Triệu Thiên Thiên cũng chỉ nhướng mày nhìn góc tối kia một chút rồi thôi, không có hành động gì. Cô lười biếng ngã người ra đằng sau...đảo tầm mắt nhìn thèm vài vòng!
Người đàn ông trong góc tối thấy Triệu Thiên Thiên không còn nhìn anh ta nữa thì nhẹ nhàng thở ra, dùng tay áo chấm chấm mồ hôi lạnh trên trán!
Sao mà lạnh người thế không biết?
Người đàn ông rùng mình lắc đầu mấy cái sau đó cũng yên lặng rời đi...
Triệu Thiên Thiên tất nhiên là phát hiện "cái đuôi" kia đã biết mất rồi... Cô kéo khoé miệng nở nụ cười. " Người không phạm ta, ta không phạm người"...tốt nhất là người đó không có ý định trêu chọc cô!
...
- Kết quả thế nào?
Trong một căn phòng làm việc, người đàn ông trung niên ngồi sau bàn làm việc có ánh mắt vô cùng nghiêm túc hỏi người đàn ông khác đang đứng trước mặt. Người đàn ông đang đứng không ai khác chính là người đã theo dõi Triệu Thiên Thiên ở trung tâm thương mại- Chương Lâm. Anh ta cung kính lên tiếng:
- Ông chủ, cô ấy quả thật rất giống bà chủ...nếu như tính cách không quá ngây thơ!
- Chi tiết hơn đi!
Người đàn ông trung niên nhướng mày...đặc biệt lúc này lại có nét rất giống lúc Triệu Thiên Thiên nhướng mày...
Chương Lâm cũng nhìn thấy, ngay lập tức trên mặt hiện lên vẻ hoảng hốt. Giống quá...chẳng lẽ...?
Trong lòng sinh nghi vấn, nhưng Chương Lâm cũng không có nói ra, anh ta hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh sau đó thì trình bày tường tận chi những thứ vừa tìm hiểu được cho ông chủ của anh ta biết...
- Còn chuyện gì nữa?
Người đàn ông trung niên sau khi nghe hết những điều mà Chương Lâm nói thì chợt trầm tư một lác, sau đó khi ông ngẩng đầu lên nhìn thấy thái độ ngập ngừng muốn nói của anh ta thì liền một lần nữa lên tiếng hỏi.
Chương Lâm bị hỏi, đắng đo thêm một chút rồi cũng cắn môi nói ra.
- Chuyện là không biết có phải ảo giác hay không... nhưng tôi cảm nhận được dường như cô ấy đã phát hiện ra tôi thì phải!
Thật sự là khó hiểu... khó tin mà?
- Cậu nói thật chứ?
- Dạ...
Đúng lúc Chương Lâm muốn trả lời thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, sau đó cửa phòng cũng mở ra. Bước vào là một người phụ nữ trung niên vô cùng xinh đẹp... hơn hết khuôn mặt đó có tới mấy phần giống với Triệu Thiên Thiên!
- Bà chủ!
Chương Lâm nhìn thấy người phụ nữ liền cùng kính cuối đầu chào. Người phụ nữ trung niên bỏ cái khây lên bàn, gật đầu với Chương Lâm, xong quay qua nói người đàn ông đang ngồi.
- Anh có việc rồi thì em đi trước!
Nói xong bà định quay đi thì đã bị người đàn ông trung niên kia nắm lấy tay, ông mỉm cười, giọng nói tràn ngậm thâm tình.
- Không sao, cũng sắp xong rồi! Cậu tiếp tục quan sát, có thông tin gì thì báo với tôi.
Khi nói với Chương Lâm thì ông lại dùng giọng điệu nghiêm túc.
Chương Lâm sau khi nhận lệnh thì liền cùng kính lui ra ngoài, để lại không gian cho hai người.
- Qua đây!
Nhìn cánh cửa phòng đã đóng kín, người đàn ông trung niên liền ra hiệu cho người phụ nữ đi qua phía ông. Người phụ nữ liền làm theo, nhưng khi vừa tới gần ông thì liền bị kéo một cái, khiến bà cả người đều nằm gọn trong lòng anh.
- Anh này, làm gì vậy!
Người phụ nữ trung niên đỏ mặt, vội vàng muốn đứng dậy, nhưng như thế nào cũng không được.
Người đàn ông trung niên siết chặt vòng tay ôm vợ ông, trên mặt thoáng chút đấu tranh, sau đó ông nhẹ giọng:
- Em có từng nghĩ là sẽ có một ngày gặp lại con gái chưa?
- Anh nói sao? Anh tìm được con bé rồi sao?
Khuôn mặt vốn đang hơi hồng của người phụ nữ nhanh chóng biến thành hoàn hốt,ngẩng đầu lên nhìn chồng bà.
- Anh không biết có phải hay không, anh đang để Chương Lâm xác nhận lại!
Đúng ra là ông đã chắc chắn chín phần nên mới dám nói với vợ ông.
- Thiên Thiên... đứa con tội nghiệp của mẹ...hu hu...
Đứa con gái đáng thương của bà, trong cuộc đời của bà, điều khiến bà cảm thấy hối hận nhất chính là không thể tận tay chăm sóc nuôi dưỡng con gái của mình. Con bà vẫn còn sống, tốt quá!
Người phụ nữ trung niên nức nở mấy tiếng sau đó liền vùi mặt vào trong ngực chồng bà, oà òa khóc lên.
Người đàn kia trung niên đau lòng vợ, vừa nói, vừa dùng hành động an ủi bà!
...
Thêm hai ngày nữa trôi qua, cuộc sống của Triệu Thiên Thiên phải nói là vô cùng rẻ nhạt... đối với cô!
Phần lớn thời gian cô đều ở nhà, mà mỗi khi ra ngoài lại có một cái đuôi nhàm chán bám theo khiến cho cô không thể quá tự do.
Đứa " em gái" Thẩm Thiên Lệ của cô từ lúc cô về tới hiện tại vẫn chưa một lần trở về nhà... Mà Thẩm Gia Vinh không biết ăn phải cái gì lại trở nên ngoan ngoãn lạ thường không còn hóng hách đối với Triệu Thiên Thiên!
Ấy... điều đáng nói nhất là người đáng lẽ ra phải gây khó dễ cho cô là Uông Nhã cũng im lặng đóng vai một người dì hết mực yêu thương con chồng làm Triệu Thiên Thiên muốn nổi hết da gà...
Cuối cùng thì đến lúc Triệu Thiên Thiên gần như chịu hết nổi sự yên tĩnh thì cô được " cha" mình gọi lên phòng làm việc!