Tam di nương tát Mộ Dung Tuyết xong mới giật mình, toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh, tuy bà là mẹ ruột của Mộ Dung Tuyết nhưng thân phận lại không tôn quý bằng của con mình! Bà căn bản không có tư cách đánh nàng! Vậy mà bà lại đánh nàng ở ngay trước mặt của lão gia, phu nhân, Vương gia cùng Vương phi thì tội sẽ càng nặng! May mà Nhị di nương phản ứng nhanh, lập tức quăng việc này lên người Đại phu nhân! Tâm trạng lo lắng vừa rồi mới yên tâm được một chút, bà chỉ hy vọng không ai nhìn ra điều này.
Khi bà đang cảm thấy may mắn thì nghe một giọng nói nhu hòa nhưng lạnh lùng vang lên: Xem ra Tam di nương là tức giận đến hồ đồ rồi, lại dám ra tay đánh Tam muội!
Bà ta nâng mắt nhìn, thì ra người vừa lên tiếng là Mộ Dung Thư!
Khóe môi Mộ Dung Thư hơi cong, sau khi nói xong, nhìn lướt qua Nhị di nương, thấy bà ta cúi đầu, không có biểu tình gì nhưng bàn tay lộ ra ngoài lại đang run rẩy, nhếch môi nở nụ cười như có như không liền quay đầu nhìn về phía Tam di nương.
Thân hình Tam di nương run lên, vội vàng cúi đầu hướng Mộ Dung Thu khóc: Là nô tì vô phép, lại xảy ra sự việc như thế này nên nô tì nhất thời hồ đồ, mong lão gia thứ lỗi!
Di nương… Tuy Mộ Dung Tuyết bị đánh, nhưng nàng hiểu rõ, trong phòng này, chỉ có Tam di nương là thật tâm đối với nàng, cũng là người duy nhất lo lắng cho nàng, tuy trong lòng nàng có oán giận nhưng nàng thực sự không muốn Tam di nương gặp chuyện gì.
Không có quy củ! Sắc mặt Mộ Dung Thu đen kịt, giận dữ quát một tiếng.
Nhị di nương vốn hiểu rõ việc dỗ dành nam nhân như thế nào nên tiến lên hai bước, nhỏ nhẹ nói: Lão gia đừng nên tức giận, trưa nay còn có đại tiệc, việc quan trọng trước mắt là phải nhanh chóng giải quyết chuyện này, nếu kéo dài thêm sẽ bất lợi cho Tuyết Nhi.
Mộ Dung Thư cảm giác được Lý thị đang rất đau đớn, bà cố hết sức mím chặt đôi môi tím tái, trong mắt hoàn toàn trống rỗng, dường như là trốn tránh cái cảnh tình nồng mật ý ngay trước mắt. Trong lòng Mộ Dung Thư đau nhói, năm đó Lý thị gả cho Mộ Dung Thu cũng có một đoạn thời gian nồng thắm, chàng chàng thiếp thiếp do đó trong lòng bà không thể chịu nổi việc Mộ Dung Thu thay lòng đổi dạ. Lúc này, xem như Lý thị đã hoàn toàn tuyệt vọng, nên dù cho thân thể kém như vậy cũng không thèm quan tâm. Lời nói của Nhị di nương rất đúng lúc, có thể khiến cho Mộ Dung Thu gỡ lại chút mặt mũi ở trước mặt của Vũ Văn Mặc và Mộ Dung Thư, dù sao việc này cũng không phải là lỗi của một mình Tuyết Nhi! Bất quá xảy ra loại chuyện như thế này thì trách cứ đều đổ lên đầu của nữ tử!
Còn có thể giải quyết? Chỉ có một biện pháp để giải quyết đó là chờ Lưu tri châu tới cầu hôn! Mộ Dung Thu nhìn lướt qua Vũ Văn Mặc, cố gắng kiềm chế lửa giận nói.
Nhị di nương nheo mắt, chuyện này không thể trôi qua như vậy được, đây chính là một cơ hội tốt, bà ta nghiêng đầu, đưa mắt ra hiệu cho Đại thiếu gia - Mộ Dung Lạp.
Trước khi đến đây, bọn họ đã sớm bàn tính cẩn thận nên vừa nhận được ánh mắt của Nhị di nương, Mộ Dung Lạp liền biết phải làm gì, hắn tiến lên phía trước, ra vẻ tri lễ phóng khoáng nói: Phụ thân, đáng lẽ trong nội viện không nên xảy ra những chuyện như vậy, chuyện này xảy ra không những làm ô nhục danh tiếng của phủ Tướng quân, mà sẽ còn làm cho người ngoài nghĩ các tiểu thư trong phủ không có quy củ. Đến lúc đó, có danh môn vọng tộc nào dám đến phủ chúng ta nghị thân?
Mộ Dung Thu nghe vậy thì nhíu mày, liền đưa ánh mắt bất mãn về phía Lý thị. Nhóm thứ nữ ngày thường đều theo ngươi học hỏi, tại sao lại xảy ra chuyện như thế này?
Lý thị có khổ mà không nói được, tuy nhóm thứ nữ đều là gọi nàng là mẫu thân, nhưng hai ba năm nay bà đều nằm trên giường bệnh, nhóm thứ nữ này cũng không có đến thỉnh an một lần nói chi đến việc dạy dỗ quy củ? Nhưng những điều này bà lại không có cách nào nói ra, dù sao trên danh nghĩa thì bà vẫn là chủ mẫu của phủ Tướng quân.
Nhị di nương nhếch môi cười lạnh, vội vàng nói: Trời có gió có mây bất ngờ, chuyện này cũng là ngoài ý muốn, bây giờ phu nhân đang có bệnh trong người, làm gì có thời gian và sức lực để dạy dỗ quy củ cho các tiểu thư?
Bệnh? Lúc này Mộ Dung Thu mới nhìn đến Lý thị, sắc mặt lập tức căng thẳng. Sao Lý thị lại gầy như vậy? Ông ta thấy thân hình thê tử chỉ còn lại da bọc xương, sắc mặt tái nhợt, gò má nhô cao, khóe mắt có vài nếp nhăn rất sâu bèn nhíu mày, trong lòng rất khó chịu, dù sao bọn họ cũng đã từng ân ái, nhưng mà giờ lại nhìn thấy bà như thế, trong lòng không khỏi có chút chán ghét.
Mộ Dung Thư ngồi cạnh đã thu hết biểu tình của ba người Mộ Dung Thu, Nhị di nương cùng Mộ Dung Lạp vào đáy mắt, lại nhìn đến Lý thị, trong lòng cảm thấy chua xót. Nữ nhân ở thời này nếu đã mang toàn bộ tình cảm của mình đặt vào trượng phu thì một khi hắn ta thay lòng, đau đớn đó có thể ví như gọt da, khoét thịt, chẳng những thế nếu ngày ngày còn chứng kiến người mình yêu cùng người khác ân ân ái ái thì có thể nói cái đau đó sẽ càng thấu tận xương tuỷ.
Để mẫu thân an tâm dưỡng bệnh, con đề nghị, tạm thời để cho Nhị di nương quản sự. Mộ Dung Lạp nói.
Mộ Dung Lâm cũng tiến lên góp lời: Mẫu thân đã lớn tuổi, sức khỏe cũng không tốt như trước, nếu để người vất vả thì thân thể sẽ càng yếu. Phụ thân nên để Nhị di nương tạm thời thay thế mẫu thân quản sự.
Lý thị cau mày, cúi đầu thở dài một tiếng.
Mộ Dung Thu cúi đầu trầm tư, cảm thấy bọn họ nói cũng đúng, xảy ra chuyện của Mộ Dung Tuyết, Lý thị không thoát khỏi liên quan, hắn đang muốn gật đầu đồng ý thì trong phòng vang lên một tiếng động khiến mọi người trong phòng giật mình.
Nước trà sao nóng vậy? Làm hại bản Vương phi trượt tay. Mộ Dung Thư hơi nhíu mày, cúi đầu, cầm khăn gấm lau tay, lẩm bẩm nói.
Thu Cúc lập tức tiến lên thu dọn các mảnh vỡ của ly trà. Nàng ngẩng đầu, thấy mọi người đều nhìn mình liền mỉm cười hỏi: Là bản Vương phi quấy rầy các ngươi nói chuyện?
Sắc mặt Mộ Dung Thu rất khó coi, đang muốn mở miệng thì thấy Vũ Văn Mặc đưa cho Mộ Dung Thư một chiếc khăn màu xám, giọng nói cũng không lạnh băng như bình thường mà ngược lại còn có chút ôn nhu cùng ấm áp của mùa xuân.
Khăn của nàng bẩn rồi, dùng của bản Vương đi. ( cuối cùng cũng có được một câu ôn nhu... *tung bông* )
Một cử động nhỏ đó lại làm cho mọi người trong phòng kinh ngạc! Suy nghĩ của mỗi người thay đổi liên tục. Đặc biệt là Mộ Dung Thu, hắn kinh ngạc liếc nhìn Mộ Dung Thư, lần này nàng trở về, có vẻ như đã thay đổi rất nhiều, chẳng hạn như nàng vẫn có thể bình tĩnh trước cuộc nói chuyện của Nhị di nương và Mộ Dung Lạp! Lại nhìn thái độ của Vũ Văn Mặc, hoàn toàn không vô tình cùng lạnh lẽo như lời người ta đồn đãi.
Trong phòng chắc chỉ có Lý thị và bốn nha hoàn của Mộ Dung Thư là vui mừng, lòng như nở hoa, khuôn mặt tái nhợt của Lý thị lại có một chút huyết sắc. Bà chỉ có duy nhất một đứa con gái này, đương nhiên là bà hi vọng cuộc sống của nó thật tốt.
Mọi người kinh ngạc nhưng Mộ Dung Thư càng kinh ngạc hơn, từ khi nào thì Vũ Văn Mặc lại có tâm địa Bồ Tát như vậy? Chỉ một cử động nhỏ cũng có thể giúp nàng giải quyết một vấn đề khó, không cần nàng hao tổn tâm cơ bảo vệ địa vị trong phủ cho Lý thị.
Nhưng bây giờ có một số việc không cần phải gấp, Mộ Dung Thư mỉm cười nhìn Nhị di nương nói: Bây giờ quan trọng nhất không phải là giải quyết chuyện của Tam muội sao? Nhị di nương hơi nóng vội rồi, muốn chia sẻ quyền lực với mẫu thân cũng phải nhìn thời điểm? Huống hồ… dục tốc bất đạt(*).
(*) : vội vàng sẽ không thành công
Đề tài lại rơi vào người của Mộ Dung Tuyết. Mộ Dung Tuyết vốn đang ổn định lại nhịp tim, khi nghe xong câu nói của Mộ Dung Thư thì tim lại thót lên, thân thể dựa vào người Tam di nương, không ngừng run rẩy.
Mộ Dung Thu đương nhiên hiểu được ý tứ của Mộ Dung Thư, lại quay đầu nhìn Lý thị, thấy nước mắt của bà đã ngân ngấn thì có chút mềm lòng cùng áy náy, giọng nói cũng mềm mại không ít: Tam di nương mang Tuyết Nhi trở về phòng đi! Chuẩn bị đồ cưới chờ Lưu tri châu tới cầu hôn! Về chuyện cho Nhị di nương tạm thay thế đại phu nhân quản sự…
Phụ thân! Con không muốn gả cho Lưu Phong! Mộ Dung Tuyết khi nghe kết quả này, vội vàng đẩy Tam di nương ra, bò đến trước mặt Mộ Dung Thu khóc lóc cầu xin.
Cùng lúc đó, sắc mặt của Nhị di nương khẽ biến, nhìn thái độ của lão gia liền biết chuyện hôm nay không thể thành! Bà ta không cam lòng hô to một tiếng: Lão gia!
Mộ Dung Lạp và Mộ Dung Lâm cũng đồng thời hô: Phụ thân!