*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đảo ngược thời gian về mấy năm trước.
Gần trước ngày từ năm hai cao trung leo lên năm ba cao trung, trong lớp có một bạn học mới tới
Lúc Diệp Già Lam nhận được tin nhắn của bạn cùng bàn Tô Cẩm Kha, thì đang ngồi ở salon tóc gần trường học để Tony lão sư cắt tóc cho.
Tô Cẩm Kha: 【 trong lớp có một bạn học mới đến! 】
Diệp Già Lam lúc ấy đang nhắm hai mắt nghỉ, không phát hiện.
Lúc mở mắt ra, mở di động lại thấy bình luận toàn là“A a a”, Tô Cẩm Kha kích động muốn xuyên qua khỏi màn hình: 【 Cuộc sống cao trung buồn tẻ a, rốt cuộc cũng bắt đầu có điều mới mẻ xuất hiện rồi! 】
Diệp Già Lam rũ mắt gõ cho cô nàng mấy chữ: 【 cậu có bệnh à? 】
【 nói không chừng là một tiểu ca ca soái khí bừng bừng đó! 】
【 sau đó bắt đầu một tình yêu hoàng tử và lọ lem có một không hai với cậu chắc? 】
Tô Cẩm Kha bày ra vẻ mặt đáng khinh: 【 hắc hắc hắc! 】
Diệp Già Mam nghĩ đến đống tiểu thuyết ngôn tình làm tắc cả ngăn bàn của Tô Cẩm Kha, còn có bài thi ngữ văn tháng trước cô nàng lại viết 《 trần tình biểu 》*thành 《 trần thư biểu 》*, lập tức bê một chậu nước lạnh dội lên đầu cô nàng: 【 làm xong ngũ tam* chưa? 】
【 Diệp Loan Loan! 】
【 《ly tao》đã thuộc chưa? 】
Một hôm vừa hỏi.
Tô Cẩm Kha tò mò: 【 Loan Loan, trong mắt cậu trừ Khuất Nguyên ra còn có người đàn ông nào không không? 】
【 có a. 】
【 ai? 】
【 Vương Hậu Hùng. 】
Vương Hậu Hùng, chính là chủ biên của sách ôn tập đó.
Tô Cẩm Kha biết cô nói giỡn, nhưng vẫn nghiến răng mắng cô một câu: 【 Lăn nhanh đi! 】
Khóe môi Diệp Già Lam nhếch lên, đề tài này ngưng hẳn.
(*1. 《trần tình biểu 》 là tấu chương của nhà văn họ Lý thời tam quốc ở Lưỡng Tấn bí mật viết tấu lên Võ Đế. Bài viết bắt đầu viết từ những bất hạnh ông gặp thuở ấu thơ, kể về tình cảm đặc biệt sống nương tựa vào nhau của mình và tổ mẫu (bà), tự thuật công ơn dưỡng dục của tổ mẫu đối với mình, cùng với việc bản thân phải báo dưỡng tổ mẫu; ngoài việc cảm tạ ơn tri ngộ của triều đình, còn nói bản thân không thể phụng mệnh, từ chối khẩn thiết, chân tình biểu lộ, ngôn ngữ ngắn gọn, uyển chuyển trôi chảy. Đây được nhận định là tác phẩm văn học trữ tình tiêu biểu nhất của văn học Trung Quốc giai đoạn này, có câu “Đọc 《 xuất sư biểu 》của Gia Cát Lượng không khóc là bất trung, đọc 《 trần tình biểu 》của Lý Mật không khóc thì bất hiếu”. Tương truyền Tấn Võ Đế sau khi đọc bài biểu này thì cảm động, ban thưởng cho Lý Mật hai nô tỳ, cũng lệnh cho quận huyện đúng hạn chu cấp cho vị tổ mẫu này.
2. 《Trần thư biểu》 là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình, tuy nhiên, tui lên google tìm và không thấy nó đâu, chỉ thấy trên baidu có phần nhận xét của mấy đại tỉ. Đại ý bảo rất hay, nam chính rất hợp khẩu vị, cảm thấy là cuốn ngôn tình hay nhất mình tình đọc, bla bla....
3. Ngũ tam: ở đây là tên tắt của sách ôn thi đại học bên đấy. Mời xuống xem minh họa bên dưới)
Ra khỏi khung chat với Tô Cẩm Kha, cô đã thấy tin tức trong nhóm lớp tăng mấy chục cái rồi.
Chọn vào xem, một đám người mồm năm miệng mười thảo luận, tất cả đều quay chung quanh vấn đề bạn học mới đến ——
【 Tin tức nội bộ, lớp bọn mình hôm nay có một bạn học mới đến! 】
【 Sao lại chuyển đến lúc này; vừa hay đuổi kịp lần thi cuối kì à? 】
【 tao đoán là một tên học siêu dốt, không hề sợ thi cuối kì nên muốn đến lúc nào thì đến. 】
【 bậy bạ, học bá cũng không sợ nha mấy má a! 】
……
Trong nhóm thảo luận khí thế ngút trời.
Mà chủ nhiệm lớp lão Ngô ở trong nhóm đó, quanh năm suốt tháng an tĩnh như gà.
Diệp Già Lam yên lặng khung chat, mãi đến có người nhắc tới cô một câu: 【 lão Ngô không nói với lớp trưởng sao? 】
Cô rũ mắt đánh chữ: 【 không có. 】
Có người lại đem đề tài xoay trở về: 【 đoán xem bạn học mới là nam hay nữ? 】
【 đánh cuộc một bao que cay, là anh giai cool ngầu lại ngạo mạn vô đối. 】
【 tao đánh cuộc hai bao que cay, là một em gái tóc dài mắt to tròn, y như lớp trưởng của chúng ta vậy đó. 】
【 đánh cuộc que cay không thú vị a, muốn đánh cuộc thì phải đánh cuộc lớn xíu. 】
Rất nhanh có người hỏi: 【 đánh cuộc gì? 】
【 đánh cuộc một tuần làm bài vật lý! 】
Tiền đặt cược này quả nhiên lớn hơn không ít.
Lập tức thần long thấy đầu không thấy đuôi* cũng xông ra: 【 tao đoán là một bạn nam anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong giống tao vậy đó. 】
【 không biết xấu hổ. 】
【 gay! 】
Diệp Già Lam: “……”
(*Đây vốn là một câu thơ, sau này sử dụng để so sánh với người hành tung thần bí, bất lộ chân tướng, cũng để so sánh lời nói lập loè, khiến người khó nắm bắt).
Càng nói càng không yên lòng.
Diệp Già Lam không tiếp tục xem nữa, thu di động bỏ vào túi, lại nhắm mắt nghỉ một lát.
Năm phút đồng hồ sau, Tony lão sư vỗ vỗ nàng bả vai: “Bạn học, cắt xong rồi!”
Diệp Già Lam trợn mắt, sau đó thấy trên mắt kính phía trước chiếu lên khuôn mặt thiếu nữ.
Trắng nõn sạch sẽ, mắt ngọc mày ngài, lại nhìn lên trên xem, tóc mái cắt mày, so le không đều lại như một đám răng cưa.
Có chút thảm không nỡ nhìn.
Vẻ mặt cô cứng đờ, mày khẽ nhíu khụ một tiếng.
Tony lão sư hiển nhiên cực kì hài lòng với thành quả của mình, vừa tháo tấm khăn đen che quần áo trên người cô, vừa cười hì hì hỏi: “Bạn học, em xem kiểu tóc này có phải rất đẹp không?”
Diệp Già Lam suýt nữa túm miếng vải đen phủ lên đầu anh ta.
Vị thợ tóc trẻ tuổi vẫn mơ màng trong cảm giác tốt đẹp, vừa mở miệng, khẩu âm phía nam rất nặng: “Em xinh đẹp thế, rất xứng với kiểu tóc mái này, quả thực giống y như loli bệnh kiều trong truyện tranh vậy đó!”
Diệp Già Lam: “……”
Lại còn loli bệnh kiều*
Anh ta còn tìm cái cớ dễ nghe như thế để nói việc bản thân run tay à.
(*bệnh kiều: là một loại tính cách cũng là trạng thái của thể xác và tinh thần. Nguyên tự Nhật ngữ “ヤンデレ”. Nghĩa hẹp chỉ trạng thái của những người luôn kiềm giữ bản thân khi ở thẹn thùng sẽ biểu hiện ra tính cách đặc thù của mình, nghĩa rộng chỉ tinh thần khi trong trạng thái bị thế sẽ không thể kìm chế nổi khi bị sự vật nào đó hấp dẫn mà thể hiện tính cách, có tính chiếm hữu cùng tư tưởng và hành vi cực đoan. Định nghĩ cơ bản là vậy, nhưng trên thực tế định nghĩa này thường thường mỗi người lại cho là khác nhau. Có nhân vật bệnh kiều thông thường sẽ đối với hiện tượng phát sinh sẽ nổi lên cảm xúc mạnh mẽ, chấp niệm, cũng coi đó là động lực để bày tỏ yêu thương quá kích, hại người lại hại mình, thương tổn người khác bởi cách hành vi cực đoan.__ baidu.
Trên là tra baidu, nhưng theo một số chị tui quen, mấy chị lại bảo là hiểu tạm là người đẹp ốm yếu cũng được.
Hoang mang~ing.)
Diệp Già Lam thật sự không tiếp nhận được điều tồi tệ này, cô duỗi tay đẩy đám tóc con rũ hai bên tai, nhìn màn hình di động xem giờ.
2h20 chiều.
Còn mười phút, tiết học đầu tiên sẽ bắt đầu rồi.
Từ cửa hiệu cắt tóc đến trường nam thành một trung, còn phải đi ngang qua một đường cái, Diệp Già Lam cũng không tốn công đi lý luận với thợ cắt tóc làm gì, chỉ có thể nhận tài.
Lúc trả tiền, anh thợ cắt tóc còn đi bên cạnh nhắc mãi: “Em như này mà đến trường học, tỉ lệ quay đầu tuyệt đối là 100%!”
Lời này nói rất thật.
Lúc Diệp Già Lam đến trường, đến lúc vào trường, ngay cả con chó trông cửa của bác bảo vệ già cũng liếc nhìn cô một cái.
Bao gồm cả lão Ngô ở trong lớp cũng dùng nửa phút mới xác nhận là cô, sau đó mới nhanh hóng dương tay cho cô vào
Mới vừa vào cửa, lớp học có người đã thổi tiếng huýt sáo.
Lão Ngô nộ mắt trừng qua: “Thành thật chút đi!”
Một câu nạt xuống, tiếng huýt sáo thì dừng, nhưng tiếng rì rầm trong lớp vẫn y như cũ không hề bị gián đoạn, Diệp Già Lam còn tưởng là do mái tóc quá xấu của mình, vừa muốn giơ tay chắn tóc mái đáng chết kia một chút, lão Ngô đã khụ một tiếng: “Lớp trưởng tới rất đúng lúc, làm quen với bạn học mới một chút đi.”
“……”
Diệp Già Lam thiếu chút nữa đã quên vụ này
Cô vừa lúc đi đến phía chính giữa bục giảng, tiếng lão Ngô vừa dứt, cô rất phối hợp chuyển đầu, sau đó nghênh diện chạm phải tầm mắt của bạn học mới đang đứng bên cạnh lão Ngô
Lão Ngô duỗi tay chỉ chỉ cô, lúc giới thiệu vẻ mặt và giọng điệu đều là vẻ vui vẻ tự hào: Lớp trưởng của lớp ta, bạn học Diệp Già Lam.
Người nọ khẽ nhìn lại.
Vừa rồi chắc anh đang điền tờ thông tin, bây giờ vẫn trong tư thế cúi nửa người, lúc giương mắt nhìn qua, đuôi mắt hơi giơ lên, hai mí mắt rất sâu.
Hai người nhìn nhau như thế nửa giây.
Nửa giây qua đi, tầm mắt thiếu niên di chuyển lên trên, ngừng trên mái tóc chó gặm của cô chớp mắt một cái, sau đó dời đi, khóe môi anh nhẹ cong “Ân” một tiếng, “Đường Ngộ.”
Diệp Già Lam: “…… Nga.”
Có chút quen quen.
Lúc đi xuống, Diệp Già Lam nghe thấy có nữ sinh nhỏ giọng nói với bạn cùng bàn: “Sao đến cả giới thiệu tên cũng làm tim người ta rung động như thế kia chứ a……”
Nói đương nhiên không có khả năng là lão Ngô.
“Tim tớ nhảy nhanh như thể mới chạy tám trăm mét xong vậy đó.”
“……”
Vẫn tốt.
Vừa rồi đối diện với bạn học mới nửa giây, tim Diệp Già Lam mới chỉ đập nhanh có nửa nhịp mà thôi.
-
Hình như là do hôm nay lớp có thêm bạn mới nên trong giờ học lại phá lệ náo nhiệt.
Đến cả bạn nữ ngày thường tương đối an hôm nay cũng nhiều lời hơn.
Lúc tan tiết 2 tiết tự học buổi tối, một đám người tụ lại với nhau, bắt đầu thảo luận vụ đánh cuộc buổi trưa khởi xướng kia ——
“May mà tao đoán là đồng bào nam, nếu không đã phải thay người khác làm bài vật lý rồi.”
“Hôm nay về nhà vào trong nhóm thống kê một chút, xem có ai đoán em gái mềm manh thì thay chúng ta làm bài tập nào.”
Khi đó, tin nhắn còn chưa có chức năng xóa, nên chứng cứ không có cách nào mà tiêu hủy cả.
Trong nháy mắt có người hưng phấn có người kêu rên, hơn 8 giờ trong phòng học tiếng ồn ào nhốn nháo.
Diệp Già Lam duỗi tay che che tai.
Bên tai quá ồn, cô không đọc sách được.
Cách một lối đi nhỏ, hai bên nữ ngay bên cạnh cũng chưa từng dừng lời lúc nào.
Cô nghe thấy một người nữ sinh hận sắt không thành thép hỏi một câu: “Sao mày lại y như sắc lang mà nhìn bạn học mới thế hả?”
”Không phải sắp phân ban sao…… bây giờ tao phải nhìn cậu ấy nhiều thêm mấy lần, chứ sợ đến khi phân ban lại chẳng được thấy nữa.…… “
Chỉ là một vụ phân ban vô cùng bình thường lại bị cô nàng nói y như sinh ly tử biệt vậy.
Diệp Già Lam liếc sang bên kia một cái, dừng lại, sau đó lại quay đầu nhìn về phía cuối lớp.
Cô thật muốn nhìn xem bạn học mới kia rốt cuộc có ma lực gì.
Chỗ kia là chỗ nam sinh tụ tập, tầm mắt hơi chuyển chút, đã nhìn thấy bạn học mới ngồi ngay gần cửa sau.
Một nam sinh khác trong lớp kéo ghế dựa ghé vào bên cạnh bàn của anh, hình như đang cầm tấm ảnh lớp mới chụp mấy hôm trước, tự mình giới thiệu bạn học trong lớp cho anh.
Nam sinh tên Tạ Cảnh Phi, chính là người ở trong nhóm lớp mèo khen mèo dài đuôi buổi chiều nay.
Tạ Cảnh Phi vừa lúc giới thiệu tới cô: “Đây là lớp trưởng của chúng ta, đặc biệt ngoan.”
Xuống chút nữa, không nói lời gì khác.
Cậu ta và Diệp Già Lam cùng lớp một năm, nhưng kỳ thật không quen lắm
Ấn tượng của Tạ Cảnh Phi đối với cô chỉ ngừng ở mặt ngoài: Lớn lên xinh đẹp, nói chuyện không lớn, là một thục nữ ngoan ngoãn rất điển hình.
Nhưng Diệp Già Lam không biết điều này, cô vừa muốn thu lại tầm mắt, lại đột nhiên thấy Đường Ngộ nâng mắt.
Chỉ liếc mắt một cái, lúc ánh thu tầm mắt lại, khóe môi khẽ cong, hình như có cười một cái.
Không chút để ý lại bất động thanh sắc, nhưng cố tình lại có thể làm lung lay người nhìn.
Mắt Diệp Già Lam hơi lung lay một chút, còn cảm thấy dáng vẻ muốn cười lại không cười của người này có chút khó hiểu, cánh tay đã bị người ta xách lên, Tô Cẩm Kha kéo cô dậy: Đi hiệu sách với tớ!
Thời gian nghỉ giữa tiết hai với tiết ba là 20 phút, nên có không ít bạn học đi ra ngoài cho thông khí.
Diệp Già Lam quay đầu nhìn cô nàng: “Lại đi mua 《tiểu cục cưng của hotboy bá đạo》 * à?”
Tô Cẩm Kha trừng mắt liếc cô một cái: “Không phải.”
(*từ giáo thảo được dùng là từ học sinh Đài Loan dùng để chỉ anh chàng đẹp trai trong trường nên để là hotboy nhé.
Và khi tôi lên tìm nó thì nó là 1 truyện, đọc giới thiệu, có vẻ, hình như, hơi sắc xíu xìu xiu, chưa hoàn, của tác giả tên Cạn Lời (bả lấy tên Khô Ngữ đó). Truyện này chưa hoàn, chưa có sách, nên không rõ có phải cuốn tác giả nhắc đến hay không nữa. Truyện này cũng chưa có bản convert gì cả. Tên tác giả ghi là: 霸道校草的小甜心 . Ai muốn biết thêm tự tìm hiểu nhé!)
“Đổi tính rồi?” Diệp Già Lam cảm thấy thật khó tin.
Tô Cẩm Kha quả thực muốn đem quyển tiểu cục cưng kia chụp lên mặt cô, nhưng lại ngại hiện tại đang ở lớp, có tà tâm mà không gan tặc*, đành phải kéo tay cô ra bên ngoài: Đi mua 《36 kế truy phu》
“Đó là cái gì thế?”
“Ai…… Không phải là muốn theo đuổi anh giai kia sao?”
(*Có tâm tư đen tối cơ mà hông có gan làm loạn.)
Diệp Già Lam mở to hai mắt nhìn cô nàng, giọng cô lúc nói chuyện vốn dĩ không lớn, lúc dùng quá nhiều sức, âm cuối có hơi run, nghe cực kìmềm mại, cô hỏi Tô Cẩm Kha: “Theo đuổi ai?”
Tô Cẩm Kha cười tủm tỉm: “Cậu đoán xem.”
“……”
Khỏi cần đoán.
Ngoài bạn học yêu nghiệt mới đến, sợ cũng không ai giỏi đến mức có thể khiến cô nàng chỉ trong nửa ngày đã đổi tính rồi.
Vừa chuyển đầu, bạn học mới ngồi sau đã ra khỏi lớp trước các cô rồi.
Anh cao cao gầy gầy, vai rộng chân dài, lúc đi đường giống như có mang theo luồng gió, ngoài hiên không ít nữ sinh nghỉ chân ghé mắt nhìn.
Diệp Già Lam mím môi, thu mắt lại, vẻ mặt không tình nguyện bị Tô Cẩm Kha kéo đi.
Tới hiệu sách, Tô Cẩm Kha ở trong lại y như đang tìm sách cấm vậy đó.
Diệp Già Lam thật sự không nhìn nổi, cô đứng bên trong không đến nửa phút thì ra ngoài trước đợi cô nàng.
Hiệu sách cách khu dạy học không xa không gần, ở giữa hai bên đường còn trồng cây đại thụ.
Bên này có ánh đèn mới mở, rừng cây bên kia cành lá sum xuê, cơ hồ muốn che hết đi ánh đèn đường, làm ánh sáng chỉ có thể xuyên qua kẽ lá có tí tẹo thôi.
Đây chính là thánh địa hẹn họ của những đôi tình lữ yêu đương sớm.
Diệp Già Lam ở bên ngoài chờ đến nhàm chán, nâng chân, bất tri bất giác bước thêm mấy chục bước.
Ánh sáng bên kia càng ngày càng tối, chỉ có thể mơ hồ thấy được bóng người.
Có hai người, một cao một thấp.
Cô dừng bước chân, nghe thấy một giọng nữ ngọt đến phát ngấy vang lên: “Bạn học, cậu…… Có bạn gái chưa?”
Diệp Già Lam: “……”
Cô thế mà lại thật sự đi phá chỗ hẹn hò của người ta.
Bên kia giọng nữ nũng nịu nói, giống như có chút thẹn thùng, càng lúc sau, giọng lại càng nhỏ, đến cuối cùng lại trực tiếp bị gió cuốn bay.
Nam sinh không đáp, anh nửa cúi đầu, đang nhìn tờ giấy ở trong tay.
Ánh sáng nhờ mờ, nên tốc độ đọc của anh cực chậm, mãi đến khi nữ sinh kia lời ngon tiếng ngọt nói cũng sắp xong rồi, anh mới thu tờ giấy bỏ lại vào trong phong thư, giơ tay đưa qua.
Bên này cây nhiều muỗi cũng nhiều, ong ong ong bay bòng bên tai, Diệp Già Lam khó chịu giơ tay xoa xoa cánh tay.
Giây tiếp theo, cô còn chưa nghe được câu trả lời của nam chính, một tia sáng chói đã đột nhiên rọi qua đây.
Nữ sinh lúc đó rơi tay, phong thư đột nhiên rớt xuống.
Đôi nam nữ bị rọi vào.
Người cầm đèn pin chính là chủ nhiệm giáo dục đứng phía sau tia sáng, người đàn ông đang trong thời kì mãn kinh xụ mặt, giống hệt như cảnh tượng thường gặp trong mấy bộ phim kinh dị: Hai người các cô các cậu đang làm trò gì ở đây?
Diệp Già Lam thừa dịp còn không bị ai phát hiện, tay chân nhẹ nhàng lui vào dưới bóng cây, ánh mắt cô hơi chuyển, nhìn về phía hai đương sự kia
Nữ sinh mặt mang vẻ đào hoa, mặt vẫn còn hồng, cô nàng rõ ràng là bị sự xuất hiện đột nhiên của Chủ Nhiệm Giáo Dục dọa sợ không ít, lúc này mắt trợn to, ấp úng nửa ngày, chỉ có một chữ “Em ”, nửa ngày cũng không thể nói ra chữ nào khác nữa.
Khuôn mặt Chủ Nhiệm Giáo Dục âm u chuyển hướng sang nam chính: “Cậu nói.”
Diệp Già Lam cũng theo đó xoay chuyển tầm mắt.
Đèn pin chiếu đến, sườn mặt người nọ bị chiếu lên bên sáng bên tối, hình dáng độ cong trên khuôn mặt đều rất rõ ràng.
Sau đó anh hơi cúi thấp xuống, chân phải nhẹ nâng dẫm lên phong thư ở trước mặt, sau đó lại không nhanh không chậm nhẹ thu về
Lúc ngẩng đầu lên, mắt anh hơi hơi nhíu lại.
Anh nói: “Làm bài a.”
Làm, bài, a.
Chