Tạ Hoài Sơ nắm lấy cổ tay cô, kéo người vào trong lòng.
Giống như anh trai đang an ủi em gái.
Bàn tay lớn nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô, giọng nói cũng không kìm được mà trở nên dịu dàng, cẩn thận.
"Không sao đâu, bà ngoại không sao cả, ca phẫu thuật rất thành công."
"Đừng sợ, được không?" Lời nói của Tạ Hoài Sơ như một viên thuốc an thần.
Khiến người vốn đang lo lắng, bất an, dần dần bình tĩnh lại.
Cơ thể cô tựa trong lòng anh, còn hơi run nhẹ, miệng lẩm bẩm.
"Không sao, bà ngoại không sao."
Bên cạnh, chị Hoa nhìn mà thấy xót xa, không kìm được rơi nước mắt.
Tạ Hoài Sơ không nói gì thêm, cứ yên lặng ôm lấy cô.
Không lâu sau, y tá đẩy xe ra từ trong phòng phẫu thuật.
Nghe thấy tiếng động, Giang Lê nhanh chóng quay đầu, chạy thẳng đến bên giường.
Cô cúi người xuống, giọng nhẹ nhàng gọi, "Bà ngoại, cháu là Lê Lê đây, bà nghe thấy cháu không?"
"Bệnh nhân vừa mới phẫu thuật xong, thuốc mê vẫn chưa hết."
"Tạm thời chưa nghe được âm thanh bên ngoài, xin tránh ra một chút."
"Chúng tôi phải đưa bệnh nhân về phòng bệnh."
"Tôi đi cùng các cô." Giang Lê chạy theo phía sau xe đẩy.
Tạ Hoài Sơ nhìn bóng dáng nhỏ bé ấy, vô thức nheo mắt lại.
Giang Lê.
Trên người cô dường như có rất nhiều bí ẩn, khiến anh muốn từng chút một mở ra.
Đêm xuống, bệnh viện trở nên yên tĩnh.
Giang Lê đã trông chừng trong phòng bệnh rất lâu, y tá nói với cô, bà ngoại tuổi đã cao, vừa trải qua một ca phẫu thuật lớn, cơ thể rất yếu.
Có lẽ sẽ không tỉnh lại nhanh như vậy, bảo cô đừng quá căng thẳng.
Có thể về lấy vài bộ quần áo thay, dù sao sau khi tỉnh lại bà ngoại vẫn cần ở lại bệnh viện theo dõi.
Lúc này, cô đang ngồi trên ghế dài bên ngoài phòng bệnh.
Hành lang trống trải chỉ sáng một bóng đèn.
Ánh đèn kéo dài bóng dáng cô, trông thật cô đơn.
Cô lấy hai tay che mặt, khuỷu tay chống lên đầu gối, vai khẽ run nhẹ.
Tạ Hoài Sơ nhìn từ xa, đồng tử khẽ co lại.
Anh kẹp cây bút vào túi áo blouse, đưa tay đỡ nhẹ gọng kính.
Rồi chậm rãi bước về phía cô.
Có lẽ vì nghe thấy tiếng bước chân, Giang Lê vội vàng lau nước mắt.
Khi ngẩng đầu lên, Tạ Hoài Sơ đã đứng trước mặt cô.
"Khóc à?" Anh hỏi.
"Không có." Giang Lê khàn giọng, quay đầu đi không nhìn anh.
"Làm sao để cô không buồn nữa?"
Tạ Hoài Sơ im lặng thật lâu, rồi mới cân nhắc lên tiếng.
Giang Lê kinh ngạc quay đầu, hoàn toàn không ngờ anh sẽ nói những lời như vậy.
"Tôi chỉ nghĩ nếu bà tỉnh lại mà không thấy người thân bên cạnh, sẽ càng buồn hơn."
Tạ Hoài Sơ hơi mất tự nhiên mà dời ánh mắt đi, lời nói trái lòng.
Thấy anh lúng túng như thế, cảm giác nghẹn nơi ngực Giang Lê cũng dịu lại phần nào.
Cô hít mũi, nghiêng đầu nhìn anh, giọng nhẹ nhàng nói.
"Anh có thể cho tôi dựa một chút không?"
"Hả?" Nghe vậy, Tạ Hoài Sơ đầy nghi hoặc, quay lại nhìn cô.
Ánh mắt anh chạm phải đôi mắt ướt long lanh của cô.
Tim Tạ Hoài Sơ khẽ hẫng một nhịp, đồng thời nảy ra một ý nghĩ đáng sợ.
Anh muốn đem giấu cô đi.
Không cho ai chạm vào, chỉ mình anh được cưng chiều.
Đôi mắt cô đỏ hoe, cố kìm nước mắt, gương mặt cứng cỏi.
Nhưng ánh mắt lại buồn bã, cô độc.
Giống như con mèo nhỏ bị bỏ rơi, khiến tim anh nhói lên từng hồi.
"Làm thế nào?"
"Anh đưa tay ra."
Giang Lê đưa tay ra, giọng nói mềm mại khiến cổ họng Tạ Hoài Sơ khẽ động.
Anh ngoan ngoãn đưa tay ra trước mặt cô.
Giang Lê nắm lấy tay anh, kéo kéo, không kéo được, "Anh có thể cúi gần lại chút không?"
Cô nhìn anh đầy mong đợi, khiến anh thật sự khó mà từ chối.
Tạ Hoài Sơ trấn tĩnh lại, bước lên một bước, "Rồi sao nữa?"
Giang Lê không trả lời, chỉ khẽ nâng tay anh, từ từ áp lên má mình.
Khoảnh khắc khi khuôn mặt mềm mại của cô chạm vào lòng bàn tay anh, toàn thân Tạ Hoài Sơ cứng đờ.
Trong đầu anh lại hiện lên cảnh lúc nửa mê nửa tỉnh, anh hôn lên vành tai cô. Trong giây lát, hơi thở gấp gáp, cổ họng khô khốc.
Anh thầm chửi mình cầm thú, đồng thời cố đè nén cơn bức bối trong lòng.
Anh không hiểu “dán dán” (Mấy từ trước cũng vậy á, nên tui đổi sang dựa haaha) mà Giang Lê nói có nghĩa là gì.
Chỉ biết cô gái nhỏ lúc này dường như đã vui hơn một chút.
Anh cúi mắt, cứ thế nhìn đỉnh đầu nhỏ kia.
Trong đáy mắt thoáng qua một tia dịu dàng mà chính anh cũng không nhận ra.
Giang Lê đỡ mu bàn tay anh, má tựa vào lòng bàn tay.
Cảm giác nặng nề ở ngực dường như cũng tan biến đi ít nhiều.
Bàn tay Tạ Hoài Sơ có hơi lạnh, vừa đủ để xua tan sự phiền muộn trong lòng cô.
Cô khẽ nhắm mắt, tham lam tận hưởng khoảnh khắc yên bình này.
Bà ngoại bị bệnh.
Cô không thể khóc, nhưng vẫn yếu lòng rơi lệ.
Không ai để dựa vào, cô chỉ có thể dựa vào chính mình.
Sự xuất hiện của Tạ Hoài Sơ như ánh sáng trong đêm tối, mang lại cho cô sức mạnh mới.
Lời muốn dựa vào cũng chỉ là cô buột miệng nói ra trong vô thức.
Không mang nhiều hy vọng, nhưng điều khiến cô bất ngờ là Tạ Hoài Sơ lại đồng ý.
Người đàn ông ấy bình thường luôn lạnh nhạt, xa cách.
Còn từng trong lúc nửa tỉnh nửa mê làm chuyện quá đáng với cô.
(Bà con đọc truyện nên tỉnh táo, khi chưa có sự đồng ý mà làm vậy là qrtd nhé!)
Thế nhưng giây phút này, cô lại cảm thấy, anh thật tốt, thật ấm áp.
Một lát sau, Giang Lê ngẩng đầu, vệt đỏ ở mắt đã tan đi.
Cô nhẹ nhàng buông tay anh, khóe môi khẽ cong lên, nở nụ cười tươi, "Cảm ơn."
Tạ Hoài Sơ thu tay lại, giấu ra sau lưng.
Hai tay đan vào nhau, như muốn lưu lại chút hơi ấm trong lòng bàn tay.
Nhìn ánh mắt trong veo của cô, Tạ Hoài Sơ không rõ cảm xúc trong lòng mình là gì.
Rõ ràng giây trước còn như đứa trẻ bị bỏ rơi, vô vọng.
Giờ lại tự nhiên, tự tại, như thể đã tái sinh.
Giang Lê, rốt cuộc em có bao nhiêu lớp mặt nạ nữa.
Một cô gái hơn hai mươi tuổi, mà lại giống như người từng trải qua nửa đời người.
Đã từng trải qua những gì...
"Không cần khách sáo." Tạ Hoài Sơ thu lại cảm xúc, cố ép giọng xuống thấp.
Để tiếng nói không quá lạnh lùng, sợ dọa đến cô.
"Nếu anh không ngại, tôi mời bác sĩ Tạ ăn khuya nhé?"
Giang Lê chậm rãi đứng dậy, nghiêng đầu nhìn anh, trong mắt ánh lên tia sáng nhàn nhạt.
"Xem như cảm ơn bác sĩ Tạ đã cho tôi dựa vào khi nãy."
"Được."
Tối nay Tạ Hoài Sơ không cần trực.
Chỉ là khi rời đi, anh thấy cô ngồi một mình trên ghế hành lang.
Anh cũng không biết tại sao mình lại bước đến.
Có lẽ vì thấy cô quá cô đơn, nên động lòng trắc ẩn.
Nhưng rõ ràng anh không phải người thích lo chuyện người khác.
Vậy thì sự động lòng này, rốt cuộc đến từ đâu, anh cũng không thể nói rõ.
Bên cạnh bệnh viện có một quán ăn nhỏ, hai người gọi hai tô mì.
Trong lúc chờ mì được mang ra, ánh mắt Tạ Hoài Sơ thỉnh thoảng lại dừng trên người Giang Lê.
"Nếu bác sĩ Tạ muốn nhìn thì sao không nhìn thẳng luôn đi?" Phát hiện ánh mắt lén nhìn của anh, Giang Lê không hề tránh né, còn cười trêu anh.
"Xin lỗi." Tạ Hoài Sơ có cảm giác như bị bắt quả tang đang nhìn trộm, nghiêm túc nói lời xin lỗi.
Không biết rằng, tai anh đã sớm đỏ bừng.
Thấy anh lúng túng như vậy, Giang Lê cúi đầu khẽ cười.
"Hóa ra vị bác sĩ Tạ lạnh lùng cao quý kia cũng có lúc phải cúi đầu à."
"Vậy tôi có thể hiểu là bác sĩ Tạ bị sắc đẹp của tôi làm cho kinh ngạc nên mới lén nhìn tôi không?"
Tạ Hoài Sơ: "…"
Cô gái này thật sự quá là táo bạo.
"Tiểu thư Giang đúng là rất xinh đẹp, đó là sự thật không thể phủ nhận."
Tạ Hoài Sơ nhìn cô gái tươi sáng trước mặt.
Trong lòng lại một lần nữa dấy lên cảm giác kỳ lạ.
Chẳng lẽ anh thật sự động lòng với cô gái nhỏ này rồi sao?
***
Các bạn có cảm thấy tình tiết hơi lộn xộn, không liền mạch không?
Đó là vì tôi đã chỉnh sửa lại. Gần như là sửa nhiều rồi.
Nếu thích, mọi người có thể quay lại đọc từ đầu nhé, muộn rồi cảm ơn mọi người nha. Yêu các bạn. (Lời tác giả nói nha.)