Triệu Thiên Thiên kín đáo híp mắt, sát khí cũng tích tụ không ít nên khoé mắt... Tuy nhiên, Thẩm Gia Vinh dù rằng điêu hoa, ngạo mạn cũng chỉ là một đứa trẻ chưa tiếp xúc nhiều với xã hội. Còn dì Linh lại là một người đơn giản... Cũng vì thế chẳng ai phát hiện ra hiện tại Triệu Thiên Thiên đã động sát tâm!
- Ôi, ŧıểυ thiếu gia, cậu đừng nói như vậy! Đây... đây thật ra chính là chị gái ruột của cậu.
Vẫn là người làm lâu năm ở Thẩm giá, dì Linh làm sao không hiểu rõ được tính cách của Thẩm Gia Vinh cho được? Cũng tránh xảy ra điều đáng tiếc, dì liền vội vàng đặt ly nước xuống bàn, lên tiếng giải thích.
Âm thanh của dì Linh vang lên, đồng thời cũng giúp Triệu Thiên Thiên Bình tĩnh lại, cô lập tức thu hồi sát khí, lắc lắc đầu... Cô còn việc quan trọng, với lại cô là một người rộng lượng, đâu cần gì phải chấp nhất với một đứa con nít nhỉ?
Thẩm Gia Vinh nào biết được suy nghĩ của Triệu Thiên Thiên? Chỉ thấy cô lấy đầu, vẻ mặt buồn rầu không nói lại nghĩ theo một chiều hướng khác, ánh mắt cậu ta mang theo sự khinh thường không che giấu, chỉ tay vào mặt Triệu Thiên Thiên:
- Chị, chị gái thất lạc sao? Thật là nực cười...sao tôi lại không biết mình có thêm một người chị gái chứ? Dì Linh, tùy tiện tìm một kẻ quê mùa đến đây rồi bảo là chị tôi...dì nghĩ tôi sẽ tin sao?
- ŧıểυ thiếu gia, cô ấy thật sự là chị của cậu, Thẩm Thiên Thiên! Cũng bởi vì cô ấy bị mất tích trước khi cậu ra đời, nên cậu không biết là phải rồi!
Dì Linh tiếp tục kiên trì giải thích, tuy nhiên, dường như chỉ là một điều dư thừa vô ích! Vì Thẩm Gia Vinh chính là một mực xem thường, không tin tưởng...
- Hừ...
- Có chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đúng lúc Thẩm Gia Vinh lại muốn lên giọng, thì từ ngoài cửa lại vọng vào tiếng bước chân, cùng với âm thanh không vui của một người đàn ông... Chỉ thấy đó là một người đàn ông và một người phụ nữ trung niên đang sánh đôi cùng nhau đi vào. Cả hai đều ăn mặc rất sang trọng và quý phái... Phía sau còn có người xách va ly đi tới...
- Ba, mẹ... không phải hai người bảo ngày mốt mới về sao, sao hôm nay lại về rồi?
Vừa nhìn thấy hai người kia, Thẩm Gia Vinh lập tức không còn một chút vẻ hống hách, ngạo mạn khi nãy, mà là trở thành một đứa con ngoan, nhanh chân chạy tới bên cạnh người phụ nữ...
- Ừ, tại vì công ty có việc gấp cần ba mẹ về xử lý, nên không thể tiếp tục chuyến du lịch nữa!
Người phụ nữ mỉm cười, rất là ôn nhu xoa xoa đầu Thẩm Gia Vinh. Trong khi đó, Thẩm Gia Vinh lúc này thể hiện vẻ không vui, bĩu môi:
- Hừ, đám nhân viên kia thật vô dụng, có việc gì cũng cần ba mẹ đích thân làm, vậy thì công ty còn cần bọn họ để làm gì...?
Triệu Thiên Thiên ngồi một bên nhìn cảnh" gia đình tình thân" của ba người kia, thầm cười lạnh trong lòng. Cô đoán không có sai thì hai nhân vật sang trọng này đây chính là chủ nhân hiện tại của cái biệt thự này- Thẩm Lâm, và Uông Nhã! Cũng chính là cha mẹ của Thẩm Gia Vinh...
Cả hai đều đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng do được điều dưỡng cẩn thận, nhìn vẻ ngoài, rất khó có thể nhìn ra được tuổi thật của bọn họ!
Sau một hồi làm nũng với Uông Nhã, Thẩm Gia Vinh đảo mắt nhìn sang Triệu Thiên Thiên:
- À, ba mẹ à...tự nhưng dì Linh dẫn một người vào nhà mình, rồi bảo là chị gái của con! Con thực sự không biết con còn có người chị nào khác ngoài chị Thiên Lệ a~
- Ông bà chủ à... đây thật sự là đại ŧıểυ thư mà, ông bà mau nhìn xem!
Khi thấy Thẩm Lâm và Uông Nhã nhìn sang, dì Linh liền không chút chột dạ, khẳng định chỉ về phía Triệu Thiên Thiên. Mặc dù là chưa có bằng chứng xác thực, nhưng dựa vào cảm giác của mình, dì Linh có thể chắc chắn rằng người con gái đang ngồi ở đây chính là đại ŧıểυ thư của bà, chính là Thiên Thiên, tuyệt đối không thể sai được!
Ngây lập tức, sau khi dì Linh dứt lời, liền có vài cặp mắt chuyển sai nhìn Triệu Thiên Thiên. Trong đó, Thẩm Gia Vinh thì vẫn như lúc đầu, ánh mắt mang theo sự khinh thường. Thẩm Lâm khi mới nhìn mặt Triệu Thiên Thiên thì hiện vẻ bất ngờ, sau đó liền thay đổi cảm xúc rất nhanh chóng... trở thành chán ghét!
Còn Uông Nhã, khi nhìn thấy khuôn mặt Triệu Thiên Thiên, khuôn mặt vốn đã được trang điểm tỉ mỉ đẹp đẽ tỉ mỉ bỗng trở nên vặn vẹo, ghen ghét... Chính là khuôn mặt này, là nó... nhưng tại sao nó có thể sống sót đến bây giờ chứ, không phải là nó đáng lí ra nên biến mất khỏi thế gian này rồi mới đúng sao?
Triệu Thiên Thiên thủ hết biểu tình của những người trước mặt vào mắt... Ưm, cũng rất là đặc sắc!
Tiếp theo đó, Triệu Thiên Thiên cũng đứng dậy khỏi ghế ngồi, ánh mắt rưng rưng rơi lệ, hướng về phía Thẩm Lâm...
- Ba...ba không nhận ra con sao, con là Thiên Thiên đây!
Hoàn toàn chính là đáng vẻ của một người con gái nhu nhược, yếu đuối, dáng vẻ của Triệu Thiên Thiên hơn mười năm về trước! Chính bản thân cô cố tình tỏ ra như vậy, nhưng chẳng có bất cứ ai biết được, ở trong lòng Triệu Thiên Thiên đang kêu gào, tự khinh bỉ chính mình như thế nào! Nếu như để cho mấy người quen kia của cô nhìn thấy dáng vẻ này, không biết cô có bị cười cho thúi đầu không nữa? Haizzz, là vì đại cuộc... tất cả là vì đại cuộc!
Thẩm Lâm không có một chút thái độ kích động nào mà đáng lý ra một người cha lâu năm được gặp lại đứa con bị mất tích nên có. Ông ta chỉ ra vẻ nghi hoặc, quan sát Triệu Thiên Thiên từ trên xuống dưới, rồi dò hỏi:
- Nếu thật sự là Thiên Thiên... nếu là đúng như vậy, vậy những năm qua con ở đâu, tại sao bây giờ mới trở về?
Hơn mười năm trước, nó đột nhiên biến mất...ông ta cứ nghĩ là nó sẽ vĩnh viễn biến mất trên đời này rồi, để cho ông ta khỏi trướng mắt. Nhưng đùng một cái, sao nó lại trở về được chứ?
Nghe câu hỏi của Thẩm Lâm, Triệu Thiên Thiên liền ra vẻ sợ hãi liếc mắt nhìn sang Uông Nhã, sau đó cuối đầu, ngập ngừng lên tiếng:
- Ba... thật ra thì chuyện là...
- Thôi... có gì cứ để sau nói đi, dù sao Thiên Thiên trở về cũng, dì Linh màu đưa nó về phòng nghỉ ngơi đi! Tôi và Lâm còn phải trở lại công ty!
Triệu Thiên Thiên tất nhiên là không thể nói hết câu được rồi! Uông Nhã sau khi nói một câu vô cùng" thấu tình đạt lý", liền nắm lấy tay Thẩm Lâm kéo trở ra ngoài.
Khoé mắt loé lên ánh sáng lạnh khi thấy người nào đó vội vã bỏ đi, bề ngoài Triệu Thiên Thiên vẫn biểu hiện ra sự nhu nhược, ngơ ngác nhìn...
Ha ha... cái này có thể gọi là có thật giật mình không nhỉ? Cũng tốt, cô có thể đỡ tốn công bịa chuyện...
Sau đó, Triệu Thiên Thiên cũng ngoan ngoãn, theo sự sắp xếp của dì Linh, trở lại căn phòng cô từng ở lúc nhỏ.
- Thiên Thiên à...sau khi con biến mất, dì vẫn thường xuyên quét dọn căn phòng này, cho nên nó vẫn sạch sẽ như lúc trước!
Triệu Thiên Thiên đảo mắt nhìn căn phòng vừa thân thuộc, lại vừa xa lạ, mỉm cười hướng về phía dì Linh:
- Con cảm ơn dì, dì tốt với con quá!
- Con bé ngốc này, dì không tốt với con thì tốt với ai? Thôi con nghỉ ngơi đi, dì đi chuẩn bị một số thứ cần thiết cho con, có cần gì thì cứ nói ra nhé!
Dì Linh cười hiền, vuốt tóc Triệu Thiên Thiên.
- Dạ!
Triệu Thiên Thiên cũng rất phối hợp, gật đầu vâng lời.
Sau khi dì Linh rời khỏi, Triệu Thiên Thiên liền phá trái cửa phòng lại. Ngay lập tức cũng vứt luôn hình ảnh nhu cầu yếu đuối khi nãy, ngang nhiên nằm phịch ra giường, lắc đầu: