Vừa nãy phía dưới của Lục Lâm Vãn bị nhét vật kia vào, đến giờ vẫn còn căng, cái chai này đột nhiên bị rút ra làm cho Lục Lâm Vãn có chút khó chịu, phía dưới trống rỗng, không có gì lấp đầy.
Bướm nhỏ của cô đã mở ra, bởi vì ngậm lấy cái chai khá lâu, phía dưới đã hé mở, còn chưa kịp khép lại, dáng vẻ như đang mời chào.
Lục Lâm Vãn cúi đầu nhìn bướm nhỏ của mình thấy dáng vẻ đó thì cảm thấy thẹn nói không nên lời.
Cô muốn được gậy thịt của Lục Hoài Chuẩn cắm vào trong.
Hiện tại phía dưới của Lục Lâm Vãn rất ngứa, cực kỳ cấp bách muốn vật kia của anh cắm vào bên trong, vừa rồi được làm thoải mái, đột nhiên tiến vào trạng thái hư không làm cô rất khó chịu, cô muốn được lấp đầy.
Thế nhưng không biết có phải Lục Hoài Chuẩn không có ý định tiến vào bên trong cô hay không, mà anh chỉ nhìn chằm chằm vào dáng vẻ chảy nước ròng ròng của cô, vật đó cũng bất động.
Lục Lâm Vãn chịu không nổi, tìm một cái bàn cao, cô nằm lên trên bàn bóng bàn, đưa lưng về phía Lục Hoài Chuẩn, tự mình duỗi tay bẻ hai cánh mông ra, phía dưới rộng mở trước mắt anh để cho anh tiến vào, tay cô còn vuốt ve bướm nhỏ của mình, dụ hoặc anh cắm vào.
"Lục Hoài Chuẩn, anh cắm vào đi mà, em không chịu nổi nữa rồi, anh mau vào đi, ngứa lắm rồi, thật sự rất ngứa luôn, rất muốn vật kia của anh đâm vào giải ngứa cho em."
Lục Hoài Chuẩn nhìn xong, hai mắt đều như bốc hỏa, nơi mềm mịn kia vẫn luôn chảy nước mời chào anh, huyệt nhỏ lúc khép lúc mở tựa như đóa hoa hồng nhạt đang nở rộ.
Anh ở phía sau lưng cô, đỡ gậy thịt cắm vào trong.
Sau khi vật kia của anh cắm vào trong, Lục Lâm Vãn thoải mái thở phào một hơi. Lục Hoài Chuẩn bóp mông cô, bắt đầu thọc vào rút ra một cách mãnh liệt, va chạm vào mông cô.
Trong nháy mắt, không gian yên tĩnh chỉ còn tiếng cơ thể hai người va chạm vào nhau bạch bạch bạch bạch.
Lục Lâm Vãn không mặc áo lót nên đỉnh núi cọ xát lên bàn bóng bàn cũng vô cùng mẫn cảm.
"A a a a, Lục Hoài Chuẩn, anh chậm một chút, nhanh quá, thật sự quá nhanh, chậm một chút."
Lục Lâm Vãn kêu rên thoải mái, Lục Hoài Chuẩn nghe thấy tiếng cô kêu rên thì ngược lại còn làm càng lúc càng nhanh, nơi ấy của hai người dường như hợp lại là tách không ra.
Nước của Lục Lâm Vãn chảy xuống đùi anh.
Lục Hoài Chuẩn đập vào mông cô, xoa mông cô, đánh vào mông cô bộp bộp bộp: "Đồ da^ʍ đãиɠ, sướиɠ không?"
Lục Lâm Vãn: "sướиɠ, sướиɠ muốn chết, Lục Hoài Chuẩn, làm em, muốn anh làm chết em."
Lúc đầu Lục Lâm Vãn ở trên giường cũng không thể coi là da^ʍ đãиɠ, nhưng Lục Hoài Chuẩn tự mình trải nghiệm, tự mình dạy cô nói mấy lời phóng túng.
Anh nhớ rõ có một lần, hai người "làm" ở trên giường bằng tư thế cực kỳ bình thường, Lục Lâm Vãn giống y hệt một khúc gỗ.
nɠɵạı trừ việc kêu rên vài tiếng thì cũng nói thêm lời nào khác, Lục Hoài Chuẩn là đàn ông mà, anh thích bạn gái của mình ở trên giường giống như đồ da^ʍ đãиɠ, ở trên giường càng dâm càng tốt, là kiểu mà nói ra những lời cợt nhả làm anh chịu không nổi.
Anh lập tức nói với Lục Lâm Vãn: "Lục Lâm Vãn, em ở trên giường cứ như khúc gỗ vậy, đàn ông đều thích nghe tiếng rêи ɾỉ của phụ nữ khi ở trên giường, em rên mấy câu, nói mấy lời cợt nhả làm anh vui vẻ chút đi."
Lục Lâm Vãn: "Vì sao em lại phải làm anh vui vẻ?"
Lục Hoài Chuẩn: "...... Bởi vì bây giờ anh đang nỗ lực làm em thoải mái đấy thôi, em lại không thể thỏa mãn anh một chút sao, anh nói với em, em cứ việc kêu càng dâm càng tốt, em cũng thoải mái."
Lục Lâm Vãn: "...... Thế nhưng em không biết."
Ngày thường trừ việc học tập, đọc sách, làm bài thi thì cô cũng đâu có đọc sách cấm đâu.
Thế nhưng Thẩm Chân lại có, ngày nào cô ấy cũng giấu trong ngăn bàn rồi lén đọc.
Còn nói nếu xem tới một chừng mực lớn nào đó cô ấy cũng sẽ chảy dâm thủy, ướt qυầи ɭóŧ.
Lục Lâm Vãn nghe xong cũng không dám đọc.
Lục Hoài Chuẩn thấy dáng vẻ thật sự không biết của cô thì làm mẫu cho cô, "Để anh làm mẫu cho em một chút. Về cơ bản em cứ kêu như vậy, sau đó em lại bỏ bỏ bớt bớt rồi sửa lại."
"Ví dụ như, a a a, anh ơi, to quá, sướиɠ quá, rất thích bị anh trai làm, gậy thịt của anh trai to quá, to quâ, làm người ta sướиɠ quá đi mất, thoải mái muốn chết. Hu hu hu, anh trai, rất thích bị anh trai làm, gậy thịt của anh trai làm em chết mất."
Lúc nói những lời này anh còn cố tình dùng giọng nói khàn khàn, lúc nói ra còn rất... dụ hoặc.
Lục Lâm Vãn: "......" Thật sự nhìn qua thì không biết, thế mà một học bá ngầm lại làm những cái này.
Cô nhịn không được nói một câu, "Lục Hoài Chuẩn, anh dâm quá."
Lục Hoài Chuẩn: "...... Đây là anh đang dạy em, để em kêu như vậy, cho nên em đã biết chưa? Lần sau cứ kêu như vậy biết không?"
Lục Lâm Vãn gật đầu, tỏ vẻ mình đã học được rồi.
Vài lần sau đó Lục Hoài Chuẩn bắt đầu kiểm tra trình độ học tập của cô.
Đúng lúc kỳ thi tháng cũng vừa qua, Lục Hoài Chuẩn và cô đi thuê phòng phòng, thả lỏng thân thể một chút.
Hai người chính là như vậy, mỗi lần thi tương đối tốt thì sẽ khen thưởng cho đối phương bằng cách làʍ t̠ìиɦ một lần.
Mỗi lần sau khi Lục Lâm Vãn thi xong, tâm tư đều sẽ đặt lên hai chữ học tập.
Sau kỳ thi, hai người bọn họ thuê phòng, sờ sờ, liếʍ liếʍ, rồi cắm vào, Lục Lâm Vãn dùng tư thế nữ ở trên, ngồi lên gậy thịt của anh.
Lục Hoài Chuẩn chờ mong có thể nghe thấy mấy lời phóng túng phát ra từ trong miệng Lục Lâm Vãn, cho nên anh đưa đẩy eo, đụng một cái vào bên trong bướm nhỏ của cô, nói với cô: "Lục Lâm Vãn, lúc này chẳng phải em nên nói vài lời với anh sao? Có gì muốn nói không?"
Lục Lâm Vãn ra sức vặn xoắn trên người anh, nghe thấy anh nói như vậy, cũng không khách khí nữa, nói thẳng tiếng lòng ra: "Lục Hoài Chuẩn, anh... làm bài cuối cùng trong đề toán như thế nào đấy?"
Lục Hoài Chuẩn: "?"
Lục Hoài Chuẩn cảm thấy mình cũng thật kiên cường, người bình thường mà nghe được lời này chắc cũng bị dọa tới mức vật kia "xỉu" xuống mất.
"Em chỉ nói cái này với anh thôi à?"
"Nếu không thì sao? Em chỉ có cái này không hiểu thôi, không chắc chắn về đáp án của câu hỏi cuối cùng cho nên muốn hỏi anh làm như thế nào nha? Kết quả cuối cùng của anh là gì? Nói cho em một câu đi. Tốt nhất là nói cho em nghe về cách giải luôn, để xem em làm có đúng không." Lục Lâm Vãn vặn vẹo hăng say ở trên người anh, vừa bạch bạch bạch vừa nghiêm túc hỏi.
Lục Hoài Chuẩn không thể tưởng tượng nổi: "Anh đã dạy em cái này hả?"
Lục Lâm Vãn cử động mông, xoắn lấy gậy thịt của anh, vật kia quá lớn, chạm vào cô rất thoải mái, cô sắp trèo lên tới đỉnh, thoải mái xoắn chặt mãi, nhanh như đang lái xe, xoắn sang trái phải trên dưới xung quanh gậy thịt của anh: "Anh dạy em lúc nào chứ, anh vẫn chưa dạy em, rốt cuộc anh có nói hay không vậy? Đừng nhỏ mọn như vậy, nói cho em biết đáp án của câu cuối cùng đi."
Cho dù tới tận bây giờ Lục Hoài Chuẩn vẫn khắc sâu ký ức khi đó, bởi vì Lục Lâm Vãn xoắn ở trên người anh, cô vuốt ve bầu ngực, đòi anh nói đáp án đề thi, mãi đến lúc bắn ra rồi, Lục Lâm Vãn đang cao trào mà trong miệng vẫn thốt ra: "Ồ, hóa ra câu này làm như thế, vậy thì em làm sai rồi."
Lục Hoài Chuẩn: "......"
...... Lục Hoài Chuẩn nghĩ đến việc bây giờ Lục Lâm Vãn có thể da^ʍ đãиɠ như vậy là nhờ mình dạy dỗ đã lâu, ban đầu hai người vừa lên giường đã nói đến chuyện học tập, thật sự sắp khiến anh tức đến phun máu.
Anh giữ lấy Lục Lâm Vãn rồi cùng chuyển động, mông Lục Lâm Vãn kết hợp với gậy thịt của anh, anh ở phía sau đụng cho Lục Lâm Vãn nhào về phía trước, đây là tư thế cắm vào từ sau lưng, vừa "làm" vừa đi đường.
Đi tới cửa, Lục Lâm Vãn bị ấn ở trên cửa, bị anh cắm vào huyệt nhò.
Hai người cắm vào rút ra gây ra âm thanh rất lớn, cửa bị đâm vào phát ra tiếng ầm ầm ầm.
Bảo vệ trường học thấy không thích hợp, bởi vì nghe được có tiếng động, cho nên đi về hướng bên này.
Đã bắt đầu vào tiết tự học buổi tối, Lục Hoài Chuẩn sợ bị người ta nhìn thấy, cho nên tắt đèn rồi.
Lúc bảo vệ tới không thấy có ánh đèn sáng lên, còn tưởng rằng bên trong không có người, nhưng quả thật vừa rồi có nghe thấy tiếng động mà.
Bảo vệ nghi hoặc đứng ở cửa.
Gõ cửa vài cái rồi hỏi: "Có phải có người ở bên trong không? Tôi nghe thấy bên trong có tiếng động, có ai không? Là bị nhốt ở bên trong không thể đi ra à? Bên trong có người thì nói ra để tôi biết."
"Có ai ở bên trong không?"
Không có ai đáp lại, bảo vệ cảm thấy kỳ quái, vốn dĩ Lục Lâm Vãn cho rằng Lục Hoài Chuẩn sẽ không cử động nữa, sợ bị nghe thấy, kết quả Lục Hoài Chuẩn lại đập vào mông cô trong tình huống tối thui này, tiếng vang bạch bạch cực kỳ nhỏ, Lục Lâm Vãn sợ bị người ta nghe thấy thì sẽ đi vào xem, cho nên phía dưới rất chặt.
Cô kẹp chặt Lục Hoài Chuẩn, làm anh suýt chút nữa thì bắn ra.
Bảo vệ vẫn đứng ở cửa không nhúc nhích, một bảo vệ khác cũng tới đây.
Hai người nói chuyện với nhau.
"Làm sao vậy?"
"Vừa nãy tôi nghe thấy bên trong có âm thanh, hình như là tiếng thiết bị gì đó bị đổ ấy, nhưng hiện tại hỏi bên trong có người không thì lại không ai đáp lời, nếu không tôi mở ra đi vào xem một lượt nhé."
"Không phải vừa rồi anh đã hỏi có ai không rồi sao, không ai trả lời thì chắc là không có đâu nhỉ?"
Bảo vệ kia cũng cảm thấy hẳn là không có ai, dù sao bây giờ cũng đang là tiết tự học buổi tối, bên trong lại không có đèn, chắc là sẽ không có người.
Bởi vì có hai người đứng ở bên ngoài, Lục lâm Vãn có cảm giác như bị người ta nhìn vào, rình coi, đặc biệt mẫn cảm. Bảo vệ vẫn chưa rời đi, cô đã bị làm đến cao trào, lúc lên đỉnh, cô trợn trắng mắt, thân thể run rẩy.
Lục Hoài Chuẩn cũng sắp bắn ra rồi, rút gậy thịt ra, bắn ở trên mông cô.
Hai người đều thoải mái chờ một thời gian mới dọn dẹp sạch sẽ.
Lục Lâm Vãn thật sự tức muốn chết. Từ sau khi ở bên anh, mỗi ngày đều làm rất nhiều chuyện xấu hổ, sợ bị người ta nhìn thấy.
...... Ngày hôm sau Lục Lâm Vãn cảm giác bướm nhỏ có điểm hơi sưng, bị cắm quá nhiều, hai người vốn không hề tiết chế, mấy hôm nay hai người làm rất nhiều lần, không kiểm soát nổi.
Hôm nay cô mới đến phòng học, vừa ngồi xuống chuẩn bị lấy nước, kết quả toàn bộ bạn học vọt vào bên trong, nhìn Lục Lâm Vãn với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, kêu la gào thét nói: "Lục Lâm Vãn! Không ngờ đấy, không ngờ cậu với Lục Hoài Chuẩn, hai người các cậu thế mà lại yêu nhau, còn gạt cả lớp lâu như thế nữa."
Lục Lâm Vãn: "!"
Tên miệng rộng nào đã nói ra rồi?
Thẩm Chân cũng dùng hết tốc độ chạy vào trong phòng học, tức giận nói với Lục Lâm Vãn: "Lục Lâm Vãn! Tớ xem cậu như chị em tốt, bạn bè thân thiết, kết quả chuyện cậu yêu đương quan trọng như vậy mà cậu lại không nói với tớ, hơn nữa cậu còn yêu đương với Lục Hoài Chuẩn? Không phải cậu nói với tớ để cậu yêu đương với cậu ta thì thà bằng để cậu đi thắt cổ sao?"
Lục Lâm Vãn: "...... Không phải, sao mà các cậu biết được??"
Các bạn học: "Lục Hoài Chuẩn tự mình nói, lớp trưởng lớp A6 mua hoa hồng muốn tặng cho cậu, khiến cậu ấy bực mình rồi. Mới sáng sớm cậu ấy đã tới lớp A6 của cậu ta đánh cậu ta một trận. Mọi người đều khuyên can hỏi cậu ấy vì sao lại đánh người, cậu ấy nói: Mẹ nó, Lục Lâm Vãn là bạn gái tôi, hai đứa bọn tôi đang yêu đương, cậu thổ lộ với bạn gái tôi, còn muốn yêu đương với cô ấy, cậu nói xem tôi có nên đánh cậu không? Tôi còn chưa đánh cậu rụng răng đâu đó."
"Cậu ấy cứ thế công bố chuyện này ra, sau đó bây giờ đang ở trong văn phòng thầy, thầy bảo cậu cũng qua đó một chuyến đi, chuyện hai người các cậu yêu đương cả trường đều biết rồi "
Lục Lâm Vãn: "......" Cái tên thiếu kiên nhẫn này.