Chịu Thua

Chương 10: Giấc mơ

Trước Sau

break

Editor: L’espoir

*

Trình Thư Nghiên cũng chỉ vô tình nghe thấy họ cãi nhau, đại khái là chàng trai muốn cô ấy mua xe thể thao, cô gái cho rằng chuyện này vượt quá ngân sách, gã bèn tức giận.

“Hả?” Cô gái ngọt ngào ngơ ngác.

Trình Thư Nghiên nói: “Đàn ông ăn bám, không được đâu.”

Trình Thư Nghiên thay một bộ quần áo, cũng đã điều chỉnh trang điểm và kiểu tóc xong.

Ra khỏi phòng trang điểm đã là nửa tiếng sau.

Trình Tuệ hỏi cô đang ở đâu trong WeChat, cô vừa đi vừa trả lời tin nhắn.

Lúc này, đột nhiên nghe thấy ở nơi không xa có người oán giận: “Hầy, tôi không đùa với mọi người đâu, hôm qua tôi còn thấy mà, cô em người mẫu xe thật sự rất đẹp, sao hôm nay không thấy nữa rồi?”

Một người khác hỏi lại ngữ điệu thơ ơ: “Đến xem xe hay là đến xem người mẫu xe?”

Hiện trường phát nhạc, nhịp điệu nhanh, tiếng trống mạnh mẽ.

Nhưng Trình Thư Nghiên ngay lập tức bắt được âm sắc quen thuộc.

Đang định nhìn sang, cô lại nghe thấy: “Đệt mợ, tôi thấy rồi, ở đằng kia kìa.”

Lần này, giọng nói hướng thẳng về phía cô.

Trình Thư Nghiên ngẩng đầu lên, quả nhiên nhận được vài ánh nhìn.

Một đám người xô bồ, cô liếc mắt một cái đã thấy Thương Trạch Uyên.

Anh đứng ở giữa, mặc một bộ đồ đen toàn thân, dáng người ưu việt. Vốn dĩ thần sắc nhàn nhạt, sau khi ánh mắt chạm vào cô, anh hơi kinh ngạc. Dường như anh phản ứng một lúc, trong đầu so sánh hình ảnh cô lấy điếu thuốc lá từ trên tay anh ngày hôm đó với hiện tại, anh lập tức hiểu ra.

Anh đưa ngón tay lên chạm vào chóp mũi, nghiêng đầu cười một cái, kiểu cười rất nghiền ngẫm.

Trình Thư Nghiên đột nhiên cảm thấy khó chịu, oan gia ngõ hẹp càng khó chịu, thấy anh cười càng khó chịu hơn.

Đầu tiên là cà phê bắn vào người cô, sau đó là đụng phải Thương Trạch Uyên, quả nhiên hôm nay không được suôn sẻ.

Nhưng công việc vẫn phải tiếp tục.

Trình Thư Nghiên chỉ đành bước đi với thần sắc như thường.

Khi đi ngang qua anh, mắt cô chỉ nhìn thẳng, vừa không nhìn anh, cũng không nói năng gì cả.

Hoàn toàn coi như không quen biết.

Thương Trạch Uyên không có động tác gì, ngược lại bạn bè bên cạnh anh nhanh chóng đuổi theo, muốn xin thông tin liên lạc của cô.

Trình Thư Nghiên không dừng lại bước chân, cất điện thoại di động vào túi: “Xin lỗi, giờ làm việc không tiện dùng điện thoại.”

Đây là một câu từ chối khéo léo, đáng tiếc người ta không hiểu.

“Vậy tan làm thì sao?”

“Tan làm cũng không tiện ạ.”

Giọng điệu lạnh nhạt, thái độ lạnh lùng.

Cũng khá hợp với bộ đồ này của cô: áo hai dây đen phối áo khoác vest đen, quần short, bốt cao đến đùi, trang điểm mắt khói, quả thực rất nổi bật.

Bạn bè trở về trong thất vọng, định đến gặp Thương Trạch Uyên để học hỏi kinh nghiệm, khi nhìn về phía, cậu ta đột nhiên nghĩ đến điều gì, vô thức thốt lên đầy ngạc nhiên: “Anh Trạch cũng mặc nguyên bộ đen luôn, nhìn hai người như đang mặc đồ đôi vậy.”

Trình Thư Nghiên còn chưa đi xa, nghe vậy, quay đầu trừng to liếc xéo cậu ta một cái.

Thương Trạch Uyên suýt nữa cười ra tiếng.

Mặc dù lần gặp gỡ này khiến cô khá bực mình, nhưng may mắn là sau đó cô không còn gặp lại họ nữa.

Kết thúc một ngày làm việc, Trình Thư Nghiên vội vã về nhà trước bữa tối.

Thương Cảnh Trung chú ý thấy gần đây cô hay đi sớm về trễ, chủ động hỏi cô đi đâu, Trình Thư Nghiên trả lời là đến thư viện.

Thương Trạch Uyên đang cắt miếng bít tết trong đĩa, nghe vậy, từ từ cong môi, cười không ra tiếng.

Trình Thư Nghiên đương nhiên chú ý đến biểu cảm nhỏ của anh, ngón tay đang cầm dụng cụ ăn uống hơi siết chặt.

“Thư viện có gì thú vị vậy?” Thương Cảnh Trung không hiểu.

“Con đến đó đọc sách…” Trình Thư Nghiên đặt nĩa xuống, nghiêm túc nói: “Ở đó có sách tham khảo chuyên ngành của tụi con.”

“Con đừng có cố sức quá, nên nghỉ ngơi hợp lý, từ khi đến Giang Thành con vẫn chưa đi chơi đâu đó mà đúng không?” Ông đề nghị: “Vừa hay cuối tuần này, để anh trai con dẫn con đi chơi một vòng.”

Trình Thư Nghiên vội vàng nói: “Dạ không cần phiền vậy đâu chú, sắp vào học rồi, con muốn chuẩn bị bài trước ạ.”

Nói cứ như thật ấy.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc