Editor: L’espoir
*
Một câu nói nhẹ nhàng, lại càng thêm nặng nề trong đêm.
Trình Thư Nghiên hơi sững sờ, ngẩng đầu nhìn anh.
Góc phố đêm khuya trở nên trống trải, nhìn từ xa, hàng loạt đèn đường chiếu xuống những hàng cây, những bóng cây như đang nhảy múa trên mặt đất.
Thương Trạch Uyên đứng dưới gốc cây, ánh sáng xuyên qua kẽ lá chiếu lên mặt anh, nửa sáng nửa tối, anh rũ mắt nhìn cô, mỉm cười hỏi: “Em thấy sao?”
*
Về đến nhà đã là 12 giờ.
Trình Thư Nghiên tắm rửa xong, thoải mái nằm lên giường.
Cô đặt đồng hồ báo thức xong, nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ, kết quả là chưa đến mười giây cô nhớ ra điều gì đó, lại cầm điện thoại lên, ấn vài cái lên màn hình, rồi khóa màn hình, đi ngủ.
Phía bên kia.
Thương Trạch Uyên vừa bước ra khỏi phòng tắm thì liếc thấy màn hình điện thoại trên bàn sáng lên.
Anh tiện tay cầm lên, là một tin nhắn WeChat: “S·Y đã thông qua yêu cầu xác minh bạn bè của bạn, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu trò chuyện rồi.”
…
Lần cuối cùng tắt chuông báo thức, Trình Thư Nghiên vội bật dậy khỏi giường, điện thoại hiển thị 8 giờ 10 phút, cô đã trễ giờ rồi.
Vội vàng vệ sinh cá nhân xong, cô xách túi và áo khoác xuống lầu, vừa ra khỏi cửa thang máy đã nghe thấy giọng nói của Thương Cảnh Trung: “Thương Trạch Uyên! Nói đi!”
Bước chân cô khựng lại một chút, ngay sau đó lặng lẽ tiến đến.
Bầu không khí căng thẳng bao trùm bàn ăn, hai cha con anh đang đối đầu, Trình Tuệ liếc mắt ra hiệu cho cô, Trình Thư Nghiên ngồi xuống, cúi đầu lặng lẽ ăn sáng.
Hiếm khi Thương Cảnh Trung nổi giận lớn tiếng trước mặt họ như vậy, có thể thấy rõ sự việc khá nghiêm trọng. Nhưng người trong cuộc rõ ràng không để tâm, nhìn thấy cha mình đập bàn trợn mắt, tức giận đến mức sắp bốc khói, cậu cả này vẫn làm như không thấy, bắt chéo chân, thong thả chơi máy tính bảng.
Thật ra Thương Trạch Uyên rất giỏi nắm bắt cảm xúc của người khác.
Trình Thư Nghiên nghe loáng thoáng, đại khái là tối qua họ về quá muộn, Thương Cảnh Trung lại ngủ sớm, không biết Thương Trạch Uyên về lúc mấy giờ, nên tưởng anh ra ngoài chơi bời.
Rõ ràng chỉ cần vài ba câu là xong chuyện, anh lại cứ muốn để đó.
Nói là để đó cũng không hẳn, Thương Cảnh Trung hỏi gì, anh cũng trả lời, nhưng câu trả lời của anh lại hời hợt và mơ hồ, rõ ràng là cố tình khiến người ta sốt ruột đây mà.
Thương Cảnh Trung quá lên lớn hơn: “Tao hỏi mày lại một lần nữa, rốt cuộc tối qua mày đi đâu?”
“Hả?” Trình Thư Nghiên đặt ly sữa xuống, lộ vẻ khó hiểu.
Trình Tuệ đạp chân cô dưới bàn, Trình Thư Nghiên không để ý, quay đầu nhìn Thương Trạch Uyên: “Chuyện tối qua anh không nói với chú Thương sao?”
Thương Trạch Uyên dời ánh mắt từ màn hình lên mặt cô, hơi nhướng mày.
Thương Cảnh Trung hỏi Trình Thư Nghiên: “Con biết nó đi đâu à?”
“Dạ chuyện là vậy nè, chú Thương.” Cô giải thích: “Hôm qua trường có buổi tiệc chào đón tân sinh viên, con và anh Trạch Uyên đều là thành viên Hội Sinh viên, cần ở lại giúp đỡ, mãi đến rất muộn mới kết thúc. Chắc khoảng hơn 11 giờ tụi con cùng về được.”
“Hội Sinh viên?” Thương Cảnh Trung nghi ngờ hỏi: “Nó còn vào Hội Sinh viên nữa à?”
Mặt Trình Thư Nghiên vẫn không đổi sắc: “Câu lạc bộ thể thao, anh Trạch Uyên là phó ban ạ.”
Mấy chuyện như nói dối này, cô là chuyên gia.
Trước giờ cô luôn tự đối phó cho bản thân, đây là lần đầu tiên cô phải lo cả phần của anh.
Thương Trạch Uyên như tìm được chuyện gì đó thú vị hơn, nhìn cô với vẻ mặt đầy hứng thú.
Thương Cảnh Trung lại nhìn về phía anh: “Thật không?”
“Ừ…” Anh hất cằm về phía Trình Thư Nghiên, hiếm khi cho một câu chắc chắn: “Chẳng phải em ấy đã nói với cha rồi sao?”
Thương Cảnh Trung suy nghĩ một chút, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm: “Thời gian gần đây vô cùng quan trọng, tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì, con hiểu không?”
Thương Trạch Uyên đáp lại một cách qua loa, thiếu nghiêm túc: “Dạ.”
Hiện tại mâu thuẫn đã được giải quyết, Trình Thư Nghiên cũng không trì hoãn thời gian nữa, nhanh chóng ăn hết bánh mì rồi chào hỏi nói mình đi học trước.