Là cậu bé lớn hơn cô một tuổi, là Tiểu hòa thượng hồi nhỏ cạo trọc đầu hay lang thang một mình, là con trai của tên giết người, là đứa con mà bác gái và bác rể đã nhận nuôi trong thời gian ngắn ngủi rồi lại bỏ đi, là một… vết thương đáng quý nhất trong ký ức của cô.
.
Cát Niên từng có một người anh họ, lớn hơn cô bốn tuổi. Nhưng hồi người anh họ này được ba tuổi, đang chơi một mình ở trước cửa nhà, bỗng nhiên một chiếc xe công nông chạy qua, anh họ bị đè bẹp dưới bánh xe, thân thể bị nghiền nát thành một đống hỗn độn, cũng không cần phải gọi xe cấp cứu nữa. Khi hai vợ chồng bác lao về nhà gào khóc thảm thiết thì chỉ còn thấy thi thể lạnh lẽo của con mình.
Không biết vì lý do gì, sau khi anh họ mất, hai vợ chồng bác cô muốn có một đứa con nữa nhưng mãi không có nổi, có lẽ không phải ai cũng được may mắn như bố mẹ Cát Niên, không có sự ra đời của đứa trẻ để làm tan đi nỗi đau mất mát, hai vợ chồng bác cô đã từng có thời gian gần như kiệt quệ, họ khóc lóc, họ hối hận, họ trách móc nhau.
Bác trai mắng bác gái là nếu hôm đó bác gái không mải mê cơm nước dưới bếp, không để ý đến con thì làm sao mà xảy ra chuyện đau lòng đó được, chính là bác gái đã hại chết con trai mình.
Bác gái thì khóc nói, nếu trách thì phải trách bác trai, chuyện gì trong nhà cũng đùn hết cho một mình bác gái, còn bản thân thì suốt ngày bận rộn ở ngoài, bác trai mới chính là thủ phạm giết con.
Hồi đó ông nội của Cát Niên vẫn còn sống, ông không muốn con gái con rể chia tay nhau trong đau khổ, vì vậy sau khi anh họ mất được một năm, ông liền tự ý nhận nuôi một em bé trai vừa mới sinh. Nhà của em bé trai thực ra ở ngay gần nhà bác cô, bố của em bé vì uống rượu say giết người nên bị kết án tử hình, mẹ thì bỏ đi, chỉ còn một mình bà nội, không đủ sức nuôi dưỡng cháu.
Sau khi hai vợ chồng bác nhận nuôi cậu bé này, cuộc sống của họ không hề có sự thay đổi nào giống như ông nội mong muốn. Lý do đơn giản bởi vì bản thân việc biết rõ thân thế của đứa trẻ đã là một sai lầm vô cùng to lớn, cho dù đứa trẻ có ngây thơ trong sáng đến đâu đi nữa, nhưng ngày nào vợ chồng bác cũng nghĩ đến bố đẻ của đứa bé này là tội phạm giết người, bố nào con ấy, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của tên tội phạm giết người rồi cũng sẽ trở thành tội phạm giết người. Ý nghĩ này khiến cho đứa bé đáng thương ấy biến thành một đứa bé độc ác khôn cùng, đứa bé trở thành một nỗi lo trong lòng hai vợ chồng bác. Thêm vào đó, bác rể của Cát Niên quá thương nhớ con trai, ông thấy đứa trẻ nào cũng không thể thay thế cậu con trai chết yểu của mình, cho nên ông càng ngày càng ghét cậu con nuôi, đến nỗi mà đứa trẻ vừa khóc là ông mắng, thậm chí còn đánh nó rất thậm tệ.
Chính vì thế, cuộc sống với con nuôi còn không bình lặng bằng hai ông bà thầm khóc với nhau. Đứa trẻ ở lại không đến ba tháng, bác liền đem trả về cho bà nội nó. Sau khi những người khác biết được chuyện này, việc vợ chồng bác nhận con nuôi trở nên vô cùng khó khăn, cứ như vậy hết ngày này qua ngày khác, cho đến tận khi Cát Niên được đưa đến đây sống với họ.
Bao nhiêu năm đã qua, bác rể không còn hứng thú gì với chuyện nhận con nuôi nữa. Trước kia bác gái rất thích Cát Niên, bác nói con bé này biết vâng lời, dịu dàng, ngoan ngoãn, nuôi nó cho có bạn, lại còn có thể giúp được việc nhà, hơn nữa cũng là giúp đỡ cậu em trai, em trai muốn có con trai là hoàn toàn chính xác. Họ Tạ nhà Cát Niên không thể bị tuyệt tự được.
Như vậy, Cát Niên chuyển từ trường Tiểu học Thúy Hồ gần Viện Kiểm sát đến trường Tiểu học Đài Viên Lộ ở ngoại thành. Hồi đó, ngoại thành vẫn còn trồng ruộng, đường đi lối lại cũng không dễ nhận như ở thành phố, ngày đầu tiên đến trường, bác dành chút thời gian đưa cô đi một vòng để cô nhớ đường.
“Cháu đã nhớ được đường chưa?” Bác gái hỏi.
Cát Niên gật đầu.
Lúc đó thì cô nhớ, nhưng khi tan học, lần đầu tiên đi trên con đường nhỏ ngoằn ngoèo, rất dễ bị đi nhầm lối. Cô cứ đi, đi mãi, cô không biết nhà bác ở phía nào nữa.
Các bạn khác vừa ùa ra như ong vỡ tổ trước cổng trường ban nãy dần dần không ai đi cạnh Cát Niên nữa, mấy đứa trẻ vốn đi cùng đường qua mấy lối rẽ cũng không thấy tăm tích đâu, Cát Niên càng đi càng thấy con đường lạnh lẽo. Mặt trời đã lặn dần ở bên trái trước mặt cô, cuối cùng Cát Niên dừng bước, ngơ ngác quay đi quay lại tại chỗ. Mặt trời lặn ở nông thôn cô chưa từng nhìn thấy, mùi tanh của đất sét trong không khí cô chưa từng ngửi thấy, Đông Tây Nam Bắc hướng nào cũng lạ lẫm đối với cô... tất cả những gì có thể nhìn bằng mắt đều lạ lẫm đối với cô.
Cô biết mình không thể cứ tiến bừa về phía trước như vậy nữa, theo như con đường mà bác dẫn cô đến trường thì cô phải về nhà từ lâu rồi mới phải. Hai bác có lẽ đang đợi cô về ăn cơm, cô vừa mới đến ở nhà người ta, không thể nào vừa đến đã khiến cho người ta phải lo lắng và phiền não.
Cát Niên vô cùng hối hận, lúc bắt đầu cảm thấy mất phương hướng, phía trước đằng sau cô vẫn còn mấy người bạn cùng trường, tuy không quen biết nhưng cũng có thể hỏi thăm chút, cô không nên xấu hổ như vậy. Bây giờ thì thôi rồi, mọi người đều đã về nhà hết, giống như chim bay về tổ, chỉ còn sót lại mình cô.
Thật không biết phải làm thế nào nữa, gió thổi dạt đám cỏ phía trước, hiện ra một tấm lưng người, người này mặc áo trắng, trong tư thế ngồi xổm, rất im lặng, không phát ra tiếng động nào, không hiểu người ấy đang làm gì.
Cát Niên nhìn ngó xung quanh, không còn có bóng dáng của ai nữa, cô không muốn mình bị lạc đến tối, do vậy cô lấy hết dũng khí tiến về phía trước vài bước.
“Xin... xin chào.”
Người ấy không có bất cứ động tĩnh gì, giấu mình trong đám cỏ không động đậy.
Những tình tiết về chuyện vứt xác bên đường cô đọc được trong truyện bỗng nhiên le lói trong đầu cô, trẻ con đọc nhiều sách tạp quả nhiên chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì. Người này chắc hẳn không phải vừa mới ngồi xổm ở đây, không lẽ anh ta chết rồi ư? Cát Niên trộm nghĩ trong lòng.
Cho đến nay Cát Niên cũng không rõ tại sao lúc đó cô chỉ mới có mười tuổi, vậy mà đối diện với một hình dáng giống như “xác chết” như vậy cô lại không hề lựa chọn vắt chân lên cổ mà chạy, ngược lại cô kinh hãi tiến về phía sau lưng người đó, giơ ngón tay chọc vào lưng người đó một cách sợ hãi, run rẩy.
Khi ngón tay cô lần đầu tiên chạm vào lưng người đó, người đó hơi động đậy vai, nhưng khi Cát Niên lần thứ hai ra sức chọc vào lưng người đó, người đó lại như con khỉ bị lửa đốt bỏng đít, đột nhiên nhảy phắt lên khỏi đám cỏ.
Động tác này quá bất ngờ, Cát Niên giật thót tim, kinh hãi đến mức không kêu lên được thành tiếng. Xem ra sự kinh hãi của người ấy cũng không kém Cát Niên bao nhiêu, người ấy lùi về phía sau, mất hết hồn vía, lấy tay vỗ ngực.
“Ban ngày ban mặt làm gì mà lại dọa người thế?”
“Tớ tưởng cậu chết rồi. Xin... xin lỗi nhé.” Vừa nói dứt lời, Cát Niên nhận ra ngay mình đã lỡ lời, người ta đang yên đang lành, tự nhiên lại đi rủa người ta chết làm gì.
Cô chờ đợi người ta đáp lại cô một câu: “Mày mới chết ấy”, ai ngờ, người ấy ngây ra một lúc rồi thả tay trên ngực xuống, cười ha hả.
Bây giờ thì Cát Niên nhìn rõ rồi, người bị cô nghi ngờ chết giữa đám cỏ ấy chỉ là một cậu bé trạc tuổi cô, bộ quần áo trắng kia chẳng phải là đồng phục của trường Tiểu học Đài Viên thì là gì. Kỳ lạ là, cậu bé này gầy gầy, nhưng lại cạo trọc đầu, cái đầu bóng nhẫy đến mức soi gương cũng được, lại còn mặc bộ quần áo rộng thùng thình, trông không khác gì hòa thượng trong chùa vừa phá giới.
Một Tiểu hòa thượng núp mình trong đám cỏ.
Không biết làm sao, Cát Niên cũng thấy buồn cười, cô ngây thơ cất tiếng cười cùng vói cậu bé.
“Tớ chết rồi cậu còn chọc tớ à?”
Cậu bé không cao hơn Cát Niên bao nhiêu, đám cỏ dại cao hơn cả đầu cậu, có hai ngọn cỏ còn vắt ngang qua mặt cậu, gốc cỏ vẫn xanh tốt nhưng phần lá đã có đôi chút ngả vàng. Có lẽ bị cỏ vướng vào mặt ngứa ngáy khó chịu, cậu đưa tay gạt mấy ngọn cỏ đáng ghét ra. Cậu chính là Tiểu hòa thượng sạch sẽ sáng chói như ngọn đèn xanh trước Phật tổ.
“Tớ muốn hỏi thăm đường, nhưng tớ gọi cậu chẳng thấy cậu phản ứng gì.” Cát Niên nhịn cười, ngại ngùng nói. Cô đã học lớp Ba rồi, những đứa trẻ tầm tuổi này đã biết sự khác biệt giữa con trai và con gái, hơn nữa đây lại là người lạ.
“Cậu nói cứ như là muỗi kêu ấy, ai mà nghe thấy được, tự nhiên lại chọc người ta một cái, suýt nữa thì làm tớ sợ hết cả hồn. Hỏi đường à, cậu muốn đi đâu? Nhìn cậu có vẻ lạ lắm, nhà cậu chắc không ở gần đây hả?”
Trông bộ dạng cậu bé y như một đại ca cai quản vùng này vậy.
Cát Niên không nói nhiều, chỉ hỏi: “Bạn có biết nhà bác Tạ Mậu Quyên ở đâu không?”
“Tạ Mậu Quyên?” Cậu bé nhắc lại lần nữa, có vẻ như cậu đang ngẫm nghĩ cái tên này.
“Đúng vậy, đấy là bác tớ, bác rể tớ họ Lưu. Cậu biết nhà họ ở đâu không?” Cát Niên bắt đầu cảm thấy có chút thất vọng. Mấy năm nay cô ít khi đi lại nhà bác nên cũng chẳng biết mô tả đặc điểm của căn nhà như thế nào nữa. Diện tích khu này không hề nhỏ chút nào, nhìn bộ dạng nhíu mày của cậu ta, chắc cậu ta cũng chẳng biết ở đâu.
“À, ông Lưu bán hoa quả à, tớ biết.” Cậu bé bỗng nhiên cười rất rạng rỡ, rồi quay lại chỉ đường cho cô, “Này nhé, cậu đi về phía ruộng mía kia nhé, đi xuyên qua đó, như thế thì sẽ gần hơn, rồi cậu sẽ nhìn thấy cây thủy sam rất cao, cậu biết cây thủy sam là cây gì chứ hả, rồi cậu rẽ về phía bên trái của cây, sau đó đi thẳng một đoạn ngắn nữa là đến nhà ông Lưu bán hoa quả.”
Cát Niên nhìn theo hướng tay cậu bé chỉ, chỉ nhìn thấy một đống mía hun hút.
“Làm sao, cậu muốn đi theo đường mòn à? Bây giờ cậu đã đi rất xa rồi, nếu mà cậu muốn đi đường mòn thì chắc phải tối mịt mới về được đến nhà. Cậu không tin tớ à?”
Tiểu hòa thượng nghiêng đầu, nét mặt rất nghiêm túc.
“Hả? Tớ tin.”
Để chứng minh cho cậu bé thấy lòng tin của mình, Cát Niên quả nhiên đi về phía cánh đồng mía mà cậu bé đã chỉ, đi được năm bước thì cô do dự năm lần, cuối cùng cô đành quay lại hỏi.
“Vừa nãy cậu ngồi xổm xuống làm gì vậy?”
“Dưới đất có tổ kiến. Cậu đi đi nhanh lên, nếu không bác cậu sẽ lo lắng đấy, nhớ nhé, rẽ về phía trái của cây, rồi cứ đi thẳng, đi thẳng.
Cát Niên mất bao nhiêu thời gian mới đi xuyên qua được đồng mía, lá mía cọ vào làn da lộ ra ngoài quần áo khiến da cô vừa đỏ vừa ngứa, mu bàn tay trái thậm chí còn bị mép lá cào cho xước cả một đường dài. Thế nhưng, Cát Niên thầm nghĩ, nhanh lên chút nữa, nhanh lên chút nữa là có thể về đến nhà bác rồi.
Cuối cùng cô cũng đi hết đồng mía, phía đầu bên kia là rừng trúc, chính đối diện với rừng trúc có một con đường nhỏ, thế nhưng cây thủy sam ở đâu? Cát Niên lo lắng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy toàn là lá mía già màu vàng, muốn tìm cậu bé đó hỏi lại cũng không được nữa rồi.
Phía trước chỉ có một con đường. Cát Niên không có sự lựa chọn nào khác. Cô nghĩ, có lẽ trước đây có cây thủy sam thật, và con đường nhỏ này đúng là ở ngay bên trái của cây, không biết vì lý do gì, cây bị đào lên mà cậu bé đó không hề biết.
Cứ như vậy cô đi men theo con đường nhỏ, cô đi mãi, đi mãi, bầu trời biến dần thành màu tro, rồi màu tro sẫm... mặt trăng đã bắt đầu ló lên từ phía đối diện. Chẳng phải là con đường này gần hơn chút ư? Sao lại cứ như là không có điểm cuối cùng thế này, không thấy nhà bác cô ở đâu, nhà ai cũng không thấy, bốn bè chỉ toàn rừng trúc và rừng trúc, không có tiếng người, chỉ nghe tiếng côn trùng kêu.
Khi bầu trời bị bao bọc bởi màn đêm Cát Niên mới chịu tin là cậu bé đầu trọc có nụ cười hồn nhiên ấy có lẽ đã lừa cô. Tại sao cậu ta lại hành hạ một người không quen biết nhỉ? Lúc này đáp án đã trở nên chẳng có gì quan trọng nữa. Cát Niên thậm chí còn không biết làm thế nào để dừng lại, cô cứ đi thẳng mãi, thẳng mãi, trái đất hình tròn mà, chẳng phải Colombo đã chứng minh điều này rồi đó sao?
Trời mỗi lúc một tối, cô chỉ có thể dựa vào ánh trăng mờ ảo phía chân trời mà mò mẫm trong đêm tối. Giữa chốn rừng hoang cỏ dại, trời đen mây tối, cô bé một thân một mình, điều gì cũng có thể xảy ra. Cát Niên vừa đi vừa run rẩy, bỗng nhiên từ trong rừng trúc hiện ra một nữ quỷ môi đỏ áo trắng khiến cô sợ hãi, cô chỉ biết gạt bỏ những điều ấy ra khỏi đầu mình, dưới ánh trăng khuya, ngoài quỷ ra còn có các thiên thần, các thiên thần đáng yêu.
Cát Niên ngay lập tức đắm chìm trong thế giới nhỏ của riêng mình, cô trốn mình sau cánh cửa tâm hồn đóng kín, cánh cửa giúp cô thoát khỏi thế giới đáng sợ bên ngoài, giúp cô loạng choạng bước tiếp trên con đường tối đen như mực. Cho dù con đường ấy có tối đen đến thế nào thì trong thế giới nhỏ của cô vẫn tràn ngập ánh trăng và hoa cỏ.
Cô không biết mình đã đi được bao lâu, cô chỉ biết đi mãi như vậy. Cô đi mãi, đi mãi, không hiểu vì lý do gì, điểm đến của con đường dường như đã không còn quan trọng đối với cô nữa, nhà của bác không xuất hiện ở cuối con đường cũng không còn quan trọng nữa, thậm chí tại sao bố mẹ cô lại không cần cô nữa cũng trở nên không quan trọng nữa.
Có gì mà đáng buồn chứ, từ nhà bố mẹ đến nhà bác, chẳng qua chỉ là chuyển từ nơi này đến nơi khác mà thôi. Cô vẫn luôn sống trong thế giới tâm hồn của riêng mình, mọi thứ vẫn rất tốt đẹp.
Trong một lần lạc đường Tạ Cát Niên bỗng thấy mình ngộ ra mọi chuyện, lúc đó cô mới chỉ học lớp Ba. Không lẽ là con đường lạc lối mà cậu bé hòa thượng chỉ cho cô đã cho cô diệu pháp? Giống như những câu chuyện trong kinh Phật mà cô được nghe khi lớn lên, Phật tổ trong ngày hội trên núi Linh Sơn nhặt hoa lên và mỉm cười không nói, lúc đó tất cả chúng sinh đều không có phản ứng gì, chỉ có đệ tử Mahakassapa là ngộ ra được. Hì hì, một lỗi lầm cộng thêm một lỗi lầm lại trở thành một điều đúng đắn, giống như âm nhân âm thì bằng dương vậy.
Không ai có thể ngờ được rằng, trên mặt cô bé bị lạc đường lại có thể hé lên nụ cười, cuối cùng cô đã đi đến cuối con đường, phía trước là các bậc thang bằng xi măng ngoằn ngoéo dài dằng dặc, không biết những bậc thang này sẽ đến thiên đàng hay địa ngục.
Cát Niên mệt mỏi rồi, trong trí nhớ của cô, cô chưa bao giờ đi qua một con đường nào dài như vậy, mấy sợi tóc mái ướt sũng dính chặt vào trán. Cô ngồi xuống bậc thang đầu tiên, bỏ ba lô xuống, liệu có ai đến tìm cô không? Nếu như cô bị chết đói ở cái nơi khỉ ho cò gáy này thì liệu trông có xấu quá không.
Cô gục đầu vào chiếc ba lô trên đầu gối, ngủ thiếp đi một lát, lúc tỉnh lại, cô nghe thấy tiếng gọi như gần như xa vọng lại từ trong bóng đêm.
“Cát Niên... Tạ Cát Niên…”
Cùng với tiếng gọi còn thấy rất nhiều tia đèn pin rọi lại.
Cát Niên giật mình, cô phải đối mặt với hiện thực. Cô gây rắc rối rồi, cô khiến cho người lớn phải đi tìm cô khắp nơi rồi.
“Cháu ở đây, cháu ở đây!”
Giọng của cô liệu đã đủ to chưa? Những người đi tìm cô liệu có nghe thấy được không?
“Tớ biết ngay là cậu ở đây mà!”
Mặt của Tiểu hòa thượng xuất hiện phía sau một tia sáng, Cát Niên lấy tay che ánh sáng chiếu vào mắt, cảm giác cậu bé đang đến gần và khom người nhìn xem cô ngồi trên bậc thang làm gì.
“Sao cậu ngốc thế? Tớ lừa cậu chơi đấy, tớ cứ đứng ở đầu bên kia ruộng mía để chờ cậu quay lại, ai dè mặt trời lặn mất tăm rồi mà vẫn chưa thấy cậu đâu. Tại sao cậu không biết đường mà quay đầu lại chứ?”
Tiểu hòa thượng hỏi.
Cát Niên thuyết phục cậu bé bằng những lý lẽ đã thuyết phục mình: “Trái đất hình tròn cơ mà, tại sao tớ lại phải quay đầu lại nhỉ?” Tiểu hòa thượng há mồm, ngồi phịch xuống cạnh Cát Niên.
“Dở hơi rồi, dở hơi rồi!”
Cát Niên còn lâu mới dở hơi, cô nói: “Cậu mới dở hơi ấy, đã lừa tớ rồi, còn đi vòng vèo đến đây tìm tớ làm gì. Đúng rồi, cái cây thủy sam ấy bị người ta chặt đi từ bao giờ vậy?”
“Sao cậu lại biết là ở đó có cây thủy sam bị người ta chặt?”
“Chính cậu nói chứ ai!”
Tiểu hòa thượng quay ngược đèn pin lại chiếu vào mặt mình, cười nghiêng cười ngả.
“Cậu đúng là kỳ quặc thật đấy, cậu còn chẳng thèm hỏi tớ tại sao lại hành hạ cậu như vậy nữa. Cậu có biết đây là đâu không?”
Cát Niên ngơ ngác lắc đầu, cô thực sự không biết.
“Đây là nghĩa trang liệt sĩ, phía trên bậc thang này là bia mộ liệt sĩ, trong đó có rất nhiều người chết đấy. May mà cậu không ngốc đến nỗi đêm tối mò lên trên.
“Linh hồn của các liệt sĩ đều là những linh hồn hiền lành.” Cát Niên nói một cách khẳng định.
“Sai rồi! Ở trong đó ngoài linh hồn của các liệt sĩ ra còn có rất nhiều rất nhiều oan hồn. Nơi này heo hút, không vào dịp tưởng niệm các liệt sĩ thì chẳng có ai đến đây cả.” Tiểu hòa thượng cố hạ giọng nói, còn làm ra vẻ rất sợ hãi nữa, “Nghe nói có rất nhiều vụ án giết người xảy ra ở trên đó. Oan hồn mà xuất hiện thì sẽ phát ra âm thanh đấy, cậu có biết không... vừa giống khóc lại vừa giống cười, vừa giống mèo hoang kêu, đám quỷ này còn biết biến hóa nữa, từ một con biến thành hai con...”
“Hà hà hà hà.” Cát Niên bỗng nhiên cười ầm lên, khiến cho người kể chuyện ma dọa cô là Tiểu hòa thượng cũng phải giật thót mình.
Trong lúc nói chuyện, tiếng bước chân của người lớn mỗi lúc một gần.
“Cát Niên, Cát Niên, có phải cháu ở trong đó không?”
Cát Niên vội vàng ngậm miệng lại, túm lấy ba lô rồi đứng lên, cô đã chuẩn bị sẵn sàng.
Đến tìm cô là bác gái, bác rể và hai người lạ mặt nữa.
Bác gái vừa nhìn thấy cô đã lao đến ôm chầm lấy, bác vừa tức, vừa lo, vừa rộng lượng.
“Đúng là nghiệp chướng, còn bé như thế này, tan học sao không về nhà, chạy đến nơi quỷ quái heo hút này làm gì? Cháu muốn làm bác phải tức chết à, cẩn thận không bác mách bố mẹ cháu đấy.” Bác lôi cô quay một vòng, phát hiện thấy cô không bị làm sao mới thở phào nhẹ nhõm. Bác rể thì nghiêm nét mặt, chẳng nói chẳng rằng.
“Nói đi, cháu đến đây làm gì?” Bác gái hỏi Cát Niên, mắt không quên liếc Tiểu hòa thượng một cái.
Cát Niên cũng không kìm được quay đầu lại nhìn Tiểu hòa thượng, thấy cậu đang cúi đầu nghịch đèn pin.
“Cháu bị lạc đường, cứ đi lung tung rồi lạc đến đây. Chính là bạn này tìm thấy cháu.”
“Lạc đường? Sao cháu lại ngớ ngẩn thế nhỉ?” Bác gái tức mình lôi tay Các Niên, “Đi, đi về. Cứ lo tìm cháu từ nãy đến giờ, cơm tối cũng đã kịp ăn đâu, ngày đầu tiên đã để lạc cháu rồi, bác phải ăn nói với bố mẹ cháu như thế nào đây?”
Cát Niên bị mấy người lớn lôi xềnh xệch về nhà, đi được một đoạn, cô quay đầu lại nhìn Tiểu hòa thượng. Tiểu hòa thượng vẫn đứng im tại chỗ, dường như đèn pin là thứ đồ chơi đẹp nhất trên thế giới này đối với cậu.
“Bác ơi, cậu ấy…” Cát Niên rụt rè hỏi.
Bác gái bước nhanh hơn, Cát Niên phải chạy theo mới đuổi kịp. “Đây là con trai của tên giết người đấy, không phải loại tử tế gì đâu, cháu tránh xa nó ra, không được chơi với nó đâu đấy!” Cho đến tận khi không nhìn thấy cậu bé đâu nữa, bác gái mới cố hạ giọng cảnh cáo cô.
“Bác ơi, con trai của tên giết người tên là gì ạ?”
“Vu Vũ.”
Bây giờ nhớ lại, Cát Niên lần đầu tiên nghe được tên Vu Vũ là từ cái miệng dè bỉu của bác gái.
Cậu ấy là Vu Vũ. Là cậu bé lớn hơn cô một tuổi, là Tiểu hòa thượng hồi nhỏ cạo trọc đầu hay lang thang một mình, là con trai của tên giết người, là đứa con mà bác gái và bác rể đã nhận nuôi trong thời gian ngắn ngủi rồi lại bỏ đi, là một... vết thương đáng quý nhất trong ký ức của cô.