”Thế nào nữa! Mày cho anh cả cái nồi, chiều anh đem trả nhà hàng”
Hai đồng nghiệp đi cùng tôi tỏ vẻ tò mò, hỏi tôi mang canh gà đi đâu, tôi cười bảo: “Tớ vào thăm dì hai bệnh đang nằm viện”
Tôi vác nồi canh gà cho “dì hai” đi đón Sư tử vàng.
Sư tử vàng hình như chưa rửa mặt, chắc đêm qua bận bịu lắm.
Vừa lên xe ả đã ngửi thấy mùi canh gà thơm ngọt.
“Ối, Đẹp trai, anh mang gì theo thế?”
“Nước canh gà thơm nức thế kia cô không ngửi thấy sao?”
“Chết thôi…Người ta đi thăm bệnh mang hoa tươi, anh mang canh gà, vô duyên phết nhỉ!”
“Canh gà ăn được, hoa có ăn được không?”
“Ăn cái c…, bị mổ ruột thừa cái con mẹ nó ra rồi, chả nuốt gì vào bụng được đâu.”
“Chẳng phải cô cũng mang cơm đấy thôi? Con gái con đứa, hở mồm ra là nói bậy”
“ĐM nhà anh, nhãi ranh…Em không mang cơm thì mang gì, nó ăn được hay không là việc của nó, em cũng chỉ quan tâm được đến thế. Ê, anh làm cái gì?”
“Làm cái gì là làm cái gì?”
“Ngu thế, em hỏi anh làm nghề gì? “
“Trung Quan Thôn, làm về máy tính”
“Công nghệ cao cơ đấy, chẹp chẹp…để ý đến Diệp Tử rồi hả? Anh có bao nhiêu trăm nghìn?”
“Tôi tên Lý Trăm Triệu, không phải Lý Trăm Nghìn.”
“Anh hơi hão đấy!”
…
“Này, tên em là gì?” Tôi nhìn cô ta qua kính chiếu hậu, chả lẽ lại gọi người ta là Sư tử vàng?
“Anh gọi em Tiểu Ngọc là được rồi!”
Tiểu Ngọc? Tên cũng thú vị lắm, chỉ có điều dùng trên một đứa lấc cấc thế này thật uổng. Nhưng điếm thì có tên thật bao giờ. Chẳng phải có câu đối thế này sao: