Cho Em Hạnh Phúc

Chương 14: Anh bắt nạt chị Giang à?

Trước Sau

break

Trong phòng, Giang Lê bị Tạ Hoài Sơ bẻ ngược hai tay, ép sát vào sau cánh cửa.

Đôi mắt sâu thẳm nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch, giọng nói lạnh lẽo.

"Sao? Tiểu thư Giang sợ tôi à?"

"Không." Giang Lê nhìn thẳng vào anh, đáp dứt khoát.

Cô sợ anh làm gì chứ?! Anh đâu phải virus.

Chỉ là cô thấy, lần đầu đến nhà người ta mà lại vào phòng ngủ của chủ nhà. Nhất là phòng ngủ của một người đàn ông, thật sự là rất bất lịch sự.

Cô là con gái, hơn nữa giữa cô và anh cũng chẳng thân quen gì.

Tự tiện bước vào phòng ngủ của người ta, chung quy là không hợp phép tắc.

"Vậy sao không dám vào?" Tạ Hoài Sơ nheo mắt, giọng nhàn nhạt. 

(Đọc truyện giải trí, chứ t muốn ném não ra đường vì nhiều câu xàm lìn của tác giả viết. Nói là nam chính bác sĩ, nhà giàu, cũng tri thức đồ mà dính vào con quễ tình yêu giảm IQ, EQ quá cứu tao)

Giống như chỉ đang tùy ý nói chuyện phiếm, chỉ là trong đáy mắt thoáng qua chút ý vị sâu xa.

"Không hợp." Giang Lê định thử vùng ra.

Nhưng nghĩ đến lần trước ở hội sở, bị anh giam chặt ngoài tường nhà vệ sinh.

Phản ứng của anh khi đó khiến cô vừa đau đầu, vừa cảm thấy sợ hãi tận sâu bên trong.

Nghe vậy, Tạ Hoài Sơ khẽ nhíu mày, khóe môi hạ xuống, ánh mắt trầm hơn mấy phần.

"Sao lại không hợp?" Hôm nay anh dường như rất cố chấp, đối với Giang Lê, nhất định phải hỏi cho ra lẽ.

Giang Lê thấy thật đau đầu, cô nhìn thẳng vào đôi mắt tối sâu của anh, giọng cũng thêm phần khó chịu.

"Không hợp là không hợp, sao phải hỏi nhiều vậy."

"Bác sĩ Tạ không thấy mình rất kỳ lạ sao?"

"Nếu đổi lại là anh, lần đầu đến nhà người khác làm khách, anh có vào thẳng phòng ngủ của chủ nhà không?"

Tạ Hoài Sơ: "…"

Người khác?

Trong lòng cô, anh chỉ là người khác thôi sao? Mạc Ngôn rõ ràng nói cô thích anh mà.

Sao giờ anh lại trở thành “người khác”? 

"Vậy theo ý tiểu thư Giang, thế nào mới là hợp?"

Giang Lê thật sự bất lực: "Tất nhiên phải là mối quan hệ rất rất thân thiết rồi."

"Ví dụ như, cha mẹ, bạn đời, con——"

"Vậy thử xem." Tạ Hoài Sơ ngắt lời cô, giọng trầm hẳn đi.

"Thử gì?" Giang Lê bị câu nói chẳng đầu chẳng cuối của anh làm cho ngẩn người.

"Thử hẹn hò." Tạ Hoài Sơ khẽ mở môi mỏng, nói chậm rãi, thái độ kiên định.

"Trở thành bạn đời."

"Anh điên rồi à?" Giang Lê nghe xong, sững người mất mấy giây mới kịp phản ứng.

Cô thậm chí còn thấy buồn cười, chẳng chút khách khí mà đâm thẳng vào tim anh.

"Anh hiểu tôi sao? Biết tôi là người thế nào sao? Mà dám đường hoàng nói muốn hẹn hò với tôi."

"Em tên Giang Lê, 23 tuổi, tốt nghiệp Đại học Nam Ân ở Vân Thành, nghề nghiệp là chuyên viên phục chế cổ tịch."

"Thích mặc sườn xám, biết võ tự vệ, tính cách hoạt bát, đối xử với người khác rất hòa nhã."

"Trong mắt tôi, em là một cô gái tốt."

Tạ Hoài Sơ nói chậm rãi, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô gái nhỏ.

Dường như muốn nhìn ra điều gì đó từ biểu cảm trên khuôn mặt cô.

Nhưng nét mặt cô gái vẫn bình thản, không hề dao động, chẳng vui cũng chẳng giận vì lời anh nói.

"Tạ Hoài Sơ, những gì anh vừa nói, ở Bích Thủy Hoài Thư Trai hỏi ai cũng biết."

"Nên đừng đùa mấy trò vô lý này nữa. Làm ơn buông tôi ra."

Tạ Hoài Sơ: "…"

Mạc Ngôn nói, cô gái này da mặt mỏng, không dễ thể hiện nội tâm của mình.

Vậy nên hành động bây giờ của cô, là do đang xấu hổ, ngượng ngùng sao? 

"Giang Lê, tôi không đùa."

"Em nói không hợp, vậy chúng ta sẽ khiến nó trở nên hợp."

"Tôi——"

"Tạ Hoài Sơ, anh có hiểu mình đang nói gì không?"

Giang Lê sắp hết kiên nhẫn. "Còn nữa, anh có nghe hiểu lời tôi không?"

"Tại sao anh cứ phải khiến chúng ta hợp vậy? Chúng ta chỉ mới gặp vài lần thôi."

"Thậm chí chưa thể gọi là bạn, mà anh lại tự nhiên nói muốn hẹn hò, muốn làm bạn đời, anh không thấy nực cười sao?"

"Tại sao lại nực cười?" Tạ Hoài Sơ nhướng mày, hỏi ngược lại cô. Giang Lê khẽ nhắm mắt, rồi nói tiếp.

"Một người đàn ông và một người phụ nữ chỉ khi có cảm tình với nhau mới nghĩ đến chuyện ở bên nhau, nói chuyện tình cảm."

"Còn chúng ta là gì? Chỉ là người quen mới gặp vài lần thôi à?"

Giang Lê nhìn người đàn ông cố chấp trước mặt, thật sự thấy mệt mỏi.

Hôm nay anh rốt cuộc bị gì vậy, cứ như mắc bệnh nặng ấy.

"Em không có tình cảm với tôi?" Lông mày Tạ Hoài Sơ càng nhíu chặt.

Trong lòng anh có cảm giác bực bội khó tả, vì mọi chuyện hoàn toàn không giống như Mạc Ngôn nói.

Giang Lê dường như rất kháng cự anh, mà qua lời nói của cô, rõ ràng chẳng có chút nào là thích anh cả.

"Anh nói xem?" Giang Lê không nhịn được mà lườm anh một cái, đối với câu hỏi của Tạ Hoài Sơ thật sự không muốn trả lời.

"Em không thích tôi?" Nhìn thấy thái độ rõ ràng của cô gái nhỏ, tâm trạng anh càng thêm rối.

Anh không muốn nghe câu trả lời phủ định.

Không biết vì sao, chỉ là không muốn.

"Khi nào tôi từng nói thích anh?"

Giang Lê đáp lại bằng câu hỏi, trong mắt mang theo nét bất mãn.

Tạ Hoài Sơ nhìn đôi mắt lạnh lùng không chút cảm xúc của cô, cảm giác như tim mình nhói lên từng cơn.

Giống như bị dao đâm, rồi có người bôi mật lên, thả kiến bò lên đó vậy.

"Vậy khi nào em mới có thể thích tôi?"

Giang Lê: "…"

Không phải chứ, người này đầu có vấn đề à? 

"Tôi sẽ không thích anh đâu."

"Trước đây không, bây giờ không, sau này cũng không, nghe rõ chưa?"

Giang Lê hơi ngẩng đầu, hít sâu một hơi.

Trên mặt nở nụ cười nghề nghiệp, rồi dứt khoát nói.

"Giờ bác sĩ Tạ có thể buông ra được chưa?"

Tạ Hoài Sơ không nói gì, dĩ nhiên cũng không buông.

Chỉ là ánh mắt anh trầm lặng, nhìn sâu vào người trước mặt.

Trong đôi mắt sáng của cô gái nhỏ, anh thấy bóng mình, và cả sự tức giận trong mắt mình nữa.

Không biết có phải do lời cô nói kích thích, hay là vì bị từ chối, lòng tự tôn bị tổn thương, mà Tạ Hoài Sơ bỗng như con sư tử vừa tỉnh giấc.

Anh giơ tay bóp cằm Giang Lê, cả người áp sát, mạnh mẽ hôn lên đôi môi mềm của cô.

Lực rất mạnh, mang theo hơi lạnh, xen lẫn chút không cam lòng và tức giận.

Nụ hôn khiến Giang Lê bối rối, da đầu tê rần.

Cô gắng hết sức đẩy anh ra, đồng thời, tát cho Tạ Hoài Sơ một cái, giận dữ hét lên.

"Tạ Hoài Sơ, anh là đồ khốn nạn!"

Hét xong, cô quay người, mở cửa bỏ đi.

Cánh cửa bị đóng sầm lại, khiến ánh mắt tràn đầy dục vọng của Tạ Hoài Sơ chợt tan biến.

Anh… lại mất kiểm soát rồi sao?!

Mỗi lần đối mặt với Giang Lê, anh dường như luôn đánh mất lý trí.

Anh tự hỏi mình vốn thanh tâm quả dục, nhưng vì sao trước mặt Giang Lê, lại nhiều lần không còn là chính mình. (Tao muốn chửi người, nam chính như qq)

Giang Lê chạy vội xuống lầu, cố nén cơn giận trong lòng, nói lời tạm biệt với Tạ Chấn Quốc.

"Ông Tạ, bên phía phòng làm việc có việc gấp, cháu xin phép đi trước."

"Tiểu Dương, xin lỗi, chiều nay chị không thể cùng em đến thư viện được, tạm biệt."

Nói xong, cô không đợi hai người phản ứng, liền bỏ đi vội vã.

"Này……" Tạ Chấn Quốc dù sao cũng từng trải.

Nhìn dáng vẻ Giang Lê là biết có chuyện không đơn giản.

Con bé mắt hoe đỏ, sắc mặt không tốt, rõ ràng là dáng vẻ bị bắt nạt.

Chẳng lẽ thằng nhóc chết tiệt kia dùng sức ép người ta sao? 

"Anh trai." Lục Tử Dương cũng cảm thấy không ổn.

Vừa định lên lầu hỏi cho rõ, liền thấy Tạ Hoài Sơ từng bước đi xuống, không kìm được lên tiếng gọi.

"Anh bắt nạt chị Giang hả?"

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc