Chó Điên Và Mỹ Nhân Rắn Rết

Chương 9

Trước Sau

break

Ninh Dao chưa kịp đến cửa phòng của Dịch Cận thì đã thấy anh mở cửa bước ra. Mặc dù Ninh Dao đang ở ngay gần đó, nhưng Dịch Cận như không nhìn thấy cậu, quay người đi thẳng về hướng khác.

Ninh Dao ngạc nhiên một chút rồi đi theo. Cậu quan sát trạng thái đờ đẫn của Dịch Cận, đoán rằng anh đang mộng du.

Mặc dù họ thường xuyên lên giường với nhau, nhưng sau khi xong việc, hai người đều quay về phòng riêng, không bao giờ ngủ chung. Dù cả hai sống trong cùng một biệt thự, nhưng biệt thự rất rộng và họ cũng không ở cùng một tầng. Vì vậy Ninh Dao chưa bao giờ biết Dịch Cận bị mộng du.

Ninh Dao thích thú theo dõi cảnh Dịch Cận mộng du.

Dịch Cận chậm rãi bước lên sân thượng. Ninh Dao tò mò bước nhanh vài bước, đi cạnh anh. Dịch Cận đi đến cạnh lan can, làm động tác chuẩn bị leo qua. Ninh Dao nhíu mày, đưa tay kéo anh lại.

"Anh không định nhảy lầu đấy chứ?"

Dịch Cận không trả lời, cũng không tiếp tục leo qua, mà đứng thẳng người.

Khi Ninh Dao tưởng rằng anh sẽ đứng như vậy mãi, thì đột nhiên Dịch Cận quỳ xuống, làm động tác ôm ai đó, khẽ lắc đầu, nước mắt lặng lẽ rơi, miệng lẩm bẩm: "Chị đừng nhảy, chị đừng nhảy, chị đừng nhảy..."

Ninh Dao mở to mắt, ngạc nhiên đứng yên tại chỗ.

Chị? Dịch Cận đang gọi Dịch Thư sao?

Trong ký ức của Ninh Dao, Dịch Thư rất xinh đẹp, khí chất thanh lịch, ánh mắt trong sáng, là một cô gái hoàn hảo như thiên thần.

Dịch Thư qua đời khi mới mười sáu tuổi, Ninh Dao nghe nói là tai nạn giao thông. Nhưng nhìn trạng thái của Dịch Cận bây giờ... cái chết của Dịch Thư có lẽ không đơn giản như vậy.

Ninh Dao vô thức nhíu mày, chẳng lẽ là nhảy lầu tự tử? Tại sao?

Cậu cúi mắt nhìn Dịch Cận liên tục cầu xin, trong lòng hiện lên những suy đoán khiến cậu cảm thấy khó chịu, sự việc Dịch Thư tự tử có thể đã gây ra bóng đen tâm lý lớn cho Dịch Cận... Chẳng lẽ Dịch Cận đã tận mắt chứng kiến Dịch Thư tự tử?

Khi Dịch Thư mười sáu tuổi, Dịch Cận chỉ mới mười một mà thôi.

Không khí lạnh của buổi sáng sớm khiến Ninh Dao hít thở khó khăn, cảm giác lạnh thấm vào tận xương, khiến cậu rùng mình.

Ninh Dao không đề cập đến việc gặp Dịch Cận mộng du. Ba ngày sau đó, Dịch Cận nhận được một cuộc điện thoại khiến anh cực kỳ lo lắng và thậm chí sợ hãi.

Dịch Cận ngồi thu mình trong góc, như muốn co rút toàn bộ cơ thể lại. Anh nắm chặt điện thoại, đến mức gân xanh nổi lên, khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi và đau khổ.

Nhưng dù Dịch Cận rất sợ hãi, rất lo lắng, anh vẫn không dám cúp điện thoại.

Hình ảnh Dịch Cận lúc này giống như một con thú bị dồn vào góc, tuyệt vọng và bất lực, là hình ảnh mà Ninh Dao chưa từng thấy trước đây.

Ninh Dao đứng cách anh ba bước, im lặng một lúc lâu, đột nhiên bước nhanh đến bên anh, giật lấy điện thoại.

Đầu dây bên kia phát ra những âm thanh giống như đang đánh một con chó, sau đó là giọng một người phụ nữ dịu dàng: "... Dịch Cận, con biết mà, mẹ và ba luôn yêu con. Con là đứa con ngoan của ba mẹ. Con không thể rời xa ba mẹ được. Bây giờ con lập tức ra sân bay, ở đó có người đón con. Lần này con thật quá nghịch ngợm, làm nhiều điều sai trái. Mà đã làm sai thì phải bị trừng phạt, nhưng mẹ có thể hứa với con, lần này sẽ không để con vào phòng suy ngẫm nữa. Chỉ cần con lập tức trở về, ba mẹ có thể tha thứ cho con."

"Dịch Cận, con không thể rời xa ba mẹ được. Ba mẹ đã nuôi dưỡng con trưởng thành, con phải biết ơn. Hãy đến sân bay trước 6 giờ 30 chiều nay nhé."

"Nếu không ba sẽ tức giận, mẹ cũng sẽ không vui."

"Dịch Cận, sao con không nói gì, như vậy là bất lịch sự, mẹ sẽ giận đấy."

Người phụ nữ có vẻ tức giận, giọng trở nên lạnh lùng: "Dịch Cận, con đã không trả lời mẹ suốt 30 giây rồi. Con dường như đã mất đi sự lịch thiệp cơ bản của một quý ông rồi đấy. Mẹ rất thất vọng đó biết không. Con quên mẹ đã dạy con thế nào rồi sao? Nếu con không trả lời, mẹ nghĩ con vẫn phải vào phòng suy ngẫm."

"Không! Không! Mẹ ơi con biết lỗi rồi..." Dịch Cận phản ứng dữ dội, giật lấy tay Ninh Dao, áp tai vào điện thoại, cầu xin: "Mẹ ơi, con biết lỗi rồi, con không muốn vào phòng suy ngẫm."

Ninh Dao nhìn Dịch Cận, trong lòng bùng lên một ngọn lửa giận dữ, cậu mạnh tay giật lại điện thoại, bật loa ngoài và hỏi: "Phòng suy ngẫm là gì?"

Người phụ nữ dường như ngừng lại một chút, rồi hỏi: "Cậu là ai?"
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc