“Ngươi chính là Lương Sơn Bá?” Chúc mẫu ngồi ở đại sảnh, nhìn nam tử đi theo Chúc Anh Tề bước vào.
Vóc dáng cao cao gầy gò, khuôn mặt tái nhợt, ngũ quan bình thường, chỉ có thể coi là thanh tú, đôi mắt hiền hậu. Mà khí chất cũng tạm được, nếu như không phải bà nhìn Diệp Quân Mạc lớn lên, thì Lương Sơn Bá này cũng xem như ôn nhuận như ngọc.
Lương Sơn Bá thấy Chúc mẫu đánh giá mình, lại thấy Chúc phụ ngồi ở một bên, vội vã hành lễ gặp mặt: “Vãn bối Lương Sơn Bá bái kiến bá phụ bá mẫu.” Nói rồi định quỳ xuống.
Chúc phụ hừ lạnh một tiếng, quay người đi, coi như đáp ứng.
Chúc mẫu nhìn hắn, nói: “Được rồi, ta không nhận nổi một quỳ của ngươi. Nếu Anh Đài biết được, còn không tìm ta liều mạng sao.”
“Bá mẫu?!” Lương Sơn Bá trong lòng khổ sở, vẫn thẳng tắp quỳ xuống. Tứ Cửu thấy vậy vô cùng tức giận, nhưng cũng không thể làm gì.
Mắt lạnh nhìn Lương Sơn Bá quỳ xuống, trông hắn một thân chật vật, Chúc mẫu nghĩ tới nữ nhi nhà mình đầu đầy máu tươi, Cửu nha đầu. . . . . . Chúc mẫu suy nghĩ chốc lát, chậm rãi mở miệng: “Anh Tề, dẫn hắn đi xuống rửa mặt, sau đó để hắn. . . . . . để hắn đi gặp muội muội của con một chút đi!”
Lương Sơn Bá vô cùng vui mừng: “Bá mẫu?!” Anh Đài, mẹ của nàng đồng ý cho chúng ta ở chung một chỗ rồi! Anh Đài, nàng có vui mừng không?
Chúc Anh Tề gọi người hầu mang Lương Sơn Bá đi xuống, bản thân thì vẫn ở lại đại sảnh.
“Mẹ!” Chúc Anh Tề bất mãn gọi Chúc mẫu một tiếng, lại thấy Chúc mẫu mệt mỏi tựa lên ghế, phất phất tay bảo hắn dẫn Lương Sơn Bá đi.
“Anh Tề, con đã nghe mẹ con nói rồi đó.” Chúc phụ vẫn một mực yên lặng không lên tiếng lúc này chợt mở miệng, “Dù sao chúng ta cũng chỉ có một nữ nhi là Cửu nha đầu, con cũng chỉ có một muội muội, chẳng lẽ thật sự muốn nhìn con bé đi tìm cái chết sao?”
Chúc Anh Tề trong lòng chua xót, không nói gì nữa, phân phó người hầu chăm sóc Chúc mẫu, rồi cũng đi xuống.
Mấy ngày sau, Lương Sơn Bá mang theo Chúc Anh Đài rời khỏi Chúc gia trang, bọn họ rốt cục đạt được ước muốn ở chung một chỗ.
Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài đứng ngoài Chúc gia trang, hai người nhìn nhau, ẩn ý đưa tình, bọn họ trải qua nhiều đau khổ như vậy rốt cục có thể dắt tay nhau rồi.
Tứ Cửu đứng một bên, hung hăng lau nước mắt, công tử, hai người sẽ hạnh phúc.
Chúc Anh Đài nhìn nơi mình lớn lên từ nhỏ lần nữa, lệ rơi đầy mặt.
Lương Sơn Bá ôm lấy nàng thật chặt, dùng ống tay áo cẩn thận lau khô nước mắt trên mặt nàng, ôn nhu nói: “Anh Đài, tin tưởng ta, ta sẽ cho nàng hạnh phúc!”
Chúc Anh Đài tựa vào trong ngực hắn, gật đầu, rồi kéo tay hắn, xoay người rời đi.
Tạm biệt, Chúc gia trang!
….
“Tiểu thư, tiểu thư, cô gia tới!” Trụy Nhi vội vã chạy vào.
Diệp Quân Lan mắt cũng không ngẩng, trực tiếp ném một hạt dẻ tới: “Truy Nhi, ai là cô gia?!”
Trụy Nhi ôm trán, rơi lệ ủy khuất nói: “Cô gia không phải là Mã Văn Tài Mã công tử sao?” Tiểu thư, người không phải là biết rõ còn cố hỏi sao! Trong phủ này từ trên xuống dưới có ai không biết a!
“Ai nói, ai nói hắn là cô gia của tiểu thư nhà ngươi. . . . . .” Diệp Quân Lan hiếm khi ngượng ngùng một hồi, coi như phải thì ngươi cũng không thể trắng trợn kêu ra như thế a.
“Sao vậy? Ta có chỗ nào đắc tội Lan nhi rồi, Lan nhi không quan tâm ta nữa sao?” Một giọng nói truyền đến, mang theo ý cười, bóng người thon dài xuất hiện ở trước mặt Diệp Quân Lan, khóe miệng khẽ cong lên, đôi mắt ấm áp tràn đầy tình cảm.
“Tu Nhân.” Diệp Quân Lan nhẹ nhàng gọi, đứng dậy, nhanh chóng lao về phía hắn. Ta ôm, thật lâu rồi không có ôm Tu Nhân a!
Mã Văn Tài tiếp được nàng, đem nàng ôm vào trong ngực.
Hồi lâu, Diệp Quân Lan chôn trong ngực Mã Văn Tài, rầu rĩ lên tiếng hỏi: “Chàng đến khi nào vậy?”
“Vừa đến, trước bái kiến bá phụ bá mẫu, rồi lập tức tới đây tìm nàng.” Mã Văn Tài cười xấu xa, tiếp tục nói, “Lan nhi có phải đã quên một chuyện rồi hay không?”
Diệp Quân Lan từ trong ngực hắn ngẩng đầu, buồn bực hỏi: “Chuyện gì?”
“Nàng đã đáp ứng gả cho ta.” Mã Văn Tài trả lời, hài lòng nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Diệp Quân Lan, vùi đầu vào trong ngực hắn lần nữa, “Lần này tới đương nhiên là để đề cập hôn sự, sau đó cưới nàng về.”
Diệp Quân Lan nghe thấy thế, tránh khỏi cái ôm của Mã Văn Tài, trừng to mắt nhìn hắn: “Chàng không lầm chứ?!” Nhanh như vậy sẽ phải lập gia đình sao! Nàng không muốn, vì sao lần trước nàng lại đáp ứng a!
“Nàng nói xem?” Mã Văn Tài nhướng mày, mỉm cười: “Mới vừa rồi bá phụ bá mẫu đã đồng ý! Ah, đúng rồi, nên đổi thành gọi cha mẹ.”
Không phải chứ? Nói như vậy nàng lập tức bị gả đi ra ngoài sao?!
Lập gia đình là một chuyện vô cùng phiền phức! Hiện tại, Diệp Quân Lan đã thật sự thấu hiểu, thấu hiểu rất rõ.
Cổ đại có sáu lễ, vấn danh, nạp cát, nạp thái, nạp tế, thỉnh kỳ, nghênh thân. Sau lại chỉ có 4 lễ, là: vấn danh, nạp cát, định sính, nghênh thân.
Lễ nạp thái: là lễ đến nhà gái để ngỏ ý về việc đã chọn một người con gái gia đình ấy.
Vấn danh: theo đúng nghĩa chữ vấn danh, lễ này cốt để nhà trai hỏi rõ tên, tuổi người con gái và mẹ đẻ người ấy, để biết rõ hơn về thân thế cũng như sự giáo dục của người này.
Nạp cát: lễ này có nghĩa là nhà trai đã bói được quẻ tốt về hôn nhân giữa đôi trai gái.
Thỉnh kỳ: lễ này có mục đích xin nhà gái ấn định ngày làm lễ cưới dựa theo ngày tháng tốt xấu.
Nạp tế: đưa sính lễ tới nhà gái.
Nghênh thân: là lễ đón dâu về nhà trai.
Cũng may những việc này đều không cần nàng quan tâm, nàng chỉ cần biết điều ngoan ngoãn ngồi trong nhà chờ gả là được.
Hôn lễ phân ra hai đợt, một đợt cử hành ở Hàng Châu, một đợt cử hành ở Diệp phủ, là Mã Văn Tài quyết định, Mã Thái Thú miễn cưỡng đồng ý nhi tử cưới Diệp Quân Lan, cũng không thể phản đối nhi tử cử hành hôn lễ ở Diệp phủ.
Kỳ thật Diệp gia phụ thân và Diệp gia mẫu thân cũng biết rõ chuyện này, nên cũng lén làm một chút chuẩn bị. Nha đầu nhà bọn họ làm sao có thể chịu ủy khuất chứ! Nếu không phải cảm thấy Mã tiểu tử đối với nữ nhi nhà mình quả thật không tệ, bản thân cũng là người có khả năng, thì bọn họ mới không gả Lan nhi cho hắn đâu!
Ngày thành thânở Diệp phủ, Mã Thái Thú vẫn xuất hiện, với tư cách là thân quyến của nhà trai. Mã Thái Thú trăm triệu lần không ngờ tới, trong hôn lễ của Diệp gia, sẽ gặp phải người hai nhà Vương Tạ, Tạ Đạo Uẩn và vợ chồng Vương Ngưng Chi thay mặt Tạ An và Vương Hi Chi đến đây chúc mừng. Cuối cùng, Đào Tiềm (tức Đào Uyên Minh)vốn thần long thấy đầu không thấy đuôi cũng xuất hiện.
Diệp gia, hay cho một Diệp gia! Từ đó Mã Thái Thú đối với Diệp gia vô cùng khách khí, đối đãi với con dâu cũng coi trọng có thêm.
Hôn lễ được hoàn tất vô cùng hòa hợp, Diệp Quân Lan trong u mê gả cho Mã Văn Tài. Đêm đó liền đi thuyền chạy tới Hàng Châu, một hôn lễ long trọng khác sẽ được cử hành ở Mã phủ Hàng Châu.
Trên thuyền, trong sương phòng.
Diệp Quân Lan mệt mỏi một ngày, vừa thấy giường, liền ngả đầu nằm ngủ.
Mã Văn Tài trở về phòng, bất đắc dĩ nhìn tân nương nhà mình ngủ say sưa, lên giường, nằm xuống, nhẹ nhàng đem Diệp Quân Lan ôm vào trong ngực.
Mã Văn Tài nhìn người trong ngực, nhớ tới cái miệng nhỏ nhắn của Diệp Quân Lan lầm bầm, vẻ mặt đáng yêu oán trách nói “Vì sao lại phải có hai lần hôn lễ”, cười khẽ, in xuống một nụ hôn trên mặt Diệp Quân Lan, ôn hòa nói nhỏ: “Lan nhi, ta muốn cho nàng một hôn lễ long trọng nhất.”
Lan nhi, ta muốn đem tất cả những thứ tốt nhất cho nàng! Lan nhi, ta muốn nàng trở thành tân nương hạnh phúc nhất.