Theo tiếng nói của cô, một chú chó lông vàng lao đến, thuần thục nhảy lên ghế phụ, dụi đầu làm nũng trong lòng cô.
Giang Lê vui vẻ xoa cái đầu to của nó, dịu giọng nói: "Mango, mẹ đưa con đi siêu thị chơi nhé?"
"Gâu." Mango sủa một tiếng, dùng đầu cọ vào má cô.
"Vậy con phải ngoan, không được chạy lung tung, không được dọa người khác, nhớ chưa?"
"Gâu gâu." Mango lại sủa hai tiếng, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn trên ghế phụ.
Đôi mắt nhìn về phía trước, trong cổ họng phát ra tiếng gừ gừ như đang thúc giục Giang Lê mau đi.
"Được rồi, xuất phát thôi." Giang Lê khởi động xe, ung dung lái xe đến điểm đến.
Đến cửa siêu thị, Giang Lê buộc dây dắt cho Mango, rồi khóa nó trong xe.
"Này, con phải ngoan nhé."
"Mẹ sẽ đi mua thịt ngon nhất cho con đây."
"Ư..." Mango tròn mắt nhìn cô, dáng vẻ có chút ấm ức.
Như thể đang trách sao không cho nó vào cùng.
"Hôm nay đông người, mang con vào sẽ hơi bất tiện."
"Con ngoan ngoãn chờ mẹ ở đây, nghe lời nhé."
Giang Lê đưa tay xoa đầu nó, nhẹ giọng dỗ dành.
"Ư..." Mango lại khẽ rên một tiếng,
rồi liếm nhẹ vào lòng bàn tay cô, xem như đã thỏa hiệp.
"Mango đúng là cục cưng ngoan nhất."
Giang Lê khóa cửa xe, chừa nửa ô cửa sổ để nó dễ thở.
Cầm chìa khóa và điện thoại, cô bước về phía cổng siêu thị.
Mango nhìn bóng lưng của chủ nhân, ngoan ngoãn nằm xuống ghế, không sủa, không quấy.
Vào siêu thị, Giang Lê đi thẳng đến khu dành cho thú cưng, chọn cho Mango khẩu phần ăn đủ một tuần.
Sau đó cô mới đến khu đồ đông lạnh, chọn thực phẩm cho mình.
Sau một hồi “săn hàng”, Giang Lê thu hoạch đầy đủ, tay xách hai túi chiến lợi phẩm lớn, thảnh thơi trở lại bên chiếc Jeep nhỏ.
Vừa mở cửa xe, chưa kịp đặt đồ xuống, Mango bỗng như cơn gió lao vụt ra ngoài.
"Mango!" Cô kinh hô, ném đại đồ sang một bên, đóng cửa xe rồi lập tức chạy theo.
Mango dường như đang có mục tiêu rõ ràng, chạy rất nhanh, Giang Lê bám sát phía sau, nét mặt dần trở nên nghiêm túc.
Cô có thể lực khá tốt, lại thường xuyên chạy bộ buổi sáng, nên dễ dàng đuổi kịp bước chân Mango.
Đó là một con hẻm hẻo lánh.
Một ông lão tóc bạc đang bị hai tên đầu vàng chặn đường. "Các người định làm gì?"
Ông chống gậy, bên cạnh còn có một vật thể kỳ lạ.
Trông như một con robot AI, dáng dấp có chút giống chim cánh cụt.
Lúc này nó liên tục phát ra giọng nói máy móc:
"Cảnh báo, cảnh báo! Có kẻ xấu!"
"Cảnh báo, cảnh báo! Có kẻ xấu!"
"Làm gì à? Ha ha ha ha!" Hai tên đầu vàng nhìn nhau, cười đểu.
"Cướp thôi, không thấy sao? Biết điều thì giao hết tiền ra, không thì đừng trách bọn tao ác."
"Gâu!" Mango đứng chắn ở đầu hẻm, sủa to về phía hai tên đó.
"Má ơi! Ở đâu ra con chó chết tiệt vậy, hù ông mày hết hồn!" Một tên đầu vàng chửi thề, rồi đảo mắt nhìn quanh, nhặt lấy một khúc gỗ, cầm lên định bước đến gần Mango.
"Gâu! Gâu! Gâu!" Mango đứng vững không lùi, dũng cảm sủa lớn.
"Mẹ kiếp, mày còn sủa nữa, tao đập chết mày bây giờ!"
"Mày dám đánh chết nó, tao sẽ đập vỡ đầu mày."
Ngay khi gậy gỗ sắp vụt xuống, giọng nói của Giang Lê vang lên ở đầu hẻm.
Cô gái bước từng bước đến gần hai tên côn đồ, ánh mắt lạnh lẽo, sắc mặt u ám, giọng nói mang đầy sát khí.
"Yo, ở đâu ra con nhỏ ngon vậy." Thấy cô gái xinh đẹp như thế, hai tên liền sáng mắt, nước dãi gần như sắp trào ra.
Một tên ra hiệu cho đồng bọn đang chặn ông lão. "Ê, lại đây, đừng cướp ông già kia nữa, bên này có con mồi ngon hơn này."
Nghe vậy, tên còn lại hí hửng chạy đến. Nhìn Giang Lê trong bộ sườn xám, búi tóc thấp, hai tên cười nham nhở.
"Mỹ nhân à, xinh thế này, lát nữa bị bọn anh đè xuống thì chắc là phê lắm nhỉ?"
Đôi mắt Giang Lê lạnh đi, cả người tỏa ra sát khí dày đặc. Cô giơ tay ném thẳng viên gạch trúng ngay mặt một tên.
Viên gạch đó là cô nhặt được ở ven đường lúc vừa đi qua ban nãy
"Cái miệng không cần thì hiến luôn đi." Cô lạnh lùng nhìn tên đang ngã vật ra đất ôm mặt rên rỉ, giọng nghiêm lại.
"Muốn chết hả con khốn!" Tên còn lại thấy cảnh tượng đó, vung gậy trong tay đánh về phía cô.
Giang Lê nheo mắt, lách người sang bên, đồng thời tung chân dài, đá mạnh vào vai anh ta.
Tên đầu vàng bị đá cho choáng váng, đứng không vững.
Giang Lê tiến lên, lại một cú đá nữa, khiến anh ta ngã sấp xuống đất.
Ông lão bị cướp chặn ban nãy trố mắt nhìn.
Cô gái nhỏ nhắn gầy yếu này, không ngờ lại có thân thủ đáng gờm đến vậy.
"Ăn mừng, ăn mừng! Nguy hiểm đã được giải trừ!"
"Ăn mừng, ăn mừng! Nguy hiểm đã được giải trừ!"
Con robot chim cánh cụt quét quanh, giọng nói máy móc cũng vang lên đầy vui mừng.
Giang Lê thu lại sát khí, tao nhã bước đến bên ông lão, dịu giọng hỏi: "Ông ơi, ông không sao chứ?"
Tạ Trấn Quốc xúc động nắm lấy tay cô, ánh mắt đầy vui mừng. "Cô gái nhỏ, cháu vừa rồi oách quá!"
"Ông có đứa cháu trai lớn chưa có bạn gái, cháu có hứng thú hẹn hò một mối tình ngọt ngào không?"
Giang Lê: "…"
Cô chỉ là thấy chuyện bất bình ra tay giúp người thôi, đâu đến mức phải tặng kèm cả bản thân?
"Cô gái nhỏ, cháu đừng sợ, cũng đừng lo, ông không có ý xấu đâu."
"Cháu trai lớn của ông chẳng có tài cán gì, chỉ biết kiếm tiền thôi."
"Sau khi cháu với nó quen nhau thì muốn mua gì cũng được."
"Con dâu ông dịu dàng, tính cách vui vẻ, cháu không phải lo chuyện mẹ chồng nàng dâu đâu."
"Thế nào? Có muốn cân nhắc không?"
Giang Lê: "…"
Ông lão này chắc xem phim thần tượng nhiều quá rồi.
"Ông ơi." Khi Giang Lê còn đang lúng túng, một giọng nam trầm thấp vang lên phía sau hai người.
Giang Lê quay lại nhìn, lộ vẻ ngạc nhiên: "Là anh?"
"Tiểu thư Giang?" Thấy Giang Lê, Tạ Hoài Sơ cũng sửng sốt.
Anh vừa xong việc ở bệnh viện, định về Ngự Thủy Loan thì nhận được điện thoại của ông nội.
Chỉ là sau khi nghe máy, ông không nói gì, anh chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng báo động của Đậu Bao (tên của con robot).
Linh cảm có chuyện chẳng may, anh bật định vị của Đậu Bao rồi vội vàng chạy đến.
"Hai người quen nhau à?" Tạ Trấn Quốc thấy vậy, mắt sáng rực.
"Ôi chà, cô gái nhỏ, thì ra cháu đã là bạn gái của cháu trai ông rồi à."
"Tốt quá rồi, thằng nhóc này cuối cùng cũng có người chịu rước."
Tạ Hoài Sơ: "…"
Giang Lê: "…"
Tạ Hoài Sơ đưa tay xoa trán, vừa nãy vì vội quá nên anh chưa kịp đeo kính, đôi mắt sâu thẳm ánh lên vẻ bất lực.
"Ông ơi, đừng nói bậy. Cháu và cô Giang không phải như ông nghĩ đâu."
Nghe vậy, Tạ Trấn Quốc nghiêm mặt, nhướng mày quát: "Thằng ranh, nghe xem con nói cái gì đấy!"
"Tuổi cũng không còn nhỏ nữa, không mau kiếm vợ, chẳng lẽ muốn để ông lo hậu sự cho con à?"
Tạ Hoài Sơ: "…"