Trên đường về nhà, An Nặc Hàn tập trung tinh thần lái xe, Mạt Mạt chuyên tâm nhìn từng cây thông xanh biếc lướt qua bên ngoài cửa sổ.
"Không phải em nói với anh là chỉ cùng Thành học nhạc, không có cái gì khác sao?" An Nặc Hàn hỏi.
"Em thật sự không nghĩ tới anh ấy sẽ thích em."
Khóe miệng An Nặc Hàn hơi động, nhìn vào kính chiếu hậu.
"Anh không tin em? Anh thà tin tưởng lời Vi nói..."
Anh cắt lời cô. "Sau này đừng học nhạc với Thành nữa."
"Vì sao?"
"Anh không thích cậu ta!"
Mạt Mạt cũng không phản bác, quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Gió lạnh thổi mái tóc cô rối loạn, đập vào khuôn mặt của cô, đau...
An Nặc Hàn thường đáp ứng mọi yêu cầu của cô, cũng đồng dạng với mỗi khi An Nặc Hàn có thái độ kiên quyết, cô cũng chưa bao giờ có can đảm phản bác lại.
Nhưng anh thà tin tường lời Vi nói, cũng không tin cô, điều này khiến cô vô cùng thất vọng.
Thành nói đúng, anh không hiểu được thế giới nội tâm phong phú của cô, lại càng không thể biết tới tình cảm buồn thương của cô...
Đột nhiên, An Nặc Hàn dừng xe lại giữa đường.
Anh cởi dây an toàn cho cô, giọng điệu cực kỳ lạnh lùng: "Em muốn ở cùng với cậu ta, vậy thì bây giờ xuống xe đi tìm cậu ấy đi! Anh dứt khoát sẽ không ngăn cản em!"
"Em không..." Mạt Mạt hoảng loạn lắc đầu. "Anh ŧıểυ An, anh đừng giận nữa, em không học với anh ấy nữa."
An Nặc Hàn lại trông càng thêm tức giận, anh mạnh mẽ đạp một phát vào chiếc xe, thân xe hơi biến dạng, tiếng còi báo động chói tai vang lên.
Mạt Mạt sợ đến nỗi vội vàng xuống xe, luống cuống chẳng biết làm thế nào, nhìn khuôn mặt nổi giận đùng đùng của anh.
"Em... Anh đừng giận, em đi vẫn không được sao?"
Gió biển phất qua khiến cả người cô run rẩy, cô lau đi nước mắt đang rơi xuống từ hốc mắt: "Em biết anh không thích em, em sẽ không bao giờ quấn lấy anh nữa!"
Cô đi được hai bước, An Nặc Hàn đưa một tay nắm chặt cổ tay cô, kéo lại, một tay quay bờ vai phải gầy yếu của cô đặt cô dựa vào chiếc xe cứng ngắc.
Trong khi cô vẫn còn chưa kịp kiểu chuyện gì đang xảy ra, đôi môi anh đã ngang tàng đè xuống, thô lỗ cướp đoạt đôi môi lạnh lẽo của cô...
Nụ hôn lần này hoàn toàn khác với lần hôn trằn trọc dịu dàng kia, An Nặc Hàn kịch liệt mυ"ŧ lấy môi cô, hoàn toàn mang tính ép buộc, đòi hỏi và xâm phạm. Hơi thở gấp gáp của cô, tiếng hô kinh ngạc của cô, tất cả đều bị nụ hôn tràn đầy hơi thở đàn ông nuốt lấy không còn sót lại.
Người cô phát run, hai chân mềm đi đến nỗi không đứng vững nổi. Cổ tay bị lòng bàn tay cực nóng của anh siết chặt đến mức đau đớn, sống lưng lại bị tấm thép cứng lạnh trên thân xe cọ vào nhức nhối. Để giảm bớt đau đớn, cô không thể không dùng tay trái ôm lấy thắt lưng anh, cố gắng để cơ thể mình dựa sát vào vòng ôm ấm áp ấy... cảm nhận được cô xuôi theo, An Nặc Hàn càng mạnh mẽ hơn, kéo cô ôm vào trong lòng, hôn lại càng thêm sâu...
Cô nhắm mắt, run rẩy hôn trả anh, có chút mong chờ, có chút hồi hộp, cô rụt rè mở miệng, trong không gian môi răng gắn bó, đầu lưỡi nhỏ nhắn của cô bị anh cuốn lấy, trong nháy mắt hồn phách như bị anh rút đi...
Ở tận sâu trong cổ họng của anh phát ra một tiếng ngâm nga, bàn tay đang nắm cổ tay của cô lại tăng thêm lực, nụ hôn lại càng cuồng dại, giống như phải hút khô cô thì anh mới hài lòng.
Họ hôn nhau rất lâu, rất nhiều xe vượt qua người họ, có người ấn còi, có người quay cửa xe xuống huýt sáo, Mạt Mạt hoàn toàn không để ý được đến người khác, trong ý thức của cô giờ đây chỉ còn lại An Nặc Hàn.
Khi nụ hôn kết thúc, cơ thể cô vẫn còn mềm nhũn, dựa vòng trong lòng An Nặc Hàn, một phút cũng không muốn rời. Cô muốn cho anh tất cả mọi thứ, cho anh mọi thứ của cô --- nếu như anh muốn.
"Hứa với anh, đừng gặp lại Thành nữa." Anh khàn giọng nói.
Cô mơ mơ hồ hồ gật đầu.
Trong lúc thế này, cho dù anh có nói ra yêu cầu gì, cô đều sẽ gật đầu.
....
Khi hai người về đến nhà, các thành viên trong gia đình hai nhà đã tập trung đông đủ, Hàn Thiên Vu và Tư Đồ Thuần đang uống cà phê nói chuyện.
Hàn Trạc Thần và An Dĩ Phong lại đang ngồi trên sofa bàn chuyện với nhau, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Bàn tay cầm điếu thuốc của Hàn Trạc Thần run lên, tàn thuốc rơi ra ngoài gạt tàn. "Cậu khẳng định?"
"Em điều tra rất rõ ràng." An Dĩ Phong nói.
Hàn Trạc Thần dập tắt điếu thuốc, gật đầu.
"Bố, mẹ, chú Phong, cô ŧıểυ Thuần..." Mạt Mạt cúi đầu đi vào cửa, chào hỏi những người trong phòng một lượt, rồi lại cúi đầu đi về hướng cầu thang. "Con lên tầng thay quần áo."
Hai gò má ửng đỏ của cô còn có thể che được, nhưng đôi môi sưng mọng làm sao giấu nổi đây...
Hàn Thiên Vu và Tư Đồ Thuần trao đổi một ánh mắt, cười cười một cách ái muội.
Hàn Trạc Thần đang bàn việc cùng An Dĩ Phong tùy ý liếc qua môi của cô, tiếp tục nói với An Dĩ Phong: "Tôi hiểu rồi."
"Có cần em giúp đỡ không?" An Dĩ Phong thuận miệng hỏi, tầm mắt đã chuyển hướng về An Nặc Hàn, cười cười, dựng thẳng ngón tay cái về phía anh.
"Không cần! Tự tôi xử lý."
Mạt Mạt hoàn toàn không có lòng dạ nào để ý tới đề tài họ nói, nhanh chân chạy lên tầng.
"ŧıểυ An, Mạt Mạt còn nhỏ, con phải hiểu thế nào là thương hoa tiếc ngọc." Một câu nói của An Dĩ Phong, An Nặc Hàn không còn gì để nói.
Mạt Mạt liếʍ đôi môi đau đớn vẫn còn sót lại một chút ngọt ngào của mình, mỉm cười đóng cửa phòng.
Hình ảnh cô trong gương, hai gò má phiếm hồng, môi mọng đỏ sóng sánh ánh nước, đôi mắt mơ màng...
Cô đã không còn là một cô gái nhỏ kia nữa, cô sắp nở rộ, chỉ còn thiếu một giọt sương ngọt cuối cùng...
***
Mạt Mạt thay quần áo xuống tầng, An Nặc Hàn đã giúp cô cắm từng cây nến lên trên bánh sinh nhật, đốt lửa.
Cô đếm lại số nên trên chiếc bánh gateaux, vừa vặn mười lăm cây, không nhiều hơn một cây nào.
An Nặc Hàn hôn nhẹ lên trán cô, mỉm cười nói: "Chúc mừng em, lại trưởng thành thêm một tuổi!"
"Anh ŧıểυ An, anh lại giúp em cắm thêm vài cây nữa đi!" Cô chớp chớp đôi mắt to tròn hồn nhiên nói.
"Nếu cắm nhiều nến hơn, ước nguyện sẽ không linh."
"Vậy thì thôi!"
Cô ghé sát vào chiếc bánh gateaux, vừa định thổi nến chợt thấy cổ tay mát lạnh. Cô tò mò cúi đầu xuống, An Nặc Hàn đã đeo vào cổ tay cô một chiếc đồng hồ đeo tay. Kiểu dáng của chiếc đồng hồ này chỉ là hình tròn phổ thông, không đính bất cứ thứ gì đáng yêu, cũng không có hoa văn đẹp đẽ. Dây đồng hồ làm bằng thép nguyên chất, mặt đồng hồ màu xanh ngọc, mười hai múi giờ được nạm bằng những hạt kim cương nhỏ, dưới ánh nến, ánh sáng của kim cương thật chói lòa, hơi hơi có chút tầm thường. Điểm duy nhất được coi là đặc biệt của chiếc đồng hồ này là nó không có kim giây, còn mỗi một kim phút đều có một hoa văn hình tim đang đập.
Thấy phản ứng của cô vô cùng bình tĩnh, An Nặc Hàn hói: "Không thích à?"
"Không phải." Anh tặng cái gì cô cũng đều thích, cho dù có là quà tặng bình thường thế nào đi chăng nữa.
An Nặc Hàn đưa tay đến cổ tay áo sơ mi, cởi bỏ nút tay áo. "Anh…"
"Nến sắp tắt rồi, mau thổi đi thôi." Mọi người giục nói.
Mạt Mạt nhắm mắt lại, hay tay tạo thành hình chữ thập chắp trước ngực, trong lòng thốt ra nguyện vọng như trong sinh nhật hàng năm của cô. "Con hy vọng lớn nhanh một chút."
Sau đó, nhắm chuẩn những ngọn nến, thổi một hơi...
Cô đã trải ngày sinh nhật mười lăm tuổi trong sự chúc mừng ngọt ngào nhất như thế.
...
Buổi chiều hôm sau, An Nặc Hàn ngồi trước máy tính nghiên cứu mấy câu văn khó hiểu. Mạt Mạt nằm nhoài trên bàn học của anh, cẩn thận bỏ tấm ảnh được chụp trong bữa cơm sinh nhật vào quyển album. Trong bức ảnh chụp, An Nhặc Hàn hôn nhẹ lên trán cô, đôi môi...
Mạt Mạt lén nâng mắt, nhìn về phía môi anh, nụ hôn hôm qua lại quay về, sống lại trong đầu cô, trái tim cô bỗng nhiên đập gia tốc, mạch máu có chút co lại, đau đớn.
An Nặc Hàn quan sang nhìn cô đang đờ đẫn. "Có chuyện gì muốn nói sao?"
"Hả?" Cô sờ khóe miệng, may mà không có nước miếng chảy xuống. "Ngày mai anh lại phải đi à?"
Vẻ mặt của anh hơi khó xử. "Anh còn có việc, không thể lần lữa thêm nữa."
"À!"
Thấy vẻ mặt cô không muốn, An Nặc Hàn xoa xoa mặt cô. "Không nỡ để anh đi hả?"
"Vâng!"
"Anh sẽ trở về sớm thôi..."
"Khi nào?"
"Đinh! Đinh! Đinh!" Máy tính vang vang lên một âm báo nhắc nhở có thư.
An Nặc Hàn tiện hay ấn vào phím nhận, bức thư tự động mở ra, trên màn hình máy tinh xuất hiện một bức ảnh, cô tò mò đến gần nhìn.
Mạt Mạt thật hy vọng bản thân là một người mù, như vậy có thể không nhìn thấy bất kỳ thứ gì, đáng tiếc cô không phải...
Cô thấy rõ cảnh tượng trên tấm ảnh, An Nặc Hàn và một cô gái ngồi bên nhau trên một chiếc ghế trong vườn hoa, cô ấy dựa vào người anh...
Cô còn chưa kịp thấy rõ, An Nặc Hàn đã nhanh chóng đóng lại, thấp giọng rủa một tiếng: "Fuck!"
Anh lại chửi bậy, có thể thấy được tức giận bao nhiêu.
Mạt Mạt cười cười, rồi lại cười cười.
Không có nước mắt, cũng không có đau lòng, đáy lòng cô cực kỳ bình lặng, bình lặng tựa như đã chết vậy...
"Cô ấy là đàn em của anh, bọn anh không có gì hết, chỉ là quan hệ bạn bè bình thường thôi." An Nặc Hàn giải thích với cô.
"Ừ, em biết, em sẽ không hiểu lầm."
Cô đương nhiên sẽ không hiểu lầm, cô tuy nhỏ, nhưng cô cũng không ngu ngốc. Một nam một nữ trong vườn hoa dựa sát vào nhau như thế, không phải là nói yêu đương thì chẳng lẽ là thảo luận chuyện học tập?
Anh còn muốn giải thích thêm, điện thoại di động bỗng reo.
Anh tiếp điện thoại, hét to: "Cậu làm cái gì?"
Trong điện thoại truyền đến tiếng cười của một chàng trai: "Không liên quan đến tôi, có người lan truyền nó trên mạng đấy! Tôi có lòng chuyển cho cậu xem thôi!"
Trên mặt An Nặc Hàn chỉ có tức giận. "Không phải tôi đã từng nói với cậu đừng nhiều chuyện à, cậu..."
Người trong điện thoại vẫn dửng dưng như không. "Ha ha? Lúc này nhân chứng vật chứng đểu đủ cả, xem cậu chối cãi đường nào! Người ta ở bên cậu không danh không phận lâu như vậy, cậu cũng thật là..."
An Nặc Hàn che điện thoại, đi vào trong phòng đọc sách, đóng cửa lại.
Mạt Mạt do dự một chút, lại mở hòm thư của anh ra, bấm mở bức ảnh.
Lúc này đây, cô xem rất cẩn thận.
Trong vườn hoa vắng vẻ, An Nặc Hàn và một cô gái ngồi trên ghế. Cô gái rất đẹp, là loại đẹp của tri thức, nhã nhặn, cô ấy đang nhắm mắt tựa trên vai An Nặc Hàn, bên má vẫn còn đọng nước mắt chưa khô. Trong tay anh cầm chiếc áo màu xanh vừa mới cởi, định khoác lên vai cô ấy.
Không thể nghi ngờ đó là biểu lộ sự săn sóc và yêu thương.
Mạt Mạt đóng lại bức ảnh, phát hiện trong hòm thư đến có rất ít thư, đều là những thông tin quan trọng. Cô di chuột đến thùng rác, nhấn một cái.
Thùng rác của anh có rất nhiều thư cá nhân, trong đó thư từ "Thâm Nhã" là nhiều nhất.
Mạt Mạt mở bức thư gần đây nhất, một đoạn chữ màu tím nhạt hiện lên trên màn hình máy tính.
"An, em thật sự đã từng thử quên anh, nhưng khi em càng muốn quên, nụ cười của anh, giọng nói của anh lại càng rõ nét... Để em ở cạnh anh được không? Em sẵn lòng đợi anh, cho dù bao lâu đi chăng nữa..."
Mạt Mạt đóng bức thư lại, nằm sấp trên bàn, vùi đầu vào khuỷu tay.
Thảo nào dạo này anh lạnh nhạt với cô như vậy, không phải anh vội tốt nghiệp, mà là... Anh lại yêu một cô gái khác.
Cái chữ "lại" làm cô có chút lạnh, lạnh giống hồi chín tuổi ăn sạch năm ly kem.
Anh không còn yêu Vi, bởi vì Vi không có tâm hồn đáng để anh yêu. Anh cũng không yêu cô, bởi vì cô không có cơ thể để anh yêu.
Anh gặp được một cô gái hoàn mỹ...
Mạt Mạt lặng lẽ ra khỏi phòng, sắc trời ảm đạm, sóng biển cũng tối tăm...