Chương 1003: Cười em ngốc
Editor: May
"Cười em ngốc." Giọng nói trầm trầm của anh chậm rãi chảy qua bên tai.
Tô Cửu Y bị mắng là ngốc, làm bộ muốn kéo khoảng cách giữa hai người ra, nhưng tay lại bị Thi Ngạo Tước bá đạo níu lại, không nới lỏng được.
"Đừng nháo, chúng ta vội vàng đi lên." Anh nhìn bốn phía chung quanh một chút, hai đội ngũ còn lại đã sớm không còn bóng dáng.
Rất hiển nhiên Tô Cửu Y cũng phát hiện điểm này, "Sao bọn họ leo lên nhanh như vậy, chúng ta mau đuổi theo bọn họ đi, đã leo hơn năm tiếng, trì hoãn nữa xuống trời liền tối rồi."
"Làm không tốt sẽ có dã thú gì đó." Thi Ngạo Tước lôi kéo cô bước đi lên đỉnh núi lần nữa.
"Thiệt hay giả?"
"Lừa gạt em."
"...."
Kiên trì thêm vài bước nữa chính là đỉnh núi, Tô Cửu Y chưa bao giờ leo núi cảm thấy mình trước mắt choáng váng, tất cả cảnh tượng đều trở thành ảo ảnh chồng chất.
"Kiên trì thêm chút nữa." Giọng nói Thi Ngạo Tước giống như suối trong chảy xuôi qua đáy lòng của cô, cho cô thêm sức lực.
Nhiệt độ từ chân núi lên đến đỉnh núi liền thay đổi, khiến Tô Cửu Y cảm thấy có chút khó chịu, sắc mặt của cô có chút xanh xao, tay chân lạnh như băng cũng trở nên cứng ngắc.
Mồ hôi chảy trên người giống như đều đã biến thành mồ hôi lạnh, cô rụt cánh tay lại muốn tạo ra cho mình một chút ấm áp.
Sau khi Thi Ngạo Tước phát hiện động tác rất nhỏ này của cô, buông tay cô ra cởi áo khoác của mình xuống.
"Nhiệt độ sẽ càng ngày càng thấp, lúc em ra cửa chưa từng nghĩ đến chuyện này ư?" Tuy rằng trong lời nói nghe vào là trách cứ, nhưng ở trên mặt Thi Ngạo Tước hoàn toàn tìm không ra chút vẻ mặt trách cứ nào.
Qua một sườn núi nhỏ dốc đứng, cuối cùng hai người bò lên trên đỉnh núi.
Tô Cửu Y khom người liên tục thở dốc, không ngờ thể chất vận động của mình lại kém như vậy, nếu như hôm nay không có Thi Ngạo Tước ở ngay bên cạnh giúp đỡ, sợ rằng cô hoàn toàn không leo được.
"Tô Cửu Y." Giọng nói lành lạnh của Thi Ngạo Tước truyền đến, nhớ tới anh rất ít gọi tên của cô, không ngờ âm tiết tên đơn giản cửa mình nói ra từ trong miệng của anh lại có mị lực khác như vậy.
"Sao?" Tô Cửu Y nghiêng mặt qua nhìn về phía anh, đường cong bên mặt rõ ràng của người đàn ông ở trong ánh trời chiều dư âm liền trở nên nhu hòa.
"Nhìn bên kia."
Tô Cửu Y sáng tỏ nhìn theo ánh mắt của anh.
Mảng lớn đám mây được chiếu sáng nở rộ ở chân trời, một xanh một hồng đan xen với nhau tạo ra một cảnh đẹp hoàng hôn rực rỡ chói mắt, từng tia sáng dư âm của ánh trời chiều trút xuống từ trong vòng tròn vàng kim từ trên bầu trời, tia sáng rơi lấm tấm trên mặt đất như là bạc vụn nở rộ đầy đất.
Tô Cửu Y chưa từng thấy ánh trời chiều đẹp như vậy.
Cảnh sắc trước mắt dường như đang nói cho cô biết, lựa chọn kiên quyết của mình không sai.
"Thật đẹp." Tô Cửu Y không kìm lòng được cảm thán nói.
Cách đó không xa nổi lên vài cái lều, Thích Cảnh Nhân đang đốt lửa sau khi phát hiện hai người hưng phấn khoát tay với bọn họ.
"Hai người các người ngược lại nhanh lên chút đi!"
Những người khác ở bốn phía nhặt củi chuẩn bị bắt cá ở khe suối gần đó về nướng.
"Không ngờ chúng ta chậm như vậy." Nhìn thấy có đống lửa, Tô Cửu Y đột nhiên cảm giác không quá lạnh, ngược lại rất là vui sướng và mong đợi với đêm sắp tới.
"Em chạy chậm chút." Một tay Thi Ngạo Tước cắm ở trong túi quần, không nhanh không chậm đi theo đằng sau Tô Cửu Y.
Nhìn thấy tất cả túi du lịch lớn nhỏ, Tô Cửu Y nghĩ mãi không thông nhíu mày: "Khi đến các người xách nhiều thứ như vậy ư."
"Là trợ lý ngồi xe ngắm cảnh đưa lên." Tống Trí Kha giải thích.
Vậy cũng được ư, kẻ có tiền thật sự rất tốt.