Nhưng Lạc Nhan vẫn cố ý hay vô tình đi ngang qua cửa lớp cậu ấy, mỗi lần đi qua đều không kìm được ánh mắt nhìn vào trong, chỉ mong cậu ấy liếc nhìn cô một cái, dù chỉ một lần thôi. Tan học, cô thường lẽo đẽo theo sau Bạch Sầm, đôi khi cố tình đi lên trước hy vọng thu hút sự chú ý của cậu, biết đâu cậu sẽ nhận ra cô. Nhưng sự thật là Bạch Sầm vẫn là Bạch Sầm, cao ngạo chẳng bao giờ ngoảnh lại.
Bạch Sầm đã sớm nhận ra ánh mắt ấy từ lâu, anh cũng biết đó là cô gái đêm hôm đó. Cô dường như cao hơn một chút, tóc cũng dài ra, vẫn là đôi mắt đen láy như cáo, chỉ là lúc đó Bạch Sầm chưa mở lòng, chẳng hề quan tâm đến chuyện tình cảm, anh chỉ thấy nó thật trẻ con. Một lần bỏ lỡ như vậy, đã là cả ba năm cấp hai. Nhưng bây giờ, có lẽ cũng chưa muộn, đã thành hàng xóm rồi, dựa vào thành tích học tập hồi cấp hai của cô gái, hai người họ nhiều khả năng vẫn cùng một trường. Trên đời này chưa có thứ gì Bạch Sầm không có được, nhất là trái tim một cô gái.
Kỳ nghỉ trôi qua từng ngày, Bạch Sầm thỉnh thoảng đi ngang cửa tiệm hoa, Lạc Nhan luôn không kìm được mà nhìn anh, ánh mắt đưa theo bóng lưng anh dần xa. Ánh mắt ngưỡng mộ như vậy khiến lòng tự tôn của Bạch Sầm được thỏa mãn vô cùng.
Ngày khai giảng đến rất nhanh, Lạc Sơ Hiểu chuẩn bị đầy đủ đồ dùng học tập cho Lạc Nhan. Sáng hôm khai giảng, Lạc Nhan chào tạm biệt Lạc Sơ Hiểu rồi đeo ba lô bước ra khỏi nhà nhưng cô vẫn không ngừng ngoái lại nhìn: không biết có gặp được người đó không, hy vọng mình vẫn cùng trường với anh ấy, chỉ cần được lặng lẽ ngắm nhìn anh thôi cũng đủ hạnh phúc rồi.
Lạc Nhan vốn đã ra khỏi nhà sớm hơn nhiều, ngày đầu đi học cô sợ bị muộn nhưng không ngờ trên đường lại bị tắc. Đến trường rồi, cô cũng chẳng kịp nghĩ đến chuyện có gặp được Bạch Sầm hay không, tìm được tên mình trong danh sách lớp, cô liền nhanh chân chạy vào lớp.
Đến trước cửa lớp 10A10, cô điều chỉnh hơi thở rồi đẩy cửa bước vào, định tìm chỗ ngồi. Khi ánh mắt cô lướt qua người đó, hơi thở cô bỗng ngừng lại. Quả nhiên ông trời vẫn ưu ái cô, cô và Bạch Sầm được xếp vào cùng một lớp. Bạch Sầm ngồi ở bàn đầu cạnh cửa sổ, đúng là tiên nam không thích hòa nhập với thế gian. Các bạn học gần như đã đến đông đủ, bên cạnh và phía sau chỗ Bạch Sầm đều còn một chỗ trống. Cô muốn ngồi cạnh Bạch Sầm nhưng lại không dám, dù cố gắng kìm nén, bước chân cô vẫn không tự chủ di chuyển về phía anh.
Khi cô đi đến lối đi bên cạnh chiếc ghế của Bạch Sầm, đang do dự không biết có nên ngồi xuống hay không thì một nữ sinh từ phía sau bước tới: "Ồ, đó có phải là Bạch Sầm từ lớp 1 trung học cơ sở của chúng ta không? Mình không ngờ lại cùng lớp với anh ấy, trời ơi, bên cạnh anh ấy lại không có ai! Mình sẽ làm bạn cùng bàn với anh ấy."
Câu nói này giống như một lời cảnh báo, Lạc Nhan như một đứa bé đang chơi trò chơi chiếc ghế âm nhạc, vội vàng ngồi phịch xuống cạnh Bạch Sầm, vừa ngồi vừa đặt cặp sách lên bàn để chiếm chỗ, khiến nữ sinh kia không kịp phản ứng. Nữ sinh đó có chút khó chịu, nhìn Lạc Nhan nhưng cũng đành chịu, chỉ có thể ngồi phía sau họ. Lạc Nhan thầm thở dài: "Ôi, mới ngày đầu tiên đã vì người đàn ông này mà làm mất lòng bạn học, thật là không còn cách nào khác. Đẹp trai quá cũng là một tội lỗi!"
Nếu lúc này Lạc Nhan dám nhìn Bạch Sầm, cô sẽ phát hiện ra nụ cười nơi khóe mắt anh. Bạch Sầm vừa đọc sách vừa liếc nhìn cô gái ngồi bên cạnh bằng ánh mắt bên lề. Vì sáng nay vội vã, Lạc Nhan thở gấp, mặt ửng hồng. Hôm nay cô buộc tóc cao, mặc áo phông trắng và quần jean xanh, đi đôi giày vải trắng, trông rất gọn gàng sạch sẽ. Bạch Sầm từ tốn quan sát: "Không biết khi nào mới có thể ôm cô vào lòng, nhìn cô rêи ɾỉ van xin dưới thân mình, sẽ trông như thế nào nhỉ? Nhưng ngày đó có lẽ cũng không xa nữa đâu."