"Đã nghe nói chưa, lần này đứng đầu lớp vẫn là Lục Hoài Chuẩn! Cậu ấy cũng giỏi thật, đã đứng đầu lâu như vậy rồi!"
"Đúng vậy, Lục Lâm Vãn quá thảm rồi, lần nào cũng là ít hơn bằng đó điểm, hơn nữa lần nào cũng đứng thứ hai, vĩnh viễn cũng không có không gian bay lên."
"Tôi lại nghe nói hai người bọn họ là đối thủ một mất một còn, không những là trong phương diện học tập mà trong âm thầm cũng chướng mắt đối phương, đây là thật hay giả?"
"Là thật đấy! Hai người bọn họ thật sự là đối thủ một mất một còn, thật sự nhìn nhau không vừa mắt. Nghe nói là vì lúc khai giảng lớp mười, hai người bọn họ đã kết oán, lúc khai giảng, Lục Hoài Chuẩn quét dọn vệ sinh không cẩn thận hắt thẳng một xô nước lên người Lục Lâm Vãn, làm cho quần áo Lục Lâm Vãn đều ướt đẫm. Cậu cũng biết đấy, mùa hè sau khi quần áo ướt đẫm thì cái gì cũng nhìn rõ cả, mọi người đều biết đồ nội y cậu ấy mặc là màu đỏ, từ đó trở đi bèn cười cậu ấy, vậy nên Lục Lâm Vãn và Lục Hoài Chuẩn có thù oán, bắt lỗi cậu ấy khắp nơi."
"Lục Hoài Chuẩn cũng tức giận, không thích con gái tính toán chi li, sau đó hai người vẫn luôn có thù oán, trong việc học cũng luôn nhằm vào nhau, chỉ là Lục Hoài Chuẩn quá thông minh, Lục Lâm Vãn chưa từng thắng được cậu ấy lần nào."
"Đến giờ hai người bọn họ vẫn còn liều mạng với nhau, không thích đối phương à? Kết thù từ năm lớp mười đến giờ đã là lớp mười hai mà vẫn thế á?"
"Không phải sao! Mỗi lần chỉ cần hai người bọn họ đồng thời xuất hiện là sẽ cãi nhau không dứt. Đôi oan gia này không có khả năng giải hòa."
......
Lúc này, Lục Lâm Vãn đang ở trước bảng danh sách niêm yết, nhìn tên của mình theo sát phía sau Lục Hoài Chuẩn, bạn thân Thẩm Chân bên cạnh nghe thấy những người đó buôn dưa lê còn sợ cô nghĩ nhiều, nhanh chóng trấn an cô: "Lâm Vãn, cậu đừng nóng giận, miệng những người này quá thối, cố ý nói những lời này, cậu không cần để ý đến suy nghĩ của họ."
Lục Lâm Vãn tức giận đến phát run, duỗi tay chỉ vào danh sách mới công bố: "Tớ thật ra không để bụng suy nghĩ của mấy người đó, ngược lại tớ muốn biết vì sao mà điểm của tớ và Lục Hoài Chuẩn lại chênh lệch nhiều như vậy? Tổng điểm của cậu ta vậy mà lại cao hơn tớ ba mươi điểm! Tên đàn ông thối này nói với tớ cái gì mà cậu ta không ôn tập! Dáng vẻ của cậu ta giống không ôn tập ở chỗ nào?"
Lời của Lục Lâm Vãn khiến Thẩm Chân nghi ngờ: "A! Lâm Vãn, cậu sẽ không thật sự tin cậu ta không ôn tập chứ? Cậu ta không ôn bài sao có thể thi được điểm cao như vậy được? Hơn nữa cậu ta ôn bài cũng sẽ không nói với cậu nha, học bá đều là như vậy, bên ngoài nói tớ chưa ôn bài, tớ không biết làm, thực ra sau lưng đã sớm âm thầm ôn bài, hơn nữa biết làm toàn bộ."
Lúc này, Lục Lâm Vãn nắm chặt tay, vô cùng tức giận. Nếu người khác như vậy còn được, nhưng mà đây là Lục Hoài Chuẩn!
Buổi tối trước ngày thi tháng lần này một hôm, hai người đang ở trong khách sạn Như Gia lăn qua lộn lại.
Lục Lâm Vãn cố ý hẹn anh đến khách sạn Như Gia trước hôm thi tháng một ngày là vì không cho anh âm thầm ôn bài, xem xem như vậy anh còn có thể thi tốt hơn mình hay không, kết quả vậy mà không ngờ anh thật sự thi tốt hơn cô nhiều như vậy.
Anh làm thế nào mà làm được? Rõ ràng buổi tối trước hôm đó hai người bọn họ đã làm ướt đẫm ga giường của Như Gia người ta, tối hôm đó cô cũng lên đỉnh vài lần, Lục Hoài Chuẩn cũng dùng hết áo mưa của khách sạn nhà người ta, hôm sau lúc đi còn phải trả thêm hai tệ.
Lục Lâm Vãn nhìn anh qua cơn cao trào ngủ mất, bản thân mình còn dậy ôn bài!
Cho nên làm thế nào mà điểm của anh cao hơn cô nhiều như vậy, chẳng lẽ thật sự là thiên tài?
Lúc này, Lục Lâm Vãn tức giận đến mức trên mặt sắp bốc hỏa nhưng lại chịu đựng, nhìn dáng vẻ anh thật đúng là không cần ôn bài cũng có thể thi được điểm cao như vậy.
Tuy Lục Lâm Vãn rất tức giận nhưng cũng không thể làm gì hơn, đi theo Thẩm Chân trở về.
Lục Hoài Chuẩn quả thực chính là học sinh ưu tú phát triển toàn diện, không những thành tích học tập tốt mà phương diện vận động cũng rất giỏi. Tiết trước là giờ thể dục, vậy nên anh ôm quả bóng rổ về.
Thay quần áo bóng rổ ra, khắp người đều là mùi cơ thể của nam giới sau khi ra lượng lớn mồ hôi, mùi chua của mồ hôi trên người đặc biệt khó ngửi.
Nhưng Lục Hoài Chuẩn lại không như vậy, mùi hương trên người anh dù là sau khi ra mồ hôi cũng vẫn khá là dễ ngửi, có mùi hương bạc hà thoang thoảng.
Lục Lâm Vãn thấy lúc vào lớp, anh dùng quần áo lau một ít mồ hôi, bụng dưới bị lộ ra, không ít bạn học nữ nhìn thấy bên hông cường tráng như vậy của anh lại có cơ bụng tám múi thì hoảng sợ, thét chói tai.
Loại đàn ông này rất lẳng lơ!
Ngày thường không có việc gì rất thích tán tỉnh bạn học trong lớp.
Tán tỉnh đến mức hồn của người ta cũng không còn.
Lục Lâm Vãn nhìn thấy dáng vẻ lẳng lơ như vậy của anh, cạn lời trợn trắng mắt, cảm thấy anh ghê tởm.
Lúc Lục Hoài Chuẩn đi vào cũng nhìn cô một cái, sau đó lập tức đi đến bên cạnh cô. Hai người họ không phải ngồi cùng bàn nhưng lại có vị trí là tổ hai và ba, chỗ ngồi của hai người họ cùng hàng, vậy nên ngồi song song.
Lục Lâm Vãn nhìn đến dáng vẻ lẳng lơ như vậy của anh, không còn gì để nói, trợn trắng mắt, âm thầm mắng một tiếng: "Giả vờ giả vịt cái gì, cho rằng đẹp trai lắm à? Ẻo lả chết đi được!!!"
Sau khi cô và Lục Hoài Chuẩn âm thầm duy trì quan hệ bạn tình, bình quân mỗi tháng đều sẽ đến khách sạn Như Gia bốn lần.
Gần như là mỗi cuối tuần được nghỉ đều sẽ đi, lớp mười hai việc học căng thẳng, vậy nên không thể nghỉ hai ngày, đều là thứ bảy nghỉ, chủ nhật phải đến trường, cho nên hai người họ cơ bản đều là hẹn nhau vào thứ bảy.
Cũng đã thăng cấp thành thẻ hội viên bạch kim ở khách sạn Như Gia rồi.
Lục Hoài Chuẩn vừa ngồi xuống đã nói với cô: "Ngày mai lúc hẹn nhau anh tự mình đi mua một hộp nhé, anh cảm thấy đồ ở Như Gia bên kia quá đắt, anh lên mạng mua một hộp."
Lúc này, Lục Lâm Vãn đang cầm chặt đầu bút, vô cùng tức giận, vốn dĩ không muốn nói chuyện với anh, nhìn thấy anh ghé sát lại đây, nói những lời ám muội này thì bị anh dọa sợ. Nếu bị bạn học nghe thấy những lời này thì sẽ đáng sợ đến mức nào.
Cho nên cô hơi tức giận lườm anh, may mắn giờ còn chưa vào học nên phòng học không có ai. Cô hạ giọng, hỏi anh: "Anh có bệnh hả, thứ đó còn mua trên mạng làm gì? Anh thiếu chút tiền đấy à? Anh không phải là đại thiếu gia à, trong nhà chỉ có tiền thôi sao? Hơn nữa, chỗ đó đắt đỏ gì?"
Lục Hoài Chuẩn cười, lộ ra hai chiếc răng khểnh, nhướng mày nói với cô: "Anh cảm thấy em vẫn chưa có nhận thức sâu sắc đối với bản thân mình. Em là không biết em tham ăn đến mức nào. Một đêm không đến sáu bảy lần có thể cho em ăn no không? Tối nào em cũng dùng nhiều như vậy, khách sạn bên kia đắt gấp đôi so với bên ngoài đó, anh không thể mua trên mạng hả. Hơn nữa trên mạng còn khuyến mãi, anh mua nhiều còn được tặng thêm một cái trứng rung tình yêu, lần sau làm em thoải mái hơn."
Lục Lâm Vãn nghe được lời này chỉ cảm thấy anh có bệnh, tức nhưng không làm sao được, duỗi tay đi đánh anh vài cái, không muốn nói chuyện với anh.
Lục Hoài Chuẩn đúng là thích trêu chọc cô, nhìn thấy biểu cảm này của cô thì vô cùng vui vẻ.
......
Hơn tám giờ tối ngày hôm sau, Lục Lâm Vãn đến khách sạn Như Gia.
Hai người họ là bạn nối khố, không dám tìm chỗ ở gần trường, tìm khách sạn cách trường ba con phố này cũng là vì sợ gặp phải bạn học.
Từ năm ngoái đến giờ, hai người đã duy trì quan hệ bạn tình được một năm, cũng không đổi khách sạn khác. Chủ yếu là lần nào cũng mất mặt, còn không bằng mất mặt đến cùng ở một nhà khách sạn, vậy nên lễ tân đều biết họ.
Giờ hai người thuê phòng, đi vào bên trong, ban nãy Lục Lâm Vãn đến đã nhìn quanh một lượt, không thấy bạn học nào thì mới yên tâm.
Giờ cô đi vào bên trong, Lục Hoài Chuẩn vốn định tắm rửa một lượt trước, kết quả Lục Lâm Vãn cũng đã không nhịn được, vừa đi vào đã bắt lấy tay anh, kéo váy mình lên để anh duỗi tay vào sờ: "Sờ ướt cho em!"
Lục Hoài Chuẩn nghe lời nói sắc tình như vậy của cô, ngón tay di chuyển đến bên ngoài qυầи ɭóŧ của cô trêu chọc một hồi rồi trực tiếp kéo xuống, sau đó tách cánh môi của 'cô bé' ra, hai ngón tay kề sát vào hạt trân châu, xoa bóp nó.
"Lẳng lơ như vậy à?" Lục Hoài Chuẩn đã rất quen với việc sờ nơi này của cô, còn thoải mái hơn so với sờ người anh em của mình.
Lục Lâm Vãn nhìn thấy hai ngón tay của anh đi vào, nhéo viên trân châu của mình, cô thoải mái rên lên vài tiếng, mở rộng hai đùi để anh vuốt ve, sau đó, hỏi anh bằng giọng nói mang theo vẻ động tình: "Bài thi Toán còn chưa trả, câu cuối cùng anh làm như thế nào mà đúng vậy?"
Điểm Toán của anh là điểm tối đa, cho nên câu cuối cùng chắc chắn là anh làm đúng.
Lục Hoài Chuẩn nghe thấy lời này thì bị cô làm cho hoảng sợ, ngón tay kẹp hạt trân châu của cô, nói: "Lục Lâm Vãn, em đừng có suốt ngày làm mất hứng được không? Giờ đang làʍ t̠ìиɦ đó, em nhắc đến bài thi làm gì?"