Chinh Phục Đối Thủ Đến Nghiện

Chương 5 - Làm trong phòng học

Trước Sau

break
Phía dưới của Lục Lâm Vãn vô cùng ngứa, nghe thấy anh nói như vậy cũng không chịu nổi, trực tiếp ra ra vào vào tại chỗ, ngồi trên cái bàn ở đằng sau, cô giẫm chân lên ghế của mình, tách chân mình ra, mở rộng phía dưới, lộ ra cho anh nhìn.

Giờ không có ai, cô làm chuyện này không thấy nhục nhã hổ thẹn một chút nào, ngược lại là thoải mái hào phóng.

Lục Lâm Vãn tách chân ra, bên dưới nhỏ nước xuống mặt đất, tay trái của cô vạch huyệt nhỏ của mình ra, để lộ huyệt thịt phấn nộn bên trong, tay phải lấy bút kẹp hạt trân châu nho nhỏ rồi đùa nghịch.

Tuy rằng tư thế này rất xấu hổ nhưng động tác này lại vô cùng thoải mái, cô mở huyệt nhỏ rộng hơn, trước tiên gắp hạt châu nhỏ trong chốc lát, kẹp châu thịt đến mức vừa hồng vừa sưng, cuối cùng đẩy hai cây bút vào lối nhỏ của mình. Hai chiếc bút rất nhỏ, cũng không có kɧoáı ©ảʍ gì, chỉ có kɧoáı ©ảʍ ở mặt thị giác, hai chiếc bút cắm vào qua lại, đâm vào đi ra trong huyệt nhỏ của cô.

Tư thế làm này của cô vô cùng lẳng lơ.

Cô vừa dùng bút đâm vào huyệt nhỏ vừa rên lên da^ʍ đãиɠ: "A a a —— a a a —— thật thoải mái, thật thoải mái."

Lục Hoài Chuẩn đã không phải lần đầu tiên nhìn cô tự an ủi, mỗi lần nhìn cô lẳng lơ tự an ủi, dươиɠ ѵậŧ đều sẽ chịu không nổi, giờ nghe vậy là nó chọc lên quần đồng phục, rất khó chịu.

Anh đi qua, cởi áo cộc tay của Lục Lâm Vãn.

Đồng phục mùa hè bị anh trực tiếp và thô lỗ ném xuống đất, theo sau, nội y của cô được cởi bỏ, cũng ném xuống mặt đất.

Lúc này Lục Lâm Vãn ở trong trạng thái cả người trần trụi, ngồi trên bàn chảy ra dâm thủy, làm ướt hết cả cái bàn của người ta.

Lục Hoài Chuẩn nhìn thấy tình huống này, cởi quần đồng phục và qυầи ɭóŧ ra, sau đó trực tiếp đặt dươиɠ ѵậŧ trước miệng Lục Lâm Vãn, ấn đầu cô, rất rõ ràng là bảo cô ăn dươиɠ ѵậŧ cho mình.

Lục Lâm Vãn cúi đầu, bởi vì chênh lệch chiều cao giữa hai người nên chỉ cần cúi đầu là có thể ngậm được dươиɠ ѵậŧ của anh. Cô buông tay ra, hai chiếc bút vẫn hiên ngang cắm trong huyệt nhỏ của cô, cô phóng đáng dùng dâm thủy quệt lên dươиɠ ѵậŧ của anh, làm ướt cậu nhỏ của anh, cái miệng nhỏ ăn thứ cứng rắn của anh, đầu lưỡi liếʍ láp xung quanh, giống như ăn kem, coi cây gậy thịt của anh như loại kem ngon nào đó, ăn đặc biệt sắc tình, âm thanh rung động.

Lục Hoài Chuẩn nhìn cô ăn cậu nhỏ của mình, chơi tóc cô, để cô từ từ ăn, miệng cô quá nhỏ, tuy rằng ăn giúp anh không ít nhưng mỗi lần đều cảm thấy khá mỏi, thứ này của anh lại duy trì rất lâu, mỗi lần ăn đến mức mỏi cả miệng cũng chưa thấy anh có dầu hiệu bắn ra.

Lục Hoài Chuẩn thấy cô đã chảy nước miếng thì không nhịn được nảy sinh ý xấu đâm chọt vài cái vào cổ họng cô: "Đồ lẳng lơ thích ăn gậy thịt như vậy, ăn đến nước miếng cũng chảy ra."

Lục Lâm Vãn nghe thấy lời này thậm chí còn không muốn phản ứng anh, thật sự là ăn không nổi nữa, miệng quá mỏi, bèn đẩy anh ra.



Lục Hoài Chuẩn không nhịn nổi, nhìn hai chiếc bút hiên ngang cắm trong huyệt nhỏ của cô, anh hắn trực tiếp bế cô dậy, ném hai chiếc bút kia xuống đất, sau đó đối diện với huyệt nhỏ của cô, đỡ gậy thịt, cắm vào.

Lục Lâm Vãn bị anh bế xốc lên, sợ bản thân mình té ngã nên hai cái đùi quặp lấy hông anh, như này thì không chỉ là bị anh bế lên làm.

Phía dưới tiếp xúc với cậu nhỏ của anh.

Hiện giờ Lục Lâm Vãn trần trụi cả người nhưng Lục Hoài Chuẩn thì chỉ trần trụi nửa người dưới, bên trên vẫn mặc đồng phục, thoạt nhìn, dáng vẻ thật ra rất mặt người dạ thú.

Hai cái đùi của Lục Lâm Vãn quặp bên hông anh, vậy nên phía dưới của hai người nối liền. Lục Hoài Chuẩn bắt đầu thẳng lưng nâng mông cô, điên cuồng đâm vào rút ra trong huyệt nhỏ của cô, gậy thịt quá dài, mỗi lần đều đâm vào sâu bên trong.

"A a a —— Lục Hoài Chuẩn —— quá nhanh, quá nhanh, anh chậm một chút. Điên rồi à, nhanh như vậy làm gì, huyệt nhỏ rất tê." Lục Lâm Vãn thét chói tai bắt lấy bờ vai của anh, không nhịn được rên càng ngày càng lẳng lơ.

Lục Hoài Chuẩn giống như cố ý, nhanh chậm va chạm bộp bộp đâm vào bên dưới cô.

Lục Lâm Vãn còn chưa kịp nói gì đã bị anh làm đến mức y như mất hết cả hồn phách, sau đó Lục Hoài Chuẩn càng thêm xấu xa, kéo cô đi tới đi lui trong phòng học, mỗi lần đều đi rất sâu vào trong.

Tư thế này thật sự là quá thoải mái, mỗi lần đi thì lại đâm một cái vào trong, Lục Lâm Vãn cảm thấy đầu của mình cũng phải bắn pháo hoa.

Tay cô với vào trong quần áo của Lục Hoài Chuẩn, nhéo hạt đậu của anh, đàn ông bị miết hạt đậu cũng có chút cảm giác, vậy nên ngón tay hai bên của cô không yên phận miết nhéo hạt đậu nhỏ của anh, ai bảo anh bắt nạt mình như vậy, đi tới đi lui trong phòng học.

Lục Hoài Chuẩn ôm cô đi tới đi lui, huyệt nhỏ của cô quá nhiều nước, giống y như vòi nước, đi đến đâu nhỏ giọt đến đó, dâm thủy đầy đất.

Lục Hoài Chuẩn còn nhắc cô nhìn: "Nhìn thấy không, mặt đất đều là dâm thủy của em, ngày mai các bạn đến, nhìn thấy nhiều dâm thủy như vậy, ngửi được mùi liệu có biết là mùi bướm nhỏ của em không?"

Lục Lâm Vãn không nghe lời này còn tốt, vừa nghe lời này nhìn xuống mặt đất, như này cũng thật là đáng sợ.

Thật đúng là đầy đất đều là dâm thủy trong huyệt nhỏ của cô... Cô rất xấu hổ.

Ai bảo anh ôm mình làm.

Lục Hoài Chuẩn ôm cô đến bên cửa sổ, sau đó thả cô xuống, để cô quay người, đối diện với cửa sổ, nửa thân trên lộ ra ngoài. Bên ngoài, gió thổi vào, cơ thể hơi lạnh.



Lục Lâm Vãn nhìn động tác to gan nhường này thì bị dọa không nhẹ, quay người nhìn anh: "Anh điên rồi à? Sao lại làm vậy? Bị người ta thấy được thì rất không tốt đấy?"

Lúc này cách thời gian tan học buổi tối rất lâu, mọi người đều rời đi, bên ngoài tối đen như mực, không có ai nhưng Lục Lâm Vãn vẫn sợ, đến lúc đó bị người ta nhìn thấy thì xấu hổ chết đi được, dù sao bây giờ nửa thân trên của cô hoàn toàn lộ ở bên ngoài, ngực dán vào đồ vật trên mặt cửa sổ, không thoải mái cho lắm.

Lục Hoài Chuẩn đổi tư thế cô đã chuẩn bị tốt thành tư thế này, sau đó tét vài cái 'bộp bộp' vào mông cô, khiến cơ thể Lục Lâm Vãn lắc lư: "Em sợ cái gì, giờ lại không có ai đi qua, hơn nữa, phóng túng như vậy không phải em rất thích à."

Sau khi Lục Hoài Chuẩn nói xong thì tách cánh mông cô ra, trực tiếp đỡ cậu nhỏ tiến vào trong cô bé.

Lục Lâm Vãn vốn đang có chút làm ra vẻ nói không cần, nhưng sau khi bị tiến vào thì thoải mái không chịu nổi, nói cũng không nói được nên lời.

Cứ vậy, nửa người trên lộ hẳn ra bên ngoài, phía dưới bị anh ra vào, thân thể lay động, tiếng cơ thể hai người va vào nhau cộng thêm âm thanh lạch cạch của cửa sổ, còn rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Cũng không biết có phải vì tư thế này nhìn qua giống như bại lộ phích(*) hay không, nguyên nhân vì nửa thân trên và ngực đều lộ ra, vậy nên hôm nay Lục Lâm Vãn mẫn cảm hơn hẳn bình thường, nước phía dưới cũng đã làm ướt phần eo của anh.

(*) Bại lộ phích chỉ việc nude hoặc cố ý để người khác nhìn thấy quần nội y, ngực hoặc bộ phận sinh dục để đạt được kɧoáı ©ảʍ.

Rất nhiều lần, Lục Hoài Chuẩn cảm thấy nước từ bên trong của cô chảy ra làm cho cậu bé của mình cũng không chen lọt vào được.

Lục Hoài Chuẩn giống như cố ý trừng phạt cô, vỗ mông cô để cô kêu rên lên.

Nói chuyện ở hành lang bên này thì sẽ có tiếng vọng lại, cô vốn không muốn kêu, nhưng sau đó bị làm thoải mái đến mức đầu óc cũng không hoạt động nữa, lẳng lơ kêu lên: "A a a —— thật thoải mái, huyệt nhỏ bị làm thật thoải mái, thật sướиɠ, lại mạnh chút, làm chết em, thật thoải mái ——"

Lục Lâm Vãn kêu đến lúc sau, cảm thấy giọng nói của mình cũng đã khàn, quá thoải mái, hành lang thậm chí còn có tiếng vọng, nghe thôi là cảm thấy xấu hổ đến đỏ mặt.

Lục Hoài Chuẩn nhìn dáng vẻ cười đến mức lẳng lơ như vậy của cô, vỗ mông cô một cái, nói: "Quay người lại, hôn anh."

Lục Lâm Vãn nghe thấy lời này, chống thân thể trở mình, hai cái đùi một lần nữa quặp lấy hông anh, được anh ôm bằng tư thế lúc làm chính diện, hôn môi với anh. Đôi môi mềm dán lên bờ môi của anh, cạy ra bờ môi của anh, đầu lưỡi trượt vào, cuốn lấy đầu lưỡi của anh mà nhảy múa.

......
break
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc