Chinh Phục Bệnh Kiều

Chương 6:

Trước Sau

break

Sở Nhiễm cũng có chút sợ hãi, đang suy nghĩ có nên quay về hay không, đột nhiên lại thấy một bóng đen ở phía xa giống như tia chớp xẹt qua.

Nàng vội vàng đuổi theo, gọi: "Vương gia, có phải huynh không?"

Bóng đen đó không trả lời, cũng không quay đầu lại, chỉ tiếp tục chạy nhanh về phía trước.

Sở Nhiễm nhanh chóng muốn đuổi theo, nhưng đôi chân ngắn của nàng sao có thể theo kịp bóng đen như ma quỷ đó, nàng chưa chạy được mấy bước, bóng đen đó đã biến mất không còn dấu vết.

Sở Nhiễm dừng tại chỗ, khịt mũi ngửi, ngoài không khí lạnh lẽo ra dường như còn có một mùi tanh khác thường.

Sở Nhiễm nhìn quanh bốn phía, nơi này dường như là một cái sân hoang phế, cỏ dại mọc um tùm. Không có người dọn dẹp, cỏ dại đã cao gần bằng người.

Nàng suy nghĩ một lát, vén cỏ dại tiếp tục đi về phía trước, nhưng cảm giác ẩm ướt dính nhớp trên tay khiến nàng chùn bước. Do dự một chút rồi rụt tay lại, đưa lên mũi ngửi.

Chính là mùi tanh như mùi gỉ sắt này, mặc dù trong bóng tối không nhìn thấy màu sắc trên ngón tay, nhưng nàng cũng biết đó là gì.

Là máu, máu tươi chưa đông.

Trong lòng Sở Nhiễm kinh hãi.

Đúng lúc này, phía trước lại có chút động tĩnh. Lần này nàng không lên tiếng nữa, cẩn thận tiến lên, thân hình nhỏ bé ẩn mình trong đám cỏ dại cao ngang người.

Một cơn gió thổi qua, mùi máu tanh càng nồng nặc hơn.

Sở Nhiễm men theo mùi tanh đó mà đi, vén đám cỏ dại chắn phía trước. Dưới ánh trăng chỉ có vài ánh sao lấp lánh, bóng đen đó đứng thẳng tắp giữa khoảng đất trống.

Hắn quay lưng về phía Sở Nhiễm, áo choàng lớn theo gió đêm nhẹ nhàng lay động, hai tay buông thõng hai bên, có thứ gì đó giống như giọt nước, từ đầu ngón tay từng giọt từng giọt rơi xuống đất, thấm vào cỏ dại và bùn đất, khiến cho cả bùn đất dường như cũng bắt đầu tỏa ra mùi máu tanh.

Sở Nhiễm sợ hãi đến mức không dám phát ra một tiếng động nào.

Người đàn ông đột ngột quay đầu lại, đôi mắt đỏ ngầu như Tu La địa ngục nhìn về phía Sở Nhiễm đang nấp trong đám cỏ dại.

Sở Nhiễm sợ hãi loạng choạng lùi về phía sau...

Sở Nhiễm đột nhiên cảm thấy một luồng gió lạnh từ phía sau ập đến, trong lòng nàng chùng xuống, cảm giác eo mình bị siết chặt. Nàng nghiêng đầu, nhìn thấy tia máu đỏ trong mắt Cố Nhàn, hỗn loạn và u ám.

Sở Nhiễm run lên không kiểm soát, hoài nghi mình dường như sắp chết thêm một lần nữa.

... Sao nàng lại xui xẻo như vậy chứ.

Sở Nhiễm bị Cố Nhàn khống chế, lách qua đám cỏ dại, vài bức tường thấp đổ nát, đến một gian phòng nhỏ thấp bé cũ nát. Nơi đó quanh năm không thấy ánh mặt trời, âm u ẩm ướt, vữa tường đã bong tróc, phần còn lại gồ ghề lồi lõm.

Vào trong phòng, cánh cửa “rầm” một tiếng bị đóng sập lại, Sở Nhiễm bị ép chặt vào cửa.

Tay Cố Nhàn đã ấn lên làn da trắng mịn của nàng, xuyên qua da thịt, bẻ gãy xương sườn, mò mẫm đến vị trí trái tim của thiếu nữ.

Sắc mặt Sở Nhiễm trắng bệch như tờ giấy, máu tươi từ ngực phun ra, nàng cảm nhận được cơn đau vô tận, cảm nhận được sinh mệnh đang trôi đi. Nhưng nàng ngẩng đầu lên, lại thấy sắc mặt Cố Nhàn cũng chẳng khá hơn nàng là bao, mặt hắn cũng tái nhợt, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào ngực nàng, tay hắn đang run nhẹ.

Hắn rõ ràng không bình thường.

Tên đàn ông đáng ghét này, khi muốn giết nàng, tại sao lại có thể đau khổ như nàng chứ?

Sở Nhiễm cố nén đau, nhẹ giọng, ngữ điệu mềm mại, không dám kích động hắn, "Vương gia!"

Thấy hắn không phản ứng, Sở Nhiễm lại gọi một tiếng: "Ca ca!"

Cố Nhàn cúi đầu nhìn chằm chằm vào mắt nàng, tay vẫn đặt trên tim nàng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc