Cho Em Hạnh Phúc

Chương 40: Nhớ em rồi, nên muốn sớm gặp em, ôm em một cái

Trước Sau

break

Thiệu Mạc Ngôn hoàn hồn lại, không nhịn được mà vỗ tay khen, "Hoài Sơ à Hoài Sơ, không ngờ hai người chơi lớn vậy, thân mật cũng chẳng thèm né ai, anh em bội phục."

Tạ Hoài Sơ: "..."

Anh thật sự muốn cắt cái miệng của cậu ta.

"Viện nghiên cứu gần đây vừa nhập một lô thuốc đặc hiệu, chuyên dùng để thẩm vấn tội phạm, tôi thấy dùng lên người cậu chắc còn thú vị hơn."

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Thiệu Mạc Ngôn lập tức cứng lại, đưa tay gãi mũi để che giấu sự ngượng ngập.

"Khụ, Hoài Sơ, tôi thấy chắc tiểu công chúa chỉ là ngại thôi, không tiện ở riêng với cậu nên mới đột nhiên đổi thái độ."

"Cậu nghĩ xem, cậu vừa có tiến triển với cô ấy, đã bị bà ngoại người ta bắt gặp hai người hôn nhau, vậy tiểu công chúa còn mặt mũi nào nữa? Chắc chắn cô ấy thấy xấu hổ chết mất."

"Huống hồ cậu lại còn không biết điều, cứ khăng khăng đòi ở lại, mà mặt mũi người ta lại mỏng như vậy, không đấm cậu một trận là còn tốt lắm rồi."

Tạ Hoài Sơ: "..."

A Lê là vì ngại ư? Nhưng sao anh lại thấy chuyện không đơn giản như vậy.

Im lặng một lúc, Tạ Hoài Sơ lại lên tiếng, "Vậy tôi nên dỗ cô ấy thế nào?"

"Gần đây đừng gặp tiểu công chúa nữa, cho cô ấy một chút không gian riêng." Trong phòng vọng ra tiếng động, giọng Thiệu Mạc Ngôn mang chút lo lắng.

"Hoài Sơ, tôi còn có việc, không nói với cậu nữa, cậu tự nghĩ thêm đi."

Tạ Hoài Sơ nhìn chiếc điện thoại bị cúp máy, ánh mắt hơi trầm xuống.

Không gặp A Lê? Cho cô ấy không gian riêng? Như vậy có lẽ sẽ khiến cô ấy vui hơn.

Biệt thự riêng nào đó ở Hải Thành.

Tô Tiểu Mỹ gương mặt dữ tợn, điên cuồng đập phá đồ đạc trong phòng. "Con tiện nhân! Hồ ly tinh! Dựa vào cái gì! Cô ta dựa vào cái gì chứ!"

Lâm Phổ bước vào phòng, nhìn cảnh bừa bộn khắp nơi, trong mắt dâng lên sự lạnh lẽo, "Cô điên đủ chưa?"

"Chưa!" Tô Tiểu Mỹ tức đến phát điên, gào lên với anh, "Hôm nay anh có ý gì hả? Làm tôi mất mặt trước bao nhiêu người, giờ còn trách tôi điên à?"

Lâm Phổ đi đến ngồi xuống sofa bên cạnh, ngước mắt nhìn cô, lạnh giọng nói, "Tôi bảo cô tổ chức buổi họp lớp này là vì mục đích gì, trong lòng cô rõ ràng nhất."

"Không có sự cho phép của tôi, cô dám tự xưng là bạn gái tôi, tôi chưa khiến cô khó coi hơn đã là nhân từ rồi, vậy mà cô còn có mặt mũi đứng đây cãi nhau với tôi?!"

"Hừ, thật nực cười, Lâm Phổ." Tô Tiểu Mỹ nghe xong, gương mặt đầy vẻ mỉa mai.

"Vì một con đàn bà, anh giả vờ đạo mạo, bày ra bao trò, kết quả thì sao? Cô ta có cho anh sắc mặt tốt à?"

"Nói cho cùng anh cũng chỉ là tự luyến, Giang Lê cô ta đâu có để mắt đến anh, anh càng chẳng xứng với cô ta, nên anh mới tức giận đến vậy!"

Bị nói trúng chỗ đau, sắc mặt Lâm Phổ càng lúc càng khó coi, trong đầu lại hiện lên ánh mắt Giang Lê nhìn Tạ Hoài Sơ.

Đó là ánh mắt chan chứa yêu thương của một cô gái dành cho người mình thích. Giang Lê đối với người đàn ông đó là tình cảm, còn với anh thì chỉ là sự kháng cự và xa cách.

Ngoài việc người đó đẹp hơn anh, còn có gì hơn anh ta nữa chứ! Anh ta không tin với thân phận người thừa kế của Tập đoàn Công nghệ Lâm Thị, anh không thể khiến Giang Lê ngoan ngoãn khuất phục!

Thấy Lâm Phổ im lặng, Tô Tiểu Mỹ càng giận hơn, cô cầm một chiếc bình hoa sứ ném mạnh xuống chân anh, gào lên.

"Tôi đang nói chuyện với anh đấy, có phải lại đang nghĩ đến con hồ ly tinh đó không!"

Mảnh vỡ của bình hoa văng tung tóe dưới chân Lâm Phổ, một mảnh bắn trúng mu bàn tay anh, cơn đau nhói lên, anh cúi đầu nhìn vết máu, ánh mắt lạnh đi.

Anh bước nhanh về phía trước, vươn tay bóp chặt cổ Tô Tiểu Mỹ, giọng độc ác, "Đồ đàn bà chanh chua, nếu cô thấy sống chán rồi, tôi không ngại tiễn cô xuống địa ngục!"

Tô Tiểu Mỹ bị ép ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy sợ hãi, vì nghẹt thở nên mặt cô ta dần trắng bệch.

Cô cố nắm chặt cổ tay anh, vùng vẫy hết sức để anh buông ra, cổ họng bị siết chặt chỉ phát ra tiếng khò khè đứt quãng, nói chẳng rõ, "Buông... buông tôi ra..."

Lâm Phổ tràn đầy sát khí, siết chặt tay, gương mặt hung dữ, "Tô Tiểu Mỹ, nhớ kỹ thân phận của cô, sau này còn dám hỗn xược với tôi như thế nữa, tôi sẽ cho cô biết tay!"

Nói xong, anh ta hất cô ta ngã xuống đất, quay người rời đi mà không ngoảnh lại.

Tô Tiểu Mỹ nằm trên đất, thở dốc từng hơi, ho sặc sụa, đợi đến khi hoàn hồn, bàn tay cô ta nắm chặt, gương mặt đầy giận dữ và oán hận.

Lâm Phổ! Giang Lê! Nỗi nhục hôm nay, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua!

Những ngày sau đó trôi qua rất yên bình, Giang Lê mỗi ngày vẫn phục chế cổ tịch, nấu dược liệu, lúc rảnh thì dắt Mango ra ngoài đi dạo, thư giãn.

Vài ngày gần đây, Tạ Hoài Sơ có vẻ rất bận, không thường xuyên xuất hiện trước mặt cô.

Đã quen với sự hiện diện của anh, đột nhiên gián đoạn khiến Giang Lê cảm thấy trống trải rõ rệt.

Nhưng nghĩ lại, đây chẳng phải là điều cô mong muốn sao.

Không vướng bận quá nhiều, không đắm chìm trong sự cưng chiều của anh, như vậy đến lúc chia tay sẽ không quá đau lòng.

Tính ra, thời hạn ba tháng mà họ hẹn ước, vẫn còn khoảng hai tháng nữa.

Cô có thể ép mình không gặp anh, không nghĩ đến anh, lâu dần cô sẽ quên anh, đặt xuống được mối tình này.

Dắt Mango đi dọc theo con đường nhỏ trong công viên, Giang Lê nhìn về phía hoàng hôn xa xa, tâm trí dần trôi đi.

Ánh mắt lướt qua, nhìn thấy trong công viên lác đác vài người, có trẻ nhỏ, có người già, có cả các cặp tình nhân.

Một cặp đôi trẻ hình như đang giận dỗi, chàng trai dỗ mãi mà cô gái vẫn không chịu để ý.

Cuối cùng, chàng trai tức giận bỏ đi, cô gái phát hiện ra liền ấm ức ngồi thụp xuống đất khóc.

Cô chỉ muốn làm nũng một chút, để anh dỗ thêm chút nữa, sao anh lại bỏ đi chứ.

Cô gái khóc rất đau lòng, Giang Lê khẽ lắc đầu, trong mắt tràn ngập thất vọng.

Đấy, tình cảm vốn là như thế. Một khi người kia không còn thương yêu, thì với họ, căn bản chẳng còn là gì cả.

"Nhìn gì thế?" Giọng nói quen thuộc vang lên phía sau, Giang Lê giật mình quay đầu, liền thấy khuôn mặt đã xuất hiện không biết bao nhiêu lần trong giấc mơ.

"Anh... sao anh lại ở đây?" Giang Lê nhìn khuôn mặt khiến tim cô day dứt, rất muốn dang tay ôm lấy anh, nhưng cuối cùng vẫn cố nén lại.

Chỉ cần cô mềm lòng, tức là cho anh cơ hội, mà cô thì không thể ích kỷ như thế.

Tạ Hoài Sơ chẳng có sự tự chủ hay dứt khoát như cô, anh đưa tay kéo cô vào lòng, ôm chặt.

Cằm tựa lên đỉnh đầu cô, giọng nói trầm thấp chứa đầy tình cảm, "Vì anh nhớ em, nên muốn sớm gặp em, ôm em một cái."

"A Lê, anh đã thử không tìm em, không nghĩ đến em, không xuất hiện khiến em phiền lòng, nhưng anh làm không được."

"Yêu rồi chính là yêu rồi, anh không thể giả vờ như chưa từng có gì xảy ra. Dù biết đó là vực sâu, là giấc mơ ngắn ngủi, anh vẫn muốn được nắm giữ, dù chỉ một chút."

Giang Lê nép trong lòng anh, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người anh, bỗng thấy an tâm, bình yên lạ thường.

Nghe những lời anh nói, cô bỗng thấy sống mũi cay xè, nước mắt dâng lên, chậm rãi giơ tay định ôm anh lại.

Nhưng tay vừa nâng lên nửa chừng, cuối cùng cô vẫn kìm lại, nắm chặt tay rồi buông xuống, chỉ nhẹ giọng nói.

"Hôm đó em chỉ là không biết phải đối mặt với anh thế nào, nên mới bảo anh rời đi."

"Gần đây em cũng bận phục chế cổ tịch, nên không có thời gian liên lạc với anh."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc