Mộ Dung Thư nhíu mày, phất tay bảo Hồng Lăng mang bức họa đến cho nàng.
Sau khi cẩn thận xem, nàng thấy mực trên bức họa hơi mờ, tuy mấy chữ này hạ bút vô cùng nhẹ, hòa lẫn vào màu mực cũ, nhưng nếu cẩn thận quan sát, dựa vào hiểu biết về hội họa của nàng ở kiếp trước, nàng có thể chắc chắn mấy chữ này chỉ mới được thêm trong vòng hai ngày nay!
Nàng nhìn xung quanh hai lượt, ánh mắt lại một lần nữa dừng ở trên người Tam phu nhân - Phương Dung Mai, người đang run rẩy quỳ trên mặt đất, ánh mắt sắc bén, khiến người khác không thể trốn tránh.
Việc này khẳng định không phải do Phương Dung Mai làm, nàng ta không có ngu ngốc đến như vậy, thế nhưng…
Mộ Dung Thư âm thầm lắc đầu, chuyện này nàng cũng không muốn quản! Cũng không cần phải quản! Việc gì nàng phải tự đẩy mình vào vũng bùn. Chuyện này diễn biến ra sao thì chỉ còn cách trông chờ vào số mệnh của Phương Dung Mai!
Đại phu nhân và Tứ phu nhân cũng khẩn trương nhìn Mộ Dung Thư. Sự việc ngày hôm nay tuy là do Phương Dung Mai nhưng dù gì cũng là ba người cùng đi chung, nhất định sẽ bị liên lụy. Tốt nhất là Phương Dung Mai không nên xảy ra chuyện gì. Cả hai cùng trông đợi nhìn về phía Mộ Dung Thư, hi vọng Mộ Dung Thư có thể giải quyết việc này.
Dù sao bản Vương phi cũng không có quản chuyện trong phủ nên chuyện này ta không thể tự quyết định, Hồng Lăng, đưa ba vị muội muội đến chỗ Thẩm trắc phi, cứ để Thẩm muội xử lí. Mộ Dung Thư thu hồi ánh mắt sắc bén, nhẹ giọng ra lệnh.
Cái gì? Tam phu nhân bủn rủn cả tay chân, sắc mặt tái nhợt, té ngã ra trên đất, ánh mắt ngây ra. Việc này nếu để cho Thẩm trắc phi xử lí là chẳng khác nào đến tai Vương gia, đến lúc đó nàng làm sao có thể biện giải để thoát thân?
Không được, chuyện này không thể truyền ra ngoài! Nhất định phải giải quyết ở chỗ của Vương phi. Còn về phần ai là người ám hại nàng, sau này có thời gian nàng sẽ từ từ điều tra! Nghĩ đến đây, Tam phu nhân lập tức ôm chân Mộ Dung Thư, khàn giọng cầu xin: Nô tì biết sai rồi. Nếu sớm biết đây là cấm vật, nhất định sẽ đốt nó đi chứ không dám đưa cho Vương phi! Nô tì thật sự biết sai rồi, cầu xin Vương phi tha thứ.
Bản Vương phi cũng biết ngươi sẽ không làm chuyện hồ đồ như thế. Nhưng lúc này bản Vương phi cũng hết cách. Dù muốn bỏ qua chuyện này cũng không được. Ngươi xem trong phòng đông người như vậy, sự việc này sẽ bị truyền ra rất nhanh. Hơn nữa hiện nay vương phủ do Thẩm trắc phi quản lý, nếu bản Vương phi nhúng tay can thiệp vào việc này, nhất định sẽ gây ra nhiều thị phi khiến cho Vương gia trách cứ. Tốt nhất Phương muội nên nghĩ cách giải thích với Thẩm trắc phi đi. Mộ Dung Thư nhàn nhạt nói vài câu rồi quay đầu dùng ánh mắt ra hiệu cho Hồng Lăng.
Hôm nay mấy người đó đến đây đều có mục đích riêng nhưng thật không ngờ, chẳng những bọn họ không đồng lòng mà còn có thêm tiết mục vu oan hãm hại đặc sắc này. Vở kịch vui này ngày càng thú vị, không biết Thẩm trắc phi sẽ giải quyết vụ này ra sao.
Hồng Lăng lập tức bước lên phía trước, nhìn Tam phu nhân nói: Tam phu nhân đừng cầu xin với Vương phi nữa, mời đi theo nô tì tới gặp Thẩm trắc phi.
Tam phu nhân cắn chặt răng. Mỗi câu nói của Mộ Dung Thư đều là từ chối, căn bản không muốn dính vào việc này. Huống hồ Mộ Dung Thư chắc chắn chỉ muốn nàng bị đuổi khỏi Vương phủ thì làm sao có thể giúp đỡ? Nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi. Tại sao nàng có thể bất cẩn phạm vào sai lầm như thế này! Chỉ mong Thẩm trắc phi nhân từ mà nương tay với nàng.
Đại phu nhân và Tứ phu nhân nhìn nhau, nếu để Thẩm trắc phi giải quyết việc này thì việc sẽ càng thêm phiền! Hôm nay các nàng chỉ định đến để nghe ngóng tin tức, không ngờ lại rơi vào tình cảnh như vậy! Còn đưa thêm hậu lễ, thật là mất nhiều hơn được.
Mộ Dung Thư phất tay bảo các nàng lui ra, sau đó không đợi các nàng cất bước đã đi ra ngoài trước.
Sắc mặt Tam phu nhân trắng bệt, lảo đảo đứng lên, ánh mắt âm trầm hung hăng nhìn theo bóng lưng của Mộ Dung Thư, hai tay gắt gao nắm thành quyền.
Không đến nửa canh giờ sau, Hồng Lăng từ chỗ Thẩm trắc phi trở về.
Mộ Dung Thư đang đọc sách, ngẩng đều lên nhìn Hồng Lăng.
Vương phi, Vương gia cũng ở trong Trúc Viên. Thẩm trắc phi sai nô tì mời Vương phi đến đó một chuyến. Hồng Lăng sắc mặt khẽ biến nói.
Muốn nàng đến đó? Thẩm trắc phi muốn làm gì? Nàng khẽ chau mày.
Sự việc do Tam phu nhân gây ra, Thẩm trắc phi mời Vương phi đến đó làm gì? Thu Cúc đang đứng một bên hầu hạ cũng nghi ngờ hỏi.
Hồng Lăng nhìn Thu Cúc nói: Thẩm trắc phi không nói, Vương gia cũng không lên tiếng. Hiện tại đang chờ Vương phi đến.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư gật đầu: Đi thôi.
Muốn biết chuyện gì xảy ra, đến xem chẳng phải sẽ biết sao?
Trúc viên
Lúc Mộ Dung Thư đến Trúc viên, đầu tiên nàng nhìn thấy ba vị phu nhân đang run rẩy quỳ trên mặt đất, Thẩm trắc phi và Vũ Văn Mặc đều ngồi ở ghế chủ vị, sắc mặt cả hai vô cùng âm trầm nhìn ba người kia. Nhìn thấy Mộ Dung Thư đến, sắc mặt hai người có chút thay đổi.
Tỷ tỷ đã đến. Thẩm trắc phi từ trên chỗ ngồi đứng lên, đi qua trước mặt ba vị phu nhân, thân thiết cầm tay của Mộ Dung Thư.
Thấy thế, Mộ Dung Thư nhướng mày, sâu trong con ngươi hiện lên một tia lạnh lẽo, nét mặt cũng không biểu lộ gì, chỉ mỉm cười, giả bộ không hiểu hỏi: Không biết muội mời tỷ tỷ đến đây là có chuyện gì?
Tươi cười của Thẩm trắc phi hơi cứng lại, quay đầu nhìn thoáng qua ba vị phu nhân, sau đó nhìn về phía Mộ Dung Thư, ôn nhu cười nói: Tỷ ngồi xuống trước rồi nói.
Sau đó bèn kéo Mộ Dung Thư đến ngồi vào chỗ nàng ta vừa ngồi.
Đáy mắt Mộ Dung Thư lại thoáng hiện một tia lạnh lẽo, mắt hơi nhìn thoáng qua tòa băng sơn Vũ Văn Mặc đang ngồi bên cạnh. Trong lòng nàng cười lạnh, xem ra Thẩm trắc phi cũng biết việc này khó giải quyết, nàng ta đặt nàng ngồi vào vị trí này, chẳng phải muốn quăng việc này cho nàng giải quyết sao? Tâm tư Thẩm trắc phi thật linh hoạt!