Editor: L’espoir
*
Trình Thư Nghiên nói bằng giọng điệu bình thản: “Tôi cho rằng không có gì để nói.”
Thương Trạch Uyên: “Nhưng tôi không nghĩ vậy.”
Lúc đầu anh tưởng cô chỉ cần thời gian để suy nghĩ, cho nên anh đã cho cô thời gian, nhưng giờ nhìn lại, dường như cô vẫn chưa thật sự hiểu ra.
Cô đã tránh anh bốn ngày.
Anh cũng cố chịu bốn ngày rồi.
“Trình Thư Nghiên, tôi cho rằng với tính cách của em, em sẽ không trốn tránh.” Anh nói.
“Thương Trạch Uyên, tôi cũng không ngờ anh lại không dứt khoát như vậy.” Cô đáp lại.
Thương Trạch Uyên từ tốn nhướng mày: “Chuyện này có liên quan gì đến dứt khoát?”
Người đã đuổi đến tận đây rồi, lời cũng đã nói đến đây, nói nữa thì cũng không có ý nghĩa gì.
Trình Thư Nghiên dứt khoát nói thẳng: “Chuyện hôm đó, chúng ta cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra đi.”
“Chuyện hôm đó, chuyện gì?” Anh dẫn dụ cô nói thẳng hơn.
Trình Thư Nghiên đương nhiên sẽ không làm bộ làm tịch: “Chỉ là hôn thôi, tôi nói đã đủ rõ ràng rồi chứ?”
Anh nhấn mạnh hai chữ cuối của cô: “Thôi ư?”
“Phải…” Cô nói với vẻ mặt không quan trọng: “Uống rượu, bốc đồng, có thể hiểu được.”
Nói thẳng ra, đây chỉ là một sai lầm khi không được tỉnh táo.
“Xin lỗi.”
“Cái gì?”
“Tôi không thể coi như không có chuyện gì xảy ra được.”
“…”
Trình Thư Nghiên dừng lại, phản ứng một lúc, cô cười nói: “Sao thế? Chẳng lẽ anh định nói đó là nụ hôn đầu của anh, cho nên anh rất trân trọng?”
“Tôi không định nói vậy.”
“Sao không phải?”
“Anh chơi trò mập mờ thì rành lắm, sao chuyện hôn một cái lại không thể cho qua được?” Cô khoanh tay, nghiêng đầu hỏi anh: “Hay là anh đổi chiến thuật rồi, định đóng vai nam sinh ngây thơ à?”
Cô thực sự không hiểu lắm, đểu cáng mà, xảy ra chuyện như vậy chẳng phải lẽ ra anh nên là người chạy trước cô sao?
Thương Trạch Uyên hiển nhiên đã hiểu rõ vẻ mặt của cô.
Anh cười khẽ một tiếng: “Hỏi xong rồi?”
“Ừ.” cô đáp.
“Được.”
Anh chậm rãi tiến lại gần cô, cúi đầu nhìn cô: “Vòi hoa sen trong phòng tôi chưa từng bị hỏng, mượn phòng tắm của em là tôi cố ý.”
Anh không trả lời câu hỏi của cô, mà đưa ra câu trả lời khác: “Tôi từng nói với em là tôi có hứng thú với em, không phải là đùa giỡn, càng không phải là nói suông.”
“Gọi em đến phòng tôi hút thuốc, hẹn em ra ngoài chơi, cũng không chỉ đơn giản là chơi mập mờ đâu.”
“Tôi nhớ tôi đã nói với em, tôi chưa từng hôn người khác.”
Nói một câu, anh lại vô thức tiến gần thêm một bước.
Trình Thư Nghiên cũng vô thức lùi về phía bàn.
“Vậy nên hôn em không phải là do bốc đồng.” Anh cúi người xuống, tiến gần cô hơn, hơi thở nóng rực phả vào mặt cô: “Tôi thật sự muốn em.”
Đùi đụng vào mép bàn, cảm giác lạnh lẽo.
Trình Thư Nghiên theo bản năng ngửa người ra sau, anh đưa tay ra đỡ lấy gáy cô, giúp cô không bị va vào bức tranh treo tường.
Sau đó, anh thuận thế chống hai tay lên bàn, cô bị anh giam trong lòng.
Đến nước này rồi, cô không thể lùi được nữa.
Trình Thư Nghiên ngẩng đầu, đối diện với anh.
Cô nhìn thấy trong đôi mắt màu hổ phách ấy có cảm xúc đang cuồn cuộn, trực tiếp mà nóng bỏng.
Đúng vậy, đây mới chính là anh.
Loại nước hoa anh thích dùng, chiếc siêu xe anh thích lái — tất cả đều đang tuyên bố rõ ràng về con người anh: phô trương, nổi bật, một khi đã xác định được mục tiêu thì ra tay chuẩn xác, một đòn chí mạng, đầy tính xâm lược.
Ngay từ đầu anh đã biết mình muốn gì.
Mà cô đã trở thành con mồi của anh.
Tim cô đập rất nhanh.
Hơi thở lại quấn quýt, mùi hương thuộc về anh gần trong gang tấc.
Ánh nhìn kiềm chế và đầy áp lực suốt những ngày qua cuối cùng cũng lại một lần nữa dừng lại trên gương mặt anh.
Đôi mắt sâu thẳm, ngũ quan sắc nét như được chạm khắc, nốt ruồi nhỏ có vẻ ngây thơ trên má, và đôi môi mỏng mềm mại, đỏ hồng.
Trình Thư Nghiên bỗng có một thôi thúc muốn cắn một miếng.
Không khí như ngưng đọng, ánh sáng mờ ảo u ám.
Gió ngoài cửa sổ thổi vào từng đợt, tà váy khẽ lướt qua bắp chân, mang theo cảm giác ngứa ngứa.
“Vậy còn em?”
Khi ánh mắt họ quấn lấy nhau, cô nghe thấy anh hạ thấp giọng, gần như dùng giọng nói thì thầm để hỏi cô: “Em không muốn tôi sao?”