“Oánh Oánh, cơm nước xong nhớ kiểm tra kết quả thi nhé, kiểm tra xong về bảo sư huynh tham khảo cho con, nghĩ xem muốn học trường nào, tối nay ba và mẹ về với con.”
“Vâng, con biết rồi ba.”
Sau khi ăn xong Dụ Oánh túm Hứa Hàng vào một tiệm bánh ngọt, hứng thú hừng hực gọi một phần bánh Tiramisu cùng với hồng trà bá tước, tuy Hứa Hàng rất bất đắc dĩ nhưng cũng vẫn dung túng cô như cũ, vì thế dưới ánh mắt sáng quắc của Dụ Oánh mà gọi một ly cà phê.
Sau khi ngồi xuống Hứa Hàng nhìn di động, duỗi tay gõ gõ mặt bàn trước mặt Dụ Oánh: “Tra kết quả.”
“Dạ, dạ, suýt quên mất.” Dụ Oánh mở khóa di động, vào web công bố điểm thi đại học, không nhanh không chậm gõ tài khoản.
“Hồi hộp không?” Hứa Hàng đi tới bên cạnh cô không biết từ khi nào, một tay chống lên mặt bàn, một tay đặt ra phía sau ghế của cô, mà thoạt nhìn trong cô bị Hứa Hàng vây trong ngực, chóp mũi đều là mùi hương thuộc về anh.
Sư, huynh, cực, kỳ, thơm!
Dụ Oánh lặng lẽ mở lớn mắt, hít sâu một hơi, động tác nhập mật khẩu trên tay cũng chậm hơn.
Hứa Hàng cho rằng cô đang hồi hộp, ngồi xuống xoa xoa đầu cô. Anh không biết ăn nói, bình thường cũng chẳng để lộ cảm xúc phập phồng gì, càng không biết an ủi con gái, chỉ có thể dùng một chút hành động để an ủi cô mà không nói được lời nào.
Anh lấy di động của Dụ Oánh: “Mật khẩu là gì vậy, anh xem cho em.”
“Hả?” Dụ Oánh ngẩng đầu nhìn anh, bộ dáng vẫn còn chưa kịp phản ứng: “Mật mã là……” Tên viết tắt và sinh nhật của anh.
Xong rồi, cô thật sự nói không nên lời.
Bộ dáng chần chờ này đã đủ để Hứa Hàng hiểu lầm, nhưng không đợi anh mở miệng, Dụ Oánh đã lấy di động về: “Không cần đau, sư huynh, để em tự xem!”
Sau đó liền hấp tập gõ.
Hứa Hàng nhíu mày, ngồi lại phía đối diện.
Một khắc thành tích hiện ra kia Dụ Oánh vẫn là có chút hồi hộp, nhưng sau khi nhìn kỹ thì nhẹ thở ra, cơ bản là giống như cô đã đoán trước, ngữ văn 128, toán học 110, tiếng Anh 140, tiếng trung là 247, tổng điểm của cô đã vượt qua được điểm sàn rất nhiều, hiển nhiên cô có thể vào được trường mà cô muốn.
Khóe miệng Dụ Oánh cong lên, khóe mắt cong cong cười cực kỳ xinh đẹp, ngôi sao trong mắt lấp lánh, sau đó cô nhìn về phía Hứa Hàng: “Sư huynh, điểm của em là 625! Em có thể tới X đại với anh rồi!”
Hứa Hàng sửng sốt một chút, buột miệng thốt ra: “Em không muốn vào trường khác sao? Điểm của em hoàn toàn đủ……”
“Không đâu, từ khi anh thi vào X đại em đã có mục tiêu của mình rồi, em muốn ở gần anh, em thành công rồi!”
Lúc này anh thật sự ngây ngẩn, nói không nên lời cảm xúc trong lòng.
Từ khi anh phát hiện mình thích ŧıểυ sư muội kém anh ba tuổi, anh đã bị bệnh, một lần bệnh chính là 5 năm, nhìn cô từ một cô bé đáng yêu trưởng thành một thiếu nữ yêu kiều, đóa hoa cấm kỵ trong lòng cũng ngày càng nở rộ.
Nhưng mà anh cũng hiểu được, có lẽ Oánh Oánh chỉ xem mình là anh trai thân cận nhất để dựa vào, có lẽ cả đời bọn họ không thể ở bên nhau, một khi vượt rào chắn này sẽ ngã cả bàn cờ, cho nền phần tình cảm này có khả năng lớn không thể thấy được ánh sáng. Cô sẽ hoàn toàn xa cách anh, thậm chí là cha mẹ hai bên và cả sư phụ cũng không cho phép họ qua lại.
Cho nên ngay từ đầu anh đã cố gắng đè nén bản thân mình, không để lộ phần tình cảm này ở trước mặt người khác, cho dù thích muốn chết, nhớ phát cuồng, cũng chỉ có thể làm bộ không hề để ý.
Nhưng mà hôm nay, anh đột nhiên hiểu được, phần tình cảm này có lẽ trước giờ không phải chỉ là một mũi tên từ một phía.