Cũng không hẳn vậy, Mộ Dung Thu chắc sẽ không có hồ đồ đến vậy, biết rõ Mộ Dung Lạp là kẻ vô dụng, căn bản sẽ không đem việc này nói cho hắn, dù sao nếu như nàng mất đi thanh danh thì ông ta cũng đừng nghĩ có thể ngẩng đầu trong triều!
Như vậy, tên Mộ Dung Lạp muốn đồn thổi chuyện gì?
Mộ Dung Thư khép hờ mắt, cẩn thận nghĩ.
Bỗng nhiên, trước mắt sáng ngời. Chẳng lẽ là liên quan đến chuyện của Mộ Dung Tuyết? Nếu thật sự là như thế thì không thể không nói là tên Mộ Dung Lạp thật quá mức ngu xuẩn! Việc này tính ra thì cũng đã giải quyết xong, ngay cả Lưu tri châu Đại nhân cũng thừa nhận là tinh thần của Mộ Dung Tuyết không bình thường, nếu hắn lại kéo chuyện này lên nữa thì hắn chẳng khác nào tên hề!
Cứ coi như là nói nàng bị cướp chặn lại thì sao? Thẩm Quý phi sẽ không để chuyện này liên quan đến mình và gia tộc, chắc chắn sẽ nghĩ hết biện pháp làm cho chuyện này lắng xuống! Mộ Dung Thư cười lạnh một tiếng, sợ rằng không cần nàng ra tay, Mộ Dung Lạp sẽ trộm gà không thành còn mất thêm nắm gạo!
Vương phi, bây giờ nên làm thế nào cho phải? Tiết chưởng quỹ hỏi. Ông rất lo, Đại thiếu gia quá cường ngạnh, lại còn bày trò vô sỉ, thật là khiến người ta khinh bỉ. Chẳng biết tại sao, đem so với thanh danh vang dội của phủ Tướng - Đại thiếu gia thì đúng là một trời một vực! (ý nói Mộ Dung Lạp hữu danh vô thực)
Vương phi, không bằng đem việc này nói cho Đại tướng quân biết, lần này Đại thiếu gia rất quá đáng. Mấy cửa hàng này đều là của hồi môn của Vương phi, vốn không liên quan gì đến phủ Tướng quân, cũng như không liên quan đến Đại thiếu gia. Đại thiếu gia đã tới lấy bạc một lần rồi? Lần này là đe dọa lần sau là uy hiếp, như vậy thì còn mấy lần sau? Hồng lăng cau mày nói, bất bình thay cho Mộ Dung Thư.
Trước đây, lúc Vương phi còn ở Tướng phủ, Đại thiếu gia đã làm mọi cách ngáng chân Vương phi, ỷ được Tướng quân sủng ái nên không đem đích nữ coi vào đâu! Bây giờ, sau khi Nhị di nương phạm một sai lầm lớn, hắn cũng đã bị lão gia trách phạt. Bây giờ còn không biết sai, hay nói thẳng ra là hắn ngu xuẩn. Lần trước Tam tiểu thư gây phiền toái cho Vương phi, dĩ nhiên là có liên quan đến hắn. Nếu không Tam tiểu thư sẽ không dám làm như thế.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư khẽ gật đầu: Đưa tin đến cho phụ thân, cứ đem hết mọi chuyện Đại ca uy hiếp bản Vương phi ra sao nói cho phụ thân biết.
Tiết chưởng quỹ gật đầu. Vâng.
Lần trước Đại ca lấy hai vạn lượng của bản Vương? Mộ Dung Thư dùng ngón tay vuốt ve ly trà khắc đầy hoa văn, nhẹ giọng hỏi.
Vâng, thực ra thì lúc trước cũng có lấy đi không ít. Nếu tính không sai thì cũng phải một nghìn lượng. Tiết chưởng quỹ trả lời.
Sau khi báo tin cho phụ thân, đi gặp Đại ca, nói hắn trả hết nợ lần trước - một nghìn lưỡng, nếu như không trả thì chuẩn bị gặp quan. Mộ Dung Thư lạnh giọng phân phó.
Tiết chưởng quỹ sửng sốt, Vương phi ra tay với người nhà cũng thật ngoan độc? Không phải, Vương phi làm như vậy cũng là bình thường, dù sao cũng là Đại thiếu gia quá đáng. Ông sẽ giúp Vương phi, như nếu không phải lúc trước do Vương phi rộng lượng, hành vi này của Đại thiếu gia chắc chắn sẽ bị người khắp kinh thành biết. Vâng.
Sau khi Tiết chưởng quỹ rời đi, Hồng Lăng có chút tức giận nói, Đại thiếu gia thật quá đáng! Mong là lần này lão gia sẽ không che chở cho Đại thiếu gia. Bất quá, sau khi Đại thiếu gia lấy ngân lượng đi, đều đem đi ăn uống đánh bạc, làm sao có ngân lượng để trả Vương phi?
Coi như là khiến cho hắn chết, ta cũng phải làm cho hắn nhổ bạc ra. Mộ Dung Thư khớp hờ mắt, lạnh giọng nói. Mộ Dung Lạp nơi nào cũng muốn hại nàng, muốn ép chết nàng, nếu hắn đã ra tay thì nàng làm sao phải giả nhân giả nghĩa, nhân từ mà nương tay đây.
...
Ngày Mộ Dung Thu nhận được thư, sau khi xem, nét mặt liền đỏ bừng. Lập tức cho người bắt Mộ Dung Lạp từ kỹ viện trở về. Nói được hai câu liền tát Mộ Dung Lạp vài cái.
Mộ Dung Lạp bị đánh nên đầu óc có chút choáng váng, trong miệng cũng đã chảy máu.
Mộ Dung Lạp chẳng biết chuyện gì, chỉ vừa nói hai câu liền đánh hắn.
Mộ Dung thu mắng to: Ngươi nhiều gan, dám uy hiếp Vương phi? Ngươi là muốn toàn gia tộc chết cùng ngươi? Lâm nhi đã vô dụng, ngươi lại càng vô dụng!
Mộ Dung Lạp vừa nghe liền biết Mộ Dung thư đã nói cho Mộ Dung Thu biết, lập tức sợ hãi, Phụ thân...
Không hổ là con của tiểu thiếp, ăn hại! Ngươi muốn lợi dụng chuyện của Tuyết nhi để đối phó Vương phi? Ngươi có chút tâm cơ đã dám đấu với Vương phi? Xem ra, nếu như hôm nay không trừng trị ngươi, ngươi sẽ không bao giờ biết trời cao đất rộng là gì. Mộ Dung Thu tức giận mắng không ngừng, càng nói càng tức giận, vừa nói vừa đánh đá Mộ Dung Lạp.
Dĩ nhiên là Mộ Dung lạp không dám phản kháng, cố gắng chịu đựng mấy cái đá. Bất quá... Sau khi hắn nghe được lời của Mộ Dung Thu, tròng lòng không ngừng mà cười lạnh, thì ra là Mộ Dung Thư nghĩ là hắn sẽ nói chuyện của Mộ Dung Tuyết ra! Nếu như nàng đã ngu xuẩn đến vậy thì hắn nhất định sẽ cho nàng hối hận!
Sau khi Mộ Dung Thu mắng vài câu, nhìn thấy Mộ Dung Lạp đã biết sai, liền phất phất tay ý cho hắn lui xuống. Sau này dù là chuyện gì cũng không được đụng vào Vương phi, nếu không, một khi bị ta biết, sẽ đem ngươi khai trừ khỏi gia tộc, cả đời đừng mong hồi phủ Tướng quân.
Vâng, phụ thân yên tâm, nhi tử biết sai rồi. Mộ Dung Lạp vờ như hối lỗi đáp. Bây giờ, hắn thành bộ dạng này cũng là do Mộ Dung Thư ở sau lưng hãm hại, lấy một ít bạc của nàng thù làm sao? Của hồi môn của nàng cũng là do Tướng phủ cho? Chờ đến khi hắn thừa kế Tướng phủ, chuyện thứ nhất hắn làm chính là thu hồi của hồi môn của nàng! Để cho nàng không có chỗ kiếm bạc, để xem xem nàng ta làm sao có thể trụ chân trong phủ Nam Dương Vương!
Đợi khi hắn từ phòng của Mộ Dung Thu thư đi ra, Tiết chưởng quỹ liền tiến lên đòi bạc. Mộ Dung Lạp mới vừa bị Mộ Dung Thu đánh, coi như chịu không ít ủy khuất, lúc này thấy Tiết chưởng quỹ liền tức giận, Tiết chưởng quỹ nói còn chưa dứt câu liền bị hắn đánh tới. Năm nay Tiết chưởng quỹ đã bốn mươi, vốn không phải là một nam nhân to lớn, lúc này lại bị đánh như vậy thì đầu óc liền choáng váng, lập tức liền hô to với mấy người phía sau: Vương phi hạ lệnh, Đại thiếu gia nhiều lần lấy bạc của Vương phi, nếu hôm nay không trả, thì đưa đi gặp quan.
Mộ Dung Lạp vừa nghe, giận dữ, hô to: Dựa vào cái gì!
Lúc này, bởi vì động tĩnh quá lớn, Mộ Dung thu liền đến. Tiết chưởng quỹ vừa thấy Mộ Dung thu đến, lập tức tiến đến nói rõ tình huống. Mộ Dung Thu vừa nghe, ngọn lửa giận lúc nãy vừa tắt liền cháy lên. Ông liền chỉ vào Mộ Dung Lạp, mắng một trận thật to.
Mộ Dung Lạp sợ, hắn đã từng thề với Mộ Dung Thu, về sau sẽ không lấy bạc nữa, bất quá bây giờ hắn căn bản không thể trả bạc được.
Mộ Dung Thu đã không chịu nghe Mộ Dung Lạp giải thích, dù sao sói vẫn là sói, làm sao có thể thành thỏ, ông muốn tin cũng không được, ông tức giận ra lệnh cho phòng thu chi đem một nghìn lượng trả thay cho Mộ Dung Lạp.
Sau đó, liền khai trừ Mộ Dung Lạp ra khỏi gia phả, đuổi ra khỏi Tướng phủ.
Lúc Mộ Dung Thư nghe tin thì khó tránh khỏi chút kinh ngạc, nghĩ không ra là Mộ Dung Thu này lại ngoan tâm như vậy, dù sao thì Mộ Dung Lạp cũng là con của ông, cũng như ông đã dùng rất nhiều tình cảm để giáo dưỡng hắn.
Sau khi Đại thiếu gia bị đuổi ra phủ, Tướng phủ cũng trục hắn ra khỏi kinh thành, sau này không được bước vào kinh thành nửa bước. Say này thì Đại thiếu gia không thể gây bất lợi cho Vương phi. Hồng lăng thở phào nhẹ nhỏm nói.
Nàng suy nghĩ khác Hồng Lăng, trong lòng Mộ Dung thư cảm thấy chuyện này kì lạ. Mộ Dung Lạp lại bị Mộ Dung Thu nghiêm phạt như vậy là nàng không có nghĩ tới, vốn tưởng là Mộ Dung Thu sẽ tìm cách giải quyết nhẹ nhàng nhất nhưng không ngờ là ông lại khai trừ Mộ Dung Lạp ra khỏi gia phả, sau đó lại còn đuổi ra kinh thành. Bình thường, con chó bị ép quá cũng phải nhảy qua tường mà thoát.
Bị đuổi ra khỏi kinh thành, không có nghĩa là Mộ Dung Lạp sẽ an phận. Chắn chắn là Mộ Dung Lạp sẽ quay lại đâm lén nàng.
Lẽ nào Vương phi còn có lo lắng? Hồng lăng thấy Mộ Dung Thư cau mày, liền hỏi.
Trong khoảng thời gian này, ngoài thành trong thành có tin gì, động tĩnh gì liền báo cho biết bản Vương phi. Mộ Dung Thư giãn mày ra, phân phó cho Hồng Lăng.
Hồng Lăng gật đầu đáp ứng.
Lát nữa xem xem Hiên nhi muốn ăn gì, ngươi liền kêu mấy bà tử ngày mai đi mua. Mộ Dung Thư phân phó.
Nghe vậy, Hồng Lăng cười nói: Hôm nay vào lúc ăn điểm tâm, tiểu thiếu gia nói muốn ăn các món do Vương phi nấu.
Ha ha... Đứa nhỏ này cứ nhắc mãi chuyện này, ngày mai vào buổi tối, ta tự mình nấu cho bé. Mộ Dung Thư cười nói. Hiên nhi này rất khác với những đứa bé kia, trải qua đủ chuyện, bé hiểu chuyện quá sớm, hơn nữa cẩn thận thì cũng quá cẩn thận, nàng biết, bé là sợ nàng sẽ vứt bỏ bé.
Tiểu thiếu gia có lộc ăn. Hồng Lăng che miệng cười. Cúi đầu, mắt của nàng hiện lên một tia kinh dị, lúc ở Tướng phủ, nàng chưa từng nghe nói là Vương phi xuống bếp, chỉ là thấy Lý thị xuống bếp, chẳng lẽ là Vương phi chỉ từ trong sách xem? Lắc đầu, nghĩ nhiều như vậy làm gì, dù sao thì Vương phi vẫn là Vương phi, bất quá... chỉ là tâm cơ và thông minh hơn trước mà thôi.
...
Trúc viên
Sau khi Thẩm trắc phi nghe Tướng phủ xảy ra chuyện, con ngươi khẽ lóe. Nghĩ không ra là Mộ Dung Thư ra tay với người nhà cũng thật ngoan độc? Tuy nói Mộ Dung Lạp có chút không tốt, bất kính với nàng, nhưng khai trừ khỏi gia phả thì tương đương với đời này đều bị hủy!
Tú Ngọc thấy Thẩm trắc phi thất thần, liền nói: Tướng quân phủ - Đại thiếu gia thật đúng là bất hạnh, cứ như vậy bị khai trừ khỏi gia phả, ngày sau nhất định là khổ sở, chắc chắn sẽ bị mọi người cười nhạo.
Thẩm trắc phi khẽ cười nói: Mộ Dung Lạp vốn là tên ăn hại, Đại tướng quân đem hết hy vọng cùng tình cảm đặt ở trên người hắn vốn là lãng phí. Nếu thật là Mộ Dung Lạp tiếp quản Tướng phủ, sợ là Mộ Dung Thư sẽ không còn chỗ dựa ở nhà mẹ đẻ, đây cũng lý do vì sao Mộ Dung thư lại ra tay ngoan độc với Mộ Dung Lạp như vậy.
