bên trong, "Đến đến, đi vào rồi nói."