Lục Lâm Vãn cảm thấy bản thân mình tin tưởng Lục Hoài Chuẩn, cũng như rất tin tưởng rằng anh sẽ không cảm thấy có hứng thú với loại trà xanh này, nhưng mà tin tưởng là một chuyện, nhìn thấy tấm ảnh này, trong lòng cô vẫn rất khó chịu lại là một chuyện khác, cô vẫn luôn không ghen tuông vì Lục Hoài Chuẩn, tuy rằng biết đứa con gái này và Lục Hoài Chuẩn không có bất kì quan hệ gì, nhưng cô vẫn rất để ý, để ý đứa con gái này làm như vậy với mình.
Trong lòng Lục Lâm Vãn rất khó chịu, nhưng cô tự nói với mình, mình không phải là một người hay ghen, vì thế cô không muốn thừa nhận, cô gửi một tin nhắn WeChat cho Lục Hoài Chuẩn, hỏi anh: "Bây giờ anh đang làm gì thế?"
Lục Hoài Chuẩn bên kia trả lời lại một câu cũ rích với cô: "Đang nhớ em."
Lục Lâm Vãn: "..."
Không hợp thời chính là như vậy đó.
Lục Hoài Chuẩn không hề nói với cô hiện tại đồ trà xanh kia cũng đang ở đó.
Hay lắm, Lục Lâm Vãn cảm thấy mình đã cho Lục Hoài Chuẩn một cơ hội, nhưng không ngờ vậy mà anh lại không hề thẳng thắn một chút nào, Lục Lâm Vãn càng ghen hơn, không muốn để ý tới Lục Hoài Chuẩn nữa, hiện tại cô cũng đang tụ tập, nhưng mà cô không có tâm trạng.
Bởi vì vẫn luôn nghĩ xem chuyện đứa con gái Lâm Manh Sanh kia là như thế nào.
Đêm nay tâm trạng cô không tốt, đây còn là lần đầu tiên khó chịu như vậy, cô không trả lời lại Lục Hoài Chuẩn, cho dù là sau khi kết thúc, Lục Hoài Chuẩn gửi tin nhắn cho cô, nói mình đã xong rồi, hiện tại quay về ký túc xá, hỏi cô đã về chưa, nhưng cô lại không thèm trả lời, còn không chúc anh ngủ ngon.
Mãi cho đến tận buổi tối vẫn không thấy cô trả lời, Lục Hoài Chuẩn cảm thấy hơi sai sai, giống như khi con gái giận dỗi vậy.
Sáng sớm cũng không nói chào buổi sáng với anh, bình thường đều sẽ nói như vậy vào buổi sáng, nhưng Lục Lâm Vãn không trả lời lại cho anh, Lục Hoài Chuẩn cảm thấy không thích hợp, sáng sớm đã dậy đi tới ký túc xá tìm cô, nhưng Lục Lâm Vãn lại không nghe điện thoại của anh, hơn nữa người cũng không ở đó, bạn cùng phòng xuống tầng nhìn thấy anh, còn nói với anh là Lục Lâm Vãn đã đi từ sáng sớm, nói cô tự đi học, bọn họ còn tưởng rằng là đi học cùng anh, không ngờ lại nhìn thấy anh ở đây, nhưng không nhìn thấy Lục Lâm Vãn.
Cho dù Lục Hoài Chuẩn có ngốc như thế nào thì cũng biết chắc chắn Lục Lâm Vãn đang giận, nhưng cô đi rồi, anh cảm thấy rất kỳ quái đi tới lớp học của Lục Lâm Vãn để tìm cô, nhưng mà người lại không có ở phòng học, anh có tiết phải lên lớp. Anh không thể vắng mặt nên đi về trước, định buổi trưa lại qua đây, anh vẫn luôn gọi điện thoại cho Lục Lâm Vãn, nhưng cô không nghe máy.
Lục Hoài Chuẩn sốt ruột muốn chết.
Khi Lục Hoài Chuẩn đến lớp thì đã muộn rồi, người trong lớp bọn họ đều đã đến đông đủ, tiết học của giảng viên này rất hấp dẫn, chỉ còn lại một chỗ trống là ngồi cùng Lâm Manh Sanh. Lục Hoài Chuẩn nhìn thấy cô ta nhìn mình, Lâm Manh Sanh vẫy tay với anh, nói: "Bạn học Lục Hoài Chuẩn, ở chỗ này, đã hết chỗ rồi, tớ giữ một chỗ cho cậu, cậu tới đây đi."
Lục Hoài Chuẩn trực tiếp lướt qua cô ta, đi tới trước mặt một bạn cùng phòng, nói: "Tớ ngồi trên đùi cậu nghe giảng nhé."
Bạn cùng phòng: "????"
Bạn cùng phòng bị anh dọa sợ, mọi người đều biết, sau khi đám con trai lên đại học thì phải tránh thế hiểm với một đứa con trai khác, nếu không, chỉ cần hơi không chú ý một chút là sẽ gây ra tai tiếng tình cảm gì đó, vì thế cậu ta chỉ có thể nhường chỗ lại cho anh, còn bạn cùng phòng đó của Lục Hoài Chuẩn đi qua ngồi cùng Lâm Manh Sanh.
Khi Lâm Manh Sanh nhìn thấy cậu ta tới đây thì rất tức giận, nhưng cũng không nói gì thêm, cô ta sửa lại tấm ảnh mà mình chụp được, lại đăng lên vòng bạn bè, nội dung trong bài đăng là chỗ trống mà cô ta vừa mới chụp lúc nãy, cô ta sửa chữa lại cẩn thận rồi đăng lên: "Tiết học này rất hấp dẫn, tới trễ thì sẽ hết chỗ, vì thế sáng sớm tôi đã tới đây chiếm chỗ, cũng giữ một chỗ cho cậu ấy, tôi rất vui, bởi vì vừa nãy cậu ấy vào lớp thì chỉ có một chỗ ở chỗ tôi, vì vậy cậu ấy đã ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh tôi đấy, dáng vẻ ngoan ngoãn thật là rất đáng yêu, rất đẹp trai nha! Cho nên cậu ấy phải là của tôi!"
Lâm Manh Sanh vẫn chỉ đăng riêng cho Lục Lâm Vãn xem, nɠɵạı trừ cô thì không ai có thể nhìn thấy, cô ta chính là cố ý để cho cô xem.
Cô ta cũng không biết mình có suy nghĩ gì, có lẽ chính là bởi vì cảm thấy không cam lòng, chính là bởi vì không cam lòng chỉ một mình Lục Lâm Vãn có được một người con trai tốt như vậy.
...
Mặc dù Lục Hoài Chuẩn tới đi học nhưng suy nghĩ vẫn luôn ở trên người Lục Lâm Vãn, đúng là quái lạ, cô vẫn luôn không muốn để ý tới anh, anh không tin đến tận bây giờ mà cô vẫn chưa xem WeChat, thậm chí còn không chịu nghe điện thoại, Lục Hoài Chuẩn cũng không biết mình đã làm sai điều gì, trái lại, anh thật sự không hề làm sai điều gì nha.
Chẳng lẽ là do hôm qua anh trả lời sai rồi à?
Anh đang làm gì thế?
Anh đang nhớ em, chẳng lẽ không phải là đáp án tiêu chuẩn à?
Anh cũng không biết mình trả lời sai ở đâu nữa.
Anh cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Sau khi đi học tới giữa trưa, Lục Hoài Chuẩn lập tức muốn đi ra ngoài, nhưng đúng lúc này, Lâm Manh Sanh vọt tới trước mặt anh, chặn anh lại, nói với anh: "Bạn học Lục Hoài Chuẩn, hiện tại cậu có rảnh không? Tớ mời cậu đi ăn cơm nhé, cậu yên tâm không phải đặc biệt mời cậu đâu, là bởi vì tớ có mấy thứ muốn hỏi cậu, mọi người đều không biết, tớ thấy chỉ có mình cậu biết, cho nên mới muốn hỏi cậu, bây giờ cậu có thể giảng giải giúp tớ một chút không?"
Lục Hoài Chuẩn cảm thấy may mà mình là con trai, sẽ không đánh con gái, nếu không, với dáng vẻ không biết xấu hổ như vậy của đứa con gái này, anh có thể đã tát cho cô ta một cái bạt tai rồi.
Anh cảm thấy phiền quá, sợ đứa con gái này làm mình chậm trễ nên đẩy cô ta ra: "Tôi không rảnh. Có chuyện gì thì cậu tìm người khác đi."
Lâm Manh Sanh bị anh đẩy ra, đụng vào một bên ghế, bụng có hơi đau.
Nhìn thấy bóng dáng vội vàng rời đi như vậy của anh, cô ta tức tới giậm chân, cũng không biết sao anh lại có thể làm một kẻ chậm lụt như vậy được, người đẹp đưa tới tận cửa mà lại không cần à?
Mặc dù đã có bạn gái nhưng có bạn gái cũng không đến nỗi như vậy chứ.
...
Lục Hoài Chuẩn đạp xe đi qua, Lục Lâm Vãn tan học muộn hơn anh nhiều, cho nên khi anh tới, lập tức chặn được Lục Lâm Vãn vừa đi ra, anh túm lấy cô không cho cô đi.
Rõ ràng vừa nãy Lục Lâm Vãn có nhìn thấy anh, nhưng cô lại cố ý né tránh anh, bị anh phát hiện, cho nên Lục Hoài Chuẩn tiến lên, ôm cô, bắt lấy cô hỏi: "Sao lại trốn anh?"
Lục Lâm Vãn nhìn thấy anh thì rất không vui đẩy anh ra: "Chính là không muốn để ý tới anh, tránh ra cho em, đừng đụng vào em."
Lục Hoài Chuẩn không vui: "Anh làm gì sai chứ? Mà em lại đối xử với anh như vậy?"
Lục Lâm Vãn nghe thấy lời này thì lấy điện thoại ra cho anh xem: "Anh nói anh làm gì sai à? Bạn cùng lớp của anh tốt như vậy, sao không đi tìm cô ta ấy, còn giúp anh chiếm chỗ kìa."
Lục Hoài Chuẩn xem vòng bạn bè của Lâm Manh Sanh, là vẻ mặt ngơ ngác, đứa con gái này đúng là to gan thật, anh phủ nhận nói: "Hôm nay anh bằng lòng ngồi trên đùi của bạn cùng phòng, chứ cũng không muốn ngồi bên cạnh cô ta, nếu như em không tin, em cứ hỏi bạn cùng phòng của anh đi."
Lục Lâm Vãn: "..."
Cô không biết nói cái gì, nhưng mà Lục Hoài Chuẩn không phải là người có đầu óc đơn giản như vậy, anh lập tức hiểu ra, cúi đầu kề sát vào người cô để nhìn cô, véo mặt cô hỏi: "Có phải em ghen không?"
Nghe thấy lời này Lục Lâm Vãn phản ứng rất kịch liệt, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, không thừa nhận: "Anh mới ghen ấy, em không ghen."
Lục Lâm Vãn nói xong thì lập tức chạy đi.
Đây mà không phải dáng vẻ khi ghen à, chính là dáng vẻ khi ghen, hôm qua Lục Hoài Chuẩn còn không hiểu nổi cô có ý gì, nhưng hiện tại đã hiểu rồi, chính là ghen, cho nên anh vô cùng vui vẻ đi theo cô, nói: "Lục Lâm Vãn, em chính là đang ghen, em ghen, cuối cùng anh đã nhìn thấy dáng vẻ khi ghen của em rồi, thừa nhận đi, em chính là đang chua lè mà."
Lục Lâm Vãn: "... Anh có thể nói mấy lời dễ nghe một chút không, ghen chính là ghen, cái gì mà chua lè chứ, hình dung này của anh đúng là sinh viên giỏi đấy."
Bởi vì Lục Hoài Chuẩn chưa bao giờ nhìn thấy Lục Lâm Vãn ghen, cho nên anh vô cùng vui vẻ đi lên phía trước, cầm lấy tay cô, nói thẳng một mạch: "Lục Lâm Vãn chua lè thật đáng yêu."
Lục Lâm Vãn: "..."
Lục Lâm Vãn không muốn để ý tới Lục Hoài Chuẩn nhưng cũng hết cách, Lục Hoài Chuẩn đuổi theo cô tới tận căng-tin, Lục Lâm Vãn muốn ăn cơm, không muốn để ý tới anh, nhưng bất kể thế nào thì Lục Hoài Chuẩn vẫn cứ đi theo, sau đó Lục Lâm Vãn đi xem phim.
Anh cũng đi theo, mua vé ngồi bên cạnh.
Lục Lâm Vãn bị chọc tức rồi, hỏi anh: "Lục Hoài Chuẩn, anh là chó mặt nhăn à? Dính tới đây chặt như vậy."
Lục Hoài Chuẩn oan ức tựa vào trên vai cô, nói: "Đừng giận, anh không thích cô gái kia, đừng ghen, anh chỉ yêu em, anh nghiêm túc đó."
Lục Lâm Vãn không chịu nổi dáng vẻ làm nũng này của anh, muốn đẩy anh ra, nhưng anh vẫn luôn dính tới đây.
Lục Hoài Chuẩn thấy tình hình này, cũng hết cách, trực tiếp lấy đồ trong túi ra, đeo vào ngón tay, bây giờ phim bắt đầu chiếu, thì phòng xem phim cũng tối đi,
Lục Lâm Vãn còn tưởng rằng Lục Hoài Chuẩn không có động tĩnh gì, kết quả Lục Hoài Chuẩn lén lút luồn ngón tay vào trong qυầи ɭóŧ của cô, bởi vì cô mặc chân váy nên anh rất dễ dàng tiến vào trong, Lục Lâm Vãn phản ứng dữ dội, cô che miệng lại, sợ mình sẽ kêu ra tiếng.
Lục Hoài Chuẩn không phải dùng ngón tay bình thường đi vào, mà là đeo thêm một cái bao ngón tay, trên bề mặt bao có rất nhiều gai, nó giống như mấy cái hạt gồ lên vậy, cắm vào trong khiến cho Lục Lâm Vãn phản ứng rất dữ dội.
Anh đeo bao ngón tay chui vào trong, lột qυầи ɭóŧ ra, sau khi gảy gảy phía trên hạt trân châu một lát thì trực tiếp chui thẳng vào trong, lập tức khuấy đảo ở trong huyệt thịt, ngón tay cắm vào chơi đùa bên trong cô, gai trên bề mặt bao ngón tay cọ xát vào vách trong của cô.
Lục Lâm Vãn muốn đẩy anh ra, nhưng ngón tay của anh đã đâm vào trong, vẫn luôn quấy lung tung bên trong.
Sau đó Lục Lâm Vãn thoải mái nên cũng không muốn đẩy anh ra: "Lục Hoài Chuẩn!"
Lục Hoài Chuẩn: "Em tha thứ cho anh đi, đừng không để ý tới anh, nếu không, anh cứ như vậy làm em thoải mái đến lên đỉnh luôn nhé?"
Anh đúng là to gan thật, đúng là can đảm, cứ như vậy làm ở trong rạp chiếu phim.
Lục Lâm Vãn muốn đẩy anh ra nhưng cũng không có cách nào, anh đã quấy loạn tới mức trong qυầи ɭóŧ cô toàn là nước, chảy mãi không ngừng.
Đây là lần đầu tiên Lục Lâm Vãn đạt cao trào ba lần bởi việc dùng bao ngón tay, cũng không biết có phải bởi đang ở bên trong rạp chiếu phim nên phản ứng khá nhạy cảm hay không, cuối cùng cô vẫn lên đỉnh tới run rẩy cả người.
qυầи ɭóŧ cũng ướt nhẹp, thậm chí cô cảm giác mình sắp làm ướt sũng cả ghế ngồi bên trong rạp chiếu phim luôn rồi.
Cô tức giận trừng mắt nhìn Lục Hoài Chuẩn, Lục Hoài Chuẩn lại rất không biết xấu hổ mà hỏi: "Tha thứ cho anh nhé?"
Sáng hôm sau, Lâm Manh Sanh mua bữa sáng, định chia sẻ với Lục Hoài Chuẩn, nhưng khi vào lớp, tất cả mọi người đều nhìn cô ta, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô ta rất không bình thường.
Cô ta cũng không biết tại sao lại như thế, vì sao ánh mắt nhìn cô ta của mọi người lại kì lạ như vậy.
Cô ta vừa mới ngồi xuống, thì đã có người bật cười.
Lâm Manh Sanh cảm thấy phản ứng của mọi người hơi sai sai, cô ta cũng cảm thấy kì lạ.
Đúng lúc này, bạn cùng phòng của Lâm Manh Sanh đi qua, đưa điện thoại cho cô ta xem, nói: "Manh Sanh, cậu đã xem Tieba* chưa? Con bé Lục Lâm Vãn kia lên Tieba tố cáo cậu, nói cậu là đồ không biết xấu hổ, cướp người yêu của nó, còn nói cậu làm ảnh hướng tới danh tiếng của trường học, yêu cầu nhà trường đuổi học cậu!"
*Tieba: một trang mạng xã hội, diễn đàn thảo luận trò chuyện ở Trung Quốc.