Tú ngọc gật đầu, nói đến Mộ Dung Lạp, ai trong kinh thành mà không biết. Bất quá... Chỉ là mọi người nể mặt Đại tướng quân nên mới không nói ra, nhưng rõ ràng là Mộ Dung Lạp bên ngoài thì tô vàng nạm ngọc bên trong thì thối rữa.
Thẩm trắc phi nghĩ tới Mộ Dung Thư liền nghĩ đến Vũ Văn Mặc. Đã nhiều ngày như vậy, dù Vũ Văn Mặc tới, cũng là tới sau buổi cơm tối rồi cũng rời đi. Khiến nàng không thể nói câu là hắn đã rời đi. Thỉnh thoảng nàng cũng mềm giọng xin Vũ Văn Mặc ở lại, hắn cũng chỉ lắc đầu, nói có việc cần phải xử lý, liền rời đi.
Hôm qua, mẫu thân có đưa tới thư, nói nàng mau chóng mang thai, chỉ cần có con, thì địa vị của nàng ở phủ Nam Dương Vương sẽ được nâng cao. Nhưng... nàng cau mày, trong mắt lóe lên vài tia đau xót, trong hai năm qua, nàng cũng không có mang thai. Bây giờ, Vương gia lại không thường xuyên đến phòng nàng.
Nàng không thể để cho Mộ Dung Thư mang thai đầu tiên.
Mẫu thân sai người đưa tới Nhất Tiên Ba. Trầm trắc phi trầm giọng ra lệnh.
Vâng.
Qua mấy ngày nữa thì Nhị gia sẽ trở lại, lát nữa ta sẽ đi Mai viên để cùng Vương phi bàn bạc một chút, nên chuẩn bị một chút. Thẩm trắc phi còn nói thêm.
Có tên Nhị gia này, còn có thêm Tần di nương, nữ nhân này cũng không phải hiền, đến lúc đó, phủ Nam Dương Vương phủ chắc sẽ vì hai người này mà xảy ra không ít chuyện!
Con ngươi lóe lóe, nàng phân phó cho Tú Ngọc: Đem Tử La Sa mà Quý phi nương nương tặng đưa cho, châu ngọc đều chuẩn bị cho tốt, chờ Tần di nương trở về, liền đưa qua.
Tử La Sa mà người muốn dùng để may y phục mừng tân niên, vật quý trọng như vậy mà người phải tặng cho Tần di nương? Huống hồ Tần di nương và Nhị gia còn không biết lúc nào sẽ đến đi. Tú Ngọc kinh ngạc nói. Tần di nương đúng là người sinh ra Nhị gia, nhưng dù sao vẫn là kỹ nữ gánh hát. Toàn thân đều không có vẻ tiểu thư khuê phòng, cho dù ở phủ Nam Dương Vương cũng không thể che giấu.
Bất quá... Chỉ là ỷ vào vẻ ngoài mới được lão Vương gia sủng ái. Thẩm trắc phi thân phận cao quý, vì sao phải tặng đồ lấy lòng Tần di nương?
Thấy Tú Ngọc không hiểu, Thẩm trắc phi cười nhạt không nói, trong mắt lóe lên tinh quang. Nếu Tần di nương biết thân phận mình, biết tiến biết lui, như vậy thì nàng \không cần phải... Lưu ý. Nhưng Tần di nương này hết lần này tới lần khác gây không biết bao nhiêu việc, trước đây có nghe nó bà ta ở trong phủ gây chuyện, vài nha hoàn ở trong tay của bà đã bị chơi đùa không còn nhìn ra, sau cùng mấy nha hoàn đó vẫn có chung một kết cục là hương tiêu ngọc nát.
Hôm nay trở lại, một nhân vật như vậy nên sớm chuẩn bị để đối phó, sau đó bà ta có gây chuyện cũng đi tìm Mộ Dung Thư!
Chuẩn bị, ta phải đi Mai viên. Thẩm trắc phi nghiêng đầu nhìn Tú Ngọc đang thất thần, phân phó.
Tú ngọc lập tức gật đầu, Vâng.
Mai viên
Thẩm trắc phi tới. Bên ngoài truyền đến giọng nói của nha hoàn canh cửa.
Mộ Dung Thư đang xem tiểu thuyết của thời cổ đại, đang bị tình tiết của câu chuyện này thì chợt nghe thấy giọng nói của nha hoàn canh cửa. Nàng iền đóng sách, ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói, Để cho nàng vào đi.
Vâng.
Nàng cúi đầu, thấy mấy cuốn sách còn có mấy bức thư, liền dọn đẹp một hồi.
Thẩm trắc phi vừa vào phòng, liền cưới nói với Mộ Dung Thư: Muội muội thỉnh an tỷ tỷ.
Thẩm trắc phi không cần đa lễ, mau mau đứng lên. Thu cúc, rót trà cho Thẩm trắc phi. Sau khi Mộ Dung Thư cất thư cùng sách xong, liền ngẩng đầu cười với Thẩm trắc phi.
Thẩm trắc phi ngồi xuống, liền nhìn về phía họ Mộ Dung thư, Tỷ đã biết Tần di nương và Nhị gia sẽ trở về? Cũng không có gì bất ngờ, chắc năm ngày nữa sẽ về đến kinh thành.
Sau khi Tần di nương và Nhị gia trở về thì nhất dịnh sẽ ở phủ Nam Dương Vương, cho nên muội muốn cùng tỷ bàn bạc một chút, chuẩn bị cho Tần di nương và Nhị gia ở viện nào? Trầm trắc phi cười nói.
Mộ Dung Thư nhìn nàng, sao lại nhiệt tình như vậy? Hình như nàng ta đang chờ mong Tần di nương và Vũ Văn Khải trở về. Nàng cười nói: Trước, cứ sắp xếp một cái viện đi.
Sợ là ở không được, Nhị gia có sáu người thiếp. Thẩm trắc phi có chút khó khăn nói. Nữ nhân bên cạnh Vũ Văn Khải so ra thì nhiều hơn Vương gia, chắc là hắn tuấn mỹ.
Vậy một cái nhà. Mộ Dung Thư nhàn nhạt trả lời, đối với Vũ Văn Khải còn có Tần di nương, nàng nhưng không có tâm tư quan tâm đến. Hai người đều không phải là người tốt lành gì, không cần thiết phải lãng phí tâm tư.
Tốt, muội liền đi an bài. Không quấy rầy tỷ tỷ nghỉ ngơi. Muội xin cáo lui. Sau khi Thẩm trắc phi nghe Mộ Dung Thư trả lời xong, liền đứng lên xin cáo lui.
Thẩm trắc phi đi tới trước cửa thì quay đầu nhìn lại, lúc này Mộ Dung Thư đã đem toàn bộ ánh mắt đặt ở trên quyển sách tiểu thuyết kia, thần sắc rất thản nhiên. Ánh mắt của Thẩm trắc phi hiện lên một tia phức tạp.
Sau khi nàng rời đi, Mộ Dung Thư ngẩng đầu, nghiêng đầu hỏi Hồng Lăng bên cạnh: Thẩm trắc phi có chỗ nào khác thường?
Hồng lăng trầm tư một chút rồi trả lời: Hình như Thẩm trắc phi rất quan tâm tới chuyện của Nhị gia và Tần di nương. Kỳ thực chuyện Nhị gia cùng Tần di nương trở về thì Vương gia cũng không có nói qua, cũng không có nói Vương phi chuẩn bị viện. Nhưng Thẩm trắc phi tựa như rất muốn Nhị gia và Tần di nương trở về.
Đúng vậy, quá để tâm hay có dụng tâm. Mộ Dung Thư thấp giọng nói. Nàng lạnh lùng nhìn ngoài cửa.
Nếu Vương gia hỏi, Vương phi sẽ trả lời như thế nào? Hồng lăng giờ mới tỉnh hồn lại, chuyện này Vương gia không có đáp ứng, Vương phi đã đồng ý, chẳng phải là cùng Vương gia đối nghịch?
Mộ Dung Thư thu hồi ánh mắt sắc bén, không sợ hãi trả lời: Chuyện này không phải do Thẩm trắc phi thu xếp? Nếu như có việc thì cứ để Vương gia đi tìm Thẩm trắc phi, bản Vương phi cũng là một phụ trợ quản lý.
Vương phi nói đúng. Hồng lăng yên lòng, cười nói.
Mộ Dung Thư cúi đầu tiếp tục xem tiểu thuyết. Tiểu thuyết cổ đại so với hiện đại đúng là tệ hơn, trách không được, chỉ có thời gian để hãm hại người ta, cướp đoạt sủng ái, chỉ là do rãnh rỗi không có việc gì làm. Bỗng nhiên, lúc này, nàng hết sức tò mò về lão Vương gia và lão Vương phi sao lại cùng đi?
Nghe nói là phòng bị cháy, đang ngủ thì chết đi.
Thực sự là đơn giản như thế?
Đây không phải là hiện đại, thiết bị điện, khí đốt thiên nhiên, có đôi khi ta không chú ý sẽ xảy ra cháy. Đó là ở hiện đại, còn ở đây, làm sao lại có thể xảy ra hoả hoạn?
Phủ Nam Dương Vương chỉ có Vũ Văn Mặc. Những huynh đệ khác của hắn đều đi quản nghiệp ở khắp nơi. Ngoại trừ tên Vũ Văn Khải.
Cười lạnh... Nàng làm sao có thể đem tâm tư đặt ở nơi này? Phủ Nam Dương Vương, sớm muộn gì nàng cũng sẽ rời đi.
Nàng cố ý tránh tình yêu. Nam nhân cùng với nàng, tuyệt đối chỉ có mình nàng ở bên, cũng có cùng ý nghĩ với nàng, tuyệt đối trung thành về trái tim, kể cả thân thể. Tuy nói ở hiện đại, nàng hiểu biết nam nhân, nam nhân ở xã hội thượng lưu, trong nhà có một thê tử môn đăng hậu đối, bên ngoài cũng có vài tình nhân xinh đẹp, bất quá những tình nhân đều là chịu thiệt thòi.
Dưới tình huống này, nàng thà là độc thân.
Nàng là đang ở cổ đại với chế độ tam thê tứ thiếp, nam nhân sẽ luôn muốn có nhiều nữ nhân bên cạnh. Sợ là cả đời này, nàng có thể gặp được một nam nhân chỉ yêu mình nàng thì cơ hội hầu như là số không.
Trước mắt nàng bỗng nhiên xuất hiện bóng dáng của Vũ Văn Mặc. Kỳ thực Vũ Văn Mặc làm nam nhân hiếm có ở cổ đại, hắn không trầm mê nữ sắc. Chỉ là hắn cùng nàng vẫn chưa có lòng tin với nhau, ý nghĩ cũng khác nhau, tư tưởng cũng khác nhau, hắn cho rằng nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện thường, chỉ cần không phong lưu là được. Ý nghĩ này, ở cận hiện đại thì cũng bình thường. Giá trị của đời người thay đổi theo thời gian, nó đã định là nàng cùng hắn chỉ có thể là bằng hữu.
Đúng vậy, nàng xuyên không mới đến đây, hắn đã giúp nàng không ít. Phải nói, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng tín nhiệm hắn, không hơn, chỉ là tín nhiệm.
Vương phi, đây là thư Vương gia đưa tới. Sau khi Vân Mai bước vào, liền đem một phong thư giao cho Mộ Dung Thư.
Mộ Dung Thư thu nhận lấy, nhìn đến mặt giấy.
Nhìn mấy cái chữ rồng bay phượng múa, Mộ Dung Thư khóe miệng co quắp, trong lòng có kết luận, Vũ Văn Mặc quả nhiên bị biến thái!
Nàng muốn xem lại là chuyện gì.
Hỏi: Quân ta cùng quân địch giao chiến, đều có số cung tiến thủ và tên, lúc lưỡng bại câu thương*, đột nhiên lại có một chi quân đội tấn công đến, chi đội quân này là đồng minh với quân địch. Lúc này, quân ta đã thảm bại, câu hỏi là làm sao để chuyển bại thành thắng?
* : Ý của câu thành ngữ này là chỉ trong cuộc giành giật, cả hai bên đều bị tổn thương, chẳng có bên nào được lợi cả.
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Sử ký - Truyện Trương Nghi Liệt”.
Thời Chiến Quốc, hai nước Hàn Ngụy giao chiến với nhau đã được hơn một năm, mà vẫn chưa phân thắng bại.
Tần Huệ Vương muốn xuất quân can thiệp việc này, mới triệu tập quần thần lại hỏi ý kiến. Các đại thần đều có ý kiến khác nhau, khiến Tần Huệ Vương chẳng biết quyết đoán ra sao.
Bấy giờ có một người nước Sở tên là Trần Chẩn mới kể truyện Biện Trang Tử giết hổ cho vua nghe: “Một hôm, Trang Tử nhìn thấy hai con hổ ăn thịt một con trâu, ông đang định rút kiếm ra đâm chúng, thì người hầu bàn trong quán dịch vội ngăn ông lại nói: Hiện nay chúng đang mải ăn, nhưng đến lúc ăn ngon miệng rồi thì chúng tất tranh nhau, mà đã tranh giành nhau thì tất cắn xé nhau. Sau đó thì con hổ to hơn sẽ bị thương, con hổ nhỏ sẽ bị cắn chết. Đến lúc đó, ông ra tay đâm chết con hổ bị thương kia, há chẳng phải có tiếng tăm cùng lúc giết chết hai con hổ sao. Biện Trang Tử nghe lời nói này thật có lý, bèn dừng tay ngồi đợi xem, cuối cùng quả nhiên đúng như vậy, ông một lúc giết chết cả hai con hổ”.
Kỳ thực thì Trần Chẩn đã ví hai nước Hàn Ngụy là hai con hổ, khuyên nước Tần hãy đợi khi hai nước này đã thương vong nặng nề rồi mới xuất quân, thì sẽ chẳng khác gì Biện Trang Tử ngồi không mà được lợi. Tần Huệ Vương nghe xong vô cùng mừng rỡ, bèn làm theo ý của Trần Chẩn, tạm thời không xuất quân để chờ đợi thời cơ.
Hiện nay, người ta vẫn thường dùng câu thành ngữ này để chỉ hai bên đều bị tổn thường trong tranh chấp, chẳng được ích lợi gì.
Mộ Dung thư che trán, hỏi về vấn đề chính là nói nhảm! Lúc đấy mà vẫn còn chờ kỳ tích xuất hiện? Nghe liền hiểu, kết quả là chờ chết.
Nhưng con ngươi nàng khẽ chuyển, liền viết ra những chữ tinh tế đẹp mắt: Một, nếu đã lưỡng bại câu thương, còn có đồng minh của quân địch đến, thì cứ chờ chết, thiếp đề nghị quân ta tiên phong, Tướng quan cùng binh sĩ viết xong di thư, để làm người nhà bớt bi thương. Đồng thời, hãy học cách tự sát, nếu không đồng minh của quân lực thì tinh thần và sức lực đặc biệt tốt, hạ thủ chắc chắn sẽ rất ngoan độc, đến lúc đó, chết sẽ đủ thê thảm.
Hai, nếu như không muốn chết, tốt hơn là mang ít người đi, coi như cho quân địch của đồng minh của chúng mất hết sức lực rồi đạo quân còn lại hãy tiến ra. (ta nổ đại vì có vài chỗ thiệc ... Hên mà ta cũng biết chút lịch sử )
Đem phong thư giao Tri Thu, Mộ Dung Thư hỏi: Hôm nay Vương gia không có xử lý công vụ? Nếu không làm sao lại rãnh rỗi như vậy, làm cho truyền lại mấy thứ này?
Nha hoàn cung kính trả lời: Mấy ngày gần đây, Vương gia phải xử lý rất nhiều công vụ. Mỗi ngày đều phải đến khuya mới đi ngủ.
Bận rộn như vậy? Mộ Dung Thư nhướng mày, như vậy mà còn thời gian đi hỏi mấy câu này?
Thực ra Mộ Dung thư không biết, lúc này Vũ Văn Mặc đang gặp vấn đề. Bất quá... Hắn thay đổi để đi hỏi cách mà thôi.
Tri Thu đem thư giao cho Vũ Văn Mặc, sau khi xem, trên mặt hắn không có chút ý cười, mà là càng nghiêm trọng.
Biết rõ là sẽ chết, ai dám tiến phong? Hắn khẽ cau mày, đôi mắt nhìn như hồ nước tĩnh lặng yên bình nhưng đã bắt đầu gợn sóng, âm trầm.
Trước giờ cơm tối, Mộ Dung Thư gọi Hồng Lăng.
Muội muội của Vân Mai bây giờ ra sao, ngươi biết không? Mộ Dung Thư trầm giọng hỏi.
Hồng Lăng thở dài nói: Cái này...
Nói đi.
Một là nguy hiểm đến tính mạng, Vân Mai tuy là lo lắng, nhưng cũng không có cách nào. Trước đó vài ngày, nàng đã bị Đỗ đại nãi nãi đuổi ra phủ. Nói là nàng không bao giờ có thể mang thai nữa, nàng phạm vào 7 điều cấm kỵ ở nữ nhân, bị bỏ. Hồng lăng thấp giọng trả lời. Sau khi Vân Mai biết, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, không ở lại Đỗ phủ mới tốt, so với sống ngày ngày đề phòng vì sợ Đỗ đại nãi nãi hại chết vẫn hơn.
Mộ Dung Thư cũng thở dài, Như vậy là tốt.
Đúng vậy, mẫu thân Vân Mai rất vui. Bất quá... muội muội của Vân Mai cả đời này cũng không thể lập gia đình. Ai... đời này đã bị Đỗ đại thiếu gia hủy. Ai bảo muội muội của Vân Mai chỉ là một tiểu thiếp, chính thất ra tay giết nàng cũng sẽ không ai dám nói. Quan trọng là mẹ của nàng cũng chỉ là một bách tính bình thường. Làm tiểu thiếp cũng không sao, chỉ cần nhà mẹ đẻ lớn mạnh là được, còn nếu không thì tính mạng coi như nằm trong tay chính thất.
Hai ngày nay, Đại phu nhân an phận? Mộ Dung thư trầm giọng hỏi.
Hồng lăng đáp: Không có bất kỳ động tĩnh gì.
Ngươi đi gặp Tứ phu nhân, để cho nàng như thường cùng Đại phu nhân đi dạo. Mộ Dung Thư phân phó nói.
Vâng.
Ngày thứ hai
Thẩm trắc phi đã bắt đầu thu xếp, chuẩn bị viện ở phía đông cho Tần di nương và Nhị gia, theo thứ tự là đông vườn, lâm vườn nhượng hạ nhân lí lí ngoại ngoại thanh lý sạch sẻ. Sau khi Vũ Văn Mặc biết chuyện, liền cho Tri Thu đi hỏi Thẩm trắc phi.
Thẩm trắc phi cười trả lời: Ta đã cùng tỷ tỷ thương lượng việc này. Tỷ ấy đã đáp ứng rồi.
Sau khi nghe nói lại lời của Thẩm trắc phi, Vũ Văn Mặc cũng không nói gì, cũng âm thầm chấp nhận.
Sau khi Tứ phu nhân dùng điểm tâm, liền đến phòng của Đại phu nhân, cùng Đại phu nhân diễn vở tỷ muội trường thân tình mà tán gẫu. Nhị phu nhân dĩ nhiên là không cam lòng bị Vũ Văn Mặc bỏ quên, liền muốn tìm mọi cách để đi gặp Vũ Văn Mặc, nàng ta còn tự mình làm điểm tâm đưa đến thư phòng của Vũ Văn Mặc, đáng tiếc, nàng vừa định tiến vào thì đã bị Tri Thu ngăn ở ngoài cửa.
Nhị phu nhân mềm giọng nói với Vũ Văn Mặc ở trong thư phòng để hắn đáp ứng. Đáng tiếc, hắn chỉ nói đúng hai từ, Lui ra. Nàng không cam lòng cũng phải đưa điểm tâm cho Tri Thu, sau đó rời đi.
Sau khi Tri Thu đem điểm tâm vào thư phòng, Vũ Văn Mặc nhìn lướt qua điểm tâm, lúc này hắn cũng có chút đói, liền cầm lấy một khối bánh hoa quế ăn một chút.
Tri Thu thấy thế hỏi: Vương gia, không hợp khẩu vị?
Quá ngọt. Mang vứt đi.
Vâng.
Mai viên
Vào bữa trưa, sau khi Hiên nhi nghe nói Mộ Dung Thư vì bé làm cơm tối thì cực kỳ vui vẻ, ôm Mộ Dung Thư cánh tay, Mẫu thân, thật tốt! Hiên nhi thật muốn ăn ngay bây giờ luôn!
Mộ Dung Thư ôn nhu xoa đầu của bé, mỉm cười ôn nhu nói: Ha ha... Nói ta nghe, hôm nay xem sách gì? Cái ngày mà Mộ Dung Lâm rời đi, bé liền đòi đọc sách, sau đó sẽ làm đại quan.
Một đứa trẻ chỉ mới ba tuổi lại muốn đọc sách.
Làm Mộ Dung thư có chút ngoài ý muốn là bé lại biết không ít chữ. Biết vậy, nàng liền cho là Liễu Ngọc Nhi dạy.
Tam Tự kinh. Hiên nhi đỏ bừng mặt cúi đầu, hai ngày nay bé vẫn xem Tam Tự kinh, nhưng đọc mãi cũng vẫn chưa thuộc được nhiều.
Mộ Dung Thư mỉm cười. Từ từ sẽ thuộc, Hiên nhi còn nhỏ.
Dạ. Hiên nhi đáng yêu gật đầu. Bé âm thầm hạ quyết tâm, sau này lớn lên bé nhất định sẽ là đại quan, không cho bất kỳ ai khi dễ mẫu thân!
Nửa canh giờ nữa sẽ là giờ cơm tối, Mộ Dung Thư liền đi phòng bếp nhỏ.
Mọi thứ đã sớm chuẩn bị, sau khi bà tử của phòng bếp nhỏ mua đủ nguyên liệu, nàng liền bắt tay chuẩn bị.
Hiên nhi còn nhỏ, không thể các món cay hay món phương Tây. Cho nên Mộ Dung Thư liền làm các món đơn giản cho gia đình.
Năm món ăn, một chén cháo, một món ăn vặt.
Cá nướng, tương kho cà, gà hầm ngũ quả, tôm chiên, thịt sườn kho. Cháo hầm hạt sen. Còn có thêm mứt quả. Sau khi ăn cơm xong, liền đem mức quả cho Hiên nhi ăn.
Mấy bà tử của phòng bếp nhỏ không thế không kinh ngạc, Mộ Dung Thư đã xuống bếp một lần, cho nên mấy bà tử đều là bình tĩnh ở một bên chờ Mộ Dung Thư phân phó sẽ làm cái gì.
Khi sắc trời đã tối, mấy món ăn cũng đã chuẩn bị xong.
Tuy chỉ mấy món bình thường, nhưng mùi hương cùng màu sắc quả thật bắt mắt, quả nhiên là làm cho người ta mở rộng tầm mắt.
Mộ Dung Thư phân phó cho người bưng đến phòng, dọc theo đường đi, Vân Mai cứ không ngừng xin Mộ Dung Thư dạy mình, không ngừng nói: Thức ăn này thơm quá!
Thu Cúc trêu ghẹo nói: Là muốn nấu ăn thật ngon cho phu quân tương lai!
Vân Mai đỏ bừng mặt nói, Mới không phải, là muốn nấu cho Vương phi ăn.
Mộ Dung thư khẽ cười nói: Tốt, sau này chỉ cần bản Vương phi xuống bếp, ngươi liền ở một bên nhìn mà học.
Mộ Dung thư vừa về đến phòng thì phát hiện trong phòng có người không được mời mà tới, hắn còn sẽ ăn cơm của nàng.