Edit: hoacodat
“Đi thôi.” Đôi mắt đen nhu hòa của Vũ Văn Mặc nhìn về phía Mộ Dung Thư, nhẹ giọng nói. Chỉ có một ngày một đêm, mặc dù nhìn qua nàng cũng không nhếch nhác, nhưng sắc mặt lại tái nhợt làm người ta phát run. Hắn từng bước đến gần phòng giam.
Mộ Dung Thư thấy hắn đến gần, khẽ mỉm cười. Hắn vươn tay, nàng đưa lên. Đợi đến khi gần hắn thì nàng dùng giọng chỉ hai người có thể nghe được nói: “Cám ơn.”
“Đi thôi.” Vũ Văn Mặc cười nói.
Lúc hai người đi ra khỏi phòng giam thì các phòng giam sát vách truyền đến từng đợt kinh hô cùng tiếng hét lớn.
“Nam Dương Vương tới cứu chúng ta đi! Mau thả chúng ta đi ra ngoài.”
“Thật! Thật tới cứu chúng ta rồi.”
Người của phủ tướng quân thật kích động, vui mừng rồi, có hi vọng rồi! Nam Dương Vương dẫn theo nhiều người như vậy, nhất định là tới thả bọn họ! Nhất định là tra rõ phủ Tướng quân căn bản không sao. Họ vẫn có thể giống như k trước đây, trải qua cuộc sống giàu có sung túc. Trong đó người vui mừng nhất chính là Nhị di nương, nàng ôm sát thanh chắn, tha thiết nhìn Vũ Văn Mặc và Mộ Dung Thư, giống như một giây kế tiếp là nàng có thể rời khỏi nơi này.
Mộ Dung Lan kéo Mộ Dung Nguyệt đang muốn tung tăng đi ra ngoài, nàng mắt lạnh nhìn Vũ Văn Mặc phía ngoài. Đi ra ngoài? Danh tiếng đang thịnh phủ Tướng quân chợt bị chụp cái tội danh tư thông với địch phản quốc, cũng đừng nghĩ có ngày có thể rời khỏi nơi này! Mộ Dung Thư có thể đi ra ngoài, là bởi vì gả cho Nam Dương Vương! Không thể không nói, Mộ Dung Thư là vận tốt.
“Ầm ĩ gì thế?! Ngày mai chính là ngày định tội các ngươi, ngày hôm nay ở trong phòng giam từ từ đợi, nếu gây loạn nữa, cẩn thận da các ngươi!” Ngục tốt lớn tiếng quát. Rất dễ nhận thấy, đáp án giống như dự đoán của Mộ Dung Lan.
Mọi người nhất thời ỉu xìu, họ đồng thời nhìn về phía Mộ Dung Thư.
Ánh mắt kia, có chờ đợi, có cầu xin, cũng có hận ý.
Mộ Dung Nguyệt giương mắt nhìn Mộ Dung Thư, hi vọng Mộ Dung Thư có thể xem trên phần tình cảm tỷ muội cứu nàng đi ra ngoài.
Mộ Dung Thư cũng không quay đầu lại, coi như nàng biết những người này đều là vô tội, bằng vào năng lực của nàng muốn cứu các nàng đơn thuần chính là vọng tưởng! Từ cổ chí kim (xưa đến nay), bởi vì một tội danh mà dính líu người cửu tộc thật quá nhiều, mà bất quá chỉ là một người trong đó. Vũ Văn Mặc có thể cứu một mình nàng, không có nghĩa là có thể cứu mọi người. Mà một ngày một đêm qua ở trong đó, sợ rằng bên ngoài cũng khác biệt cả một bầu trời.
Vốn quan hệ nàng và các nàng cũng không bao lâu, vậy mà hôm nay họ rơi vào trình độ thế này, kết quả cuối cùng cũng là bởi vì Mộ Dung Thu nắm giữ trọng quyền, uy hiếp đến Hoàng đế. Sớm muộn gì ngày hôm nay cũng sẽ đến thôi, nàng chỉ là một khách qua đường, không cách nào thay đổi. Nàng cũng là một người bình thường, muốn sống. Nàng cũng là một người lý trí, biết hậu quả lấy trứng chọi đá.
Chỉ là. . . . . . Tuy àng là khách qua đường, nhưng cũng trải qua cùng các nàng. Tâm vẫn cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo.
“Không cần tự trách, chuyện này ngươi không có khả năng gánh nổi. Từ khi Mộ Dung Tướng quân lên chiến trường, bắt đầu lần lượt giành được thắng lợi, thì nhất định Mộ Dung Tướng quân sẽ rơi vào tình cảnh ngày hôm nay!” Giọng nói Vũ Văn Mặc lượn quanh ở bên tai, lòng Mộ Dung Thư căng thẳng.
Thân hình Mộ Dung Thư run lên. Thật ra thì, nàng không có tình cảm cùng với những người này. Dù sao chỉ là thấy mặt một hai người. Kết cục các nàng, nàng chỉ sẽ thương hại đau lòng, nhưng chưa đến mức tự trách cùng khổ sở.
“Ừm.” Nàng gật đầu một cái. Liền cùng Vũ Văn Mặc rời khỏi đại lao đã chờ đợi một ngày một đêm như địa ngục này. Nàng từng bước một đi ra đại lao, cũng không quay đầu nhìn lại những người đang nhìn nàng, cũng không đi trông nom những lời nhục mạ hết sức khó nghe kia.
Các nữ nhân phủ tướng quân tuyệt vọng, khóc rống, chửi mắng , sợ hãi, nhưng tất cả tất cả đã không cách nào thay đổi vận mệnh của các nàng.
. . . . . .
Trúc viên Nam Dương vương phủ
“Nhị tỷ, tin tức từ trong cung truyền đến, bởi vì hôm nay vương phi có thai, hơn nữa gả vào Nam Dương vương phủ gần ba năm, mà Mộ Dung Thu tư thông với địch là chuyện gần một năm không quan hệ cùng vương phi. Cho nên miễn tội cho Vương phi. Nghe nói Vương Gia tự mình đi đại lao đón vương phi rồi.” Thẩm Oánh liễm lông mày nhìn về phía Thẩm trắc phi sắc mặt có chút tái nhợt đang nằm trên giường nói. Không ngờ Nam Dương Vương vào cung một ngày, thì có kết quả long trời lở đất như thế.
Thẩm trắc phi nằm ở trên giường bởi vì đau bụng lại có chút vô lực nghe vậy, cười lạnh một tiếng: “Coi như nàng trở về Nam Dương vương phủ thì như thế nào? Hôm nay không có phủ Tướng quân dựa vào, vị trí Nam Dương Vương phi này của nàng không biết làm bao lâu. Huống chi nếu như Mộ Dung Thư không có đúa nhỏ bên người, nàng càng thêm không có tư cách làm Nam Dương Vương phi rồi.”
Đây là tất nhiên! Vương phi không có một người nhà mẹ làm hậu thuẫn, ngày sau như thế nào gặp các đại gia tộc, làm sao có thể chuyện?
Chỉ là, tại sao Vũ Văn Mặc coi trọng Mộ Dung Thư như thế? Hắn có thể đủ cứu Mộ Dung Thư ra, hơn nữa Mộ Dung Thư được miễn trừ tội danh. Hắn tất nhiên bỏ ra rất nhiều! Làm như vậy đáng giá không?
Thẩm Oánh gật đầu một cái, “Đúng vậy, phụ thân và quý phi nương nương nhất định sẽ giúp đỡ Nhị tỷ . Vị trí Nam Dương Vương phi sớm muộn sẽ là Nhị tỷ .” Chỉ có Trầm Nhu trở thành Nam Dương Vương phi, cuộc sống tương lai của nàng mới có thể tốt hơn, nếu như có thể thông qua quan hệ Trầm Nhu và Trầm Quý phi, để cho nàng có thể gả cho Hạo Thế tử thật là tốt biết bao!
A. . . . . . Thẩm trắc phi ôm bụng đau kêu lên. Đau đớn này hết sức kỳ quái, lúc tốt lúc xấu, một chút đau đến không chịu nổi, một chút lại giống như không có việc gì. Quả nhiên là giày vò.
Thẩm Oánh hỏi vội: Nhị tỷ, như thế nào? Ngày hôm nay thế nào cứ ba lần bốn lượt bị đau đây? Có phải quỳ thủy tới hay không?”
Thẩm trắc phi gật đầu: “Đúng vậy a, quỳ thủy tới. Rất kỳ lạ, vừa mới qua nửa tháng, tại sao ngày hôm nay lại tới? Hơn nữa còn đau đớn như thế?”
“Muội nghe người nói qua, có nữ tử chính là như thế, mỗi lần quỳ thủy lúc tới cũng sẽ đau chết đi sống lại. Hơn nữa mấy ngày gần đây Nhị tỷ lo lắng mọi việc, hôm qua lại uống trà lạnh, cũng khó trách sẽ như thế. Có điều, vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn, không thì để cho đại phu tới xem một chút đi.” Thẩm Oánh nói. Nhìn Thẩm trắc phi đau đến sắc mặt trắng bệch, nhỏ ra mồ hôi hột lớn khoảng hạt đậu, thật làm cho người ta lo lắng.
Nghe vậy, Thẩm trắc phi nhắm mắt lại lắc đầu đáp lại: Không được, chính là quỳ thủy (kinh nguyệt) tới, nếu để cho đại phu đến xem, thật sự là làm cho người ta thẹn thùng. Huống chi hiện tại canh giờ cũng không sớm. Chờ một lát tử Vương Gia cùng Vương phi trở lại, ta cũng không có nhiều thời giờ như vậy. Ta vẫn là làm chút việc phân tán lực chú ý thôi. Đem lấy sổ sách ra, ta thẩm tra đối chiếu một phen.”
“Cũng được.” Thẩm Oánh gật đầu, liền đi lấy sổ sách ra.
Thẩm trắc phi nhịn đau nhìn sổ sách, dần dần cũng cảm thấy cảm giác đau đớn này dần dần biến mất.
Mà Thẩm Oánh vẫn còn ngồi ở một bên, thưởng thức nước trà nghĩ tới sau này nên đi nơi nào.
. . . . . .
Trên xe ngựa.
Vũ Văn Mặc đưa một hộp đựng thức ăn tinh sảo cho Mộ Dung Thư, “Trước ăn một chút no bụng đi.”
“Ừm.” Mộ Dung Thư không có khước từ, nhận lấy hộp đựng thức ăn, mở ra xem, bên trong không có thức ăn phong phú, chỉ là một chén chè long nhãn hạt sen thanh đạm.
Ngươi cả một ngày không ăn ngon cơm, hơn nữa cũng không uống nước, lúc này tốt nhất ăn ít thức ăn dầu mỡ, ăn thanh đạm nhiều một chút. Chè lõng nhãn hạt sen rất tốt.” Vũ Văn Mặc thấy Mộ Dung Thư nhìn hộp đựng thức ăn có chút mất hồn, nên cười cười giải thích nói.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư khẽ cười nói: “Ừm, cận thân đang muốn ăn cái này đấy.” Ở đại lao một ngày một đêm thời khắc đều trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu, hôm nay đối mặt thức ăn thơm ngát, bụng chính là kêu réo vang dội. Nàng cũng đang muốn ăn chút thanh đạm đấy.
Chỉ là, nàng cúi đầu đang lúc muốn nếm thử thì nghe có một mùi nấm mốc, mùi máu tươi trên thân thể mình. Không ngờ chỉ một ngày một đêm thời gian ngắn ngủi, trên người của nàng đã có những mùi này rồi, quả nhiên là cực kỳ khó ngửi, nhìn lại Vũ Văn Mặc hình như không có nghe thấy những mùi này, một bộ trấn định, khóe miệng Mộ Dung Thư giật giật. Hắn là sợ nàng khó chịu đúng không?
“Ngày mai ngự y trong cung sẽ tới bắt mạch cho nàng.” Đôi maứt đen láy của Vũ Văn Mặc trầm xuống, nhìn Mộ Dung Thư nói.
Xe ngựa chạy nhanh trên đường gập ghềnh, có chút lắc lư, Mộ Dung Thư nhìn cháo trong tay bởi vì chấn động mà đung đưa qua lại, mí mắt nhảy một cái, bình tĩnh đáp lời: “Được.” Đây là trong dự liệu của nàng, Hoàng đế làm sao có thể dễ dàng thả nàng đi! Chuyện “Mang thai” này phải chân thật hữu hiệu, cho dù như thế, Hoàng đế còn chưa thể yên tâm.
“Thuốc kia vô cùng tổn thương thân thể, Bổn vương vốn không muốn cho Triệu Sơ và Tạ Nguyên đưa chén thuốc vào đại lao cho nàng uống. Mà nếu nếu không dùng một chiêu này, ngươi lại không cách nào thoát thân. Chuyện này. . . . . . diễn đàn Lê ; Quý k Đôn....Là Bổn vương hành động bất đắc dĩ.” Vũ Văn Mặc xoay đầu nhìn qua bên cạnh, giọng nói cực kỳ trầm thấp khàn khàn nói.
Lòng Mộ Dung Thư vừa động, kinh ngạc nhìn về phía Vũ Văn Mặc, trả lời: “Không sao. Sau khi trở về ăn thuốc bổ nhiều chút là được. Nhưng mà chỉ đúng là cơ thể hư nhược mà thôi.” Bất kể thuốc gì cũng đều có độc, thuốc có thể thay đổi mạch tượng có thể nghĩ sẽ đối với thân thể tạo ảnh hưởng thành dạng gì, trong lòng nàng sớm có chuẩn bị, chỉ cần ngày sau chú ý điều dưỡng là được.
“Về người phần phủ tướng quân, sợ là không cách nào cứu vãn. Dù Mộ Dung Thu không có tư thông với địch bán nước, hắn cũng phải chết.”Sau đó Vũ Văn Mặc lại trầm giọng nói.
Tay Dung Thư dừng lại, gật đầu một cái, “Cận thân hiểu.” Từ cổ chí kim đều là như thế. Có điều là, nàng chợt nhớ tới Lý thị! Hôm nay phủ Tướng quân bị niêm phong, vậy Lý thị thì sao? Vội vàng nói với Vũ Văn Mặc: “Mẫu thân thiếp bởi vì thân thể suy yếu, không chịu nổi đả kích đêm qua đã quy thiên. Người phủ Tướng quân đều tóm vào đại lao, hậu sự mẫu thân không biết có người lo liệu có hay không? Cận thân có thể phủ Tướng quân hay không?”
“Phủ tướng quân đã bị niêm phong, ngươi hãy yên tâm đi. Hôm qua Phong tướng quân đại nhân và phu nhân là quan hệ thân thích. Đã chuẩn bị xong hậu sự cho phu nhân rồi.” Vũ Văn Mặc trả lời.
Nghe nói vậy, lòng Mộ Dung Thư treo một ngày một đêm rốt cuộc cũng buông xuống được rồi. Dù sao Lý thị là thân mẫu cỗ thân thể này, nếu như cuối cùng ngay cả chết cũng không có chỗ sống yên ổn, chắc chắn lương tâm nàng cắn rứt.
Ngẩng đầu lên nhìn về phía Vũ Văn Mặc, nàng nén giọng hỏi một câu “Vương Gia làm sao khuyên được hoàng thượng?” Nếu hoàng thượng có thể ra tay nhanh chóng như thế, khiến Mộ Dung Thu nửa điểm phòng bị cũng không có, chuyện như vậy cũng sẽ không dễ dàng nghe ngóng! Nếu không Hoàng đế cũng sẽ không sai quan binh tới Nam Dương vương phủ bắt nàng bỏ vào đại lao.
Đôi mắt đen trầm của Vũ Văn Mặc nhìn Mộ Dung Thư, hồi lâu không mở miệng, sắp đến Nam Dương vương phủ thì hắn trầm giọng trả lời: “Hôm nay nàng có con cháu Hoàng thất. Hoàng thượng tất nhiên sẽ không động tới nàng.”
“Đơn giản như vậy?” Tuyệt đối không phải chỉ đơn giản như vậy! Nếu là như vậy đơn giản, Hoàng đế tại ngay từ đầu cũng sẽ không tóm nàng! Mà lúc trước hắn cũng sẽ không đấu tranh khó xử cả đêm như vậy.
“Ừm” Vũ Văn Mặc trả lời hết sức khẳng định. Một chút chần chờ cũng không có.
Mộ Dung Thư nhíu nhíu mày, trong lòng biết hắn sẽ không nói tình hình thực tế cho, đành đặt nghi ngờ tận sâu đáy lòng
Trở lại Nam Dương vương phủ thì trời đã rất tối, trước cửa vương phủ treo hai đèn lồng lớn, chiếu sáng đường trước cửa.
Sau khi xuống xe ngựa, liền thấy Thẩm trắc phi, Nhị phu nhân, Thẩm Oánh, còn có mấy nha đầu Mai viên cũng canh giữ ở trước cửa chờ. Sau khi nhìn thấy Mộ Dung Thư, bọn nha đầu chạy thẳng tới, liền đi tới dìu đỡ Mộ Dung Thư.
“Vương phi, cuối cùng ngài cũng trở lại. Tụi nô tỳ cũng lo lắng chết rồi.” Hồng Lăng đầu tiên mở miệng nói, nhìn Mộ Dung Thư từ trên xuống dưới, thấy ngoại trừ trên người có chút mùi là lạ còn lại cũng không có chuyện gì khác thường hết, liền yên lòng. Nhưng cũng bởi vì quá vui vẻ mà khóc.
Thanh Bình vừa khóc vừa cười: Vương phi trở lại là tốt. Nô tỳ đã nấu xong nước nóng, vương phi có thể tắm rửa rồi.
“Nô tỳ bảo ma ma phòng bếp nhỏ chuẩn bị mấy loại món ăn vương phi thích ăn, lúc này cũng sắp chín rồi. Chờ vương phi tắm rửa xong xuôi, nô tỳ phải đi bày cơm tối.” Trong mắt Thu Cúc cũng rưng rưng nhìn Mộ Dung Thư nói.
Thấy vẻ mặt ba người quan tâm như vậy, Mộ Dung Thư cười nhạt nói:”Được được được.” Một ngày một đêm qua ba người bọn họ chắc là cũng thời thời khắc khắc lo lắng. Dù sao lập tức xảy ra nhiều chuyện như vậy, sợ là lòng người cả Nam Dương vương phủ đều bàng hoàng hết.
Mấy người đi tới trước cửa vương phủ, Thẩm trắc phi đơn giản thấy Mộ Dung Thư bình yên vô sự có chút kinh ngạc. Tính ngày giờ, Mộ Dung Thư cũng đã sảy thai! Nhưng nhìn sắc mặt nàng chỉ là có chút tái nhợt mà thôi, cũng không khác thường. Trên người cũng không có vết máu! Chẳng lẽ. . . . . .
Chẳng lẽ Mộ Dung Thư vốn không có mang thai? ! Hai Thẩm trắc phi mắt tỏa sáng, nếu là như vậy, vậy thì, ngày mai sau khi ngự y tới, coi như Mộ Dung Thư dựa vào Vũ Văn Mặc có thể sống sót, có thể vị trí vương phi nàng ta quả quyết sẽ không ngồi an ổn! Nghĩ tới đây, bên môi Thẩm trắc phi nở nụ cười có phần chân thật hơn, nhẹ nhàng thi lễ với Vũ Văn Mặc và Mộ Dung Thư, “Nhu nhi gặp qua gia, gặp qua tỷ tỷ.”
Thẩm Oánh theo ở phía sau cũng thi lễ Vũ Văn Mặc cùng Mộ Dung Thư.
Sau khi đứng dậy, nàng liền lập tức tiến lên nhìn về phía Mộ Dung Thư, dáng vẻ hết sức quan tâm, Tỷ tỷ trở lại là tốt rồi, muội muội nhưng cả một ngày đều không an tâm, chỉ sợ tỷ tỷ ở trong đại lao chịu khổ, thật may là Vương gia tự mình đi đón tỷ tỷ trở về. Hai ngày nay tỷ tỷ cứ nghỉ ngơi, những chuyện phiền lòng cứ để cho muội muội trông nom thôi.”
Trong lòng Mộ Dung Thư cười lạnh, Thẩm trắc phi thật đúng là không thời khắc nào không muốn đoạt quyền! Tìm cớ thật tốt, nhân cơ hội lấy lại quyền uy. Nàng khẽ cười nói: “Bổn vương phi cũng không sao. Ngủ một giấc là được rồi. Nhìn sắc mặt Thẩm trắc phi vô cùng tái nhợt, có phải mấy ngày gần đây quá mức mệt nhọc hay không? Thân thể không tốt cần phải thỉnh đại phu tới xem một chút. Thẩm trắc phi cũng không cần vất vả như thế, đến lúc đó nếu là bị bệnh tật, lại không bù nổi mất.”
Thẩm trắc phi cứng họng, mắt lóe lóe, nụ cười cũng cứng ở bên môi, vào thời điểm này, nàng ta còn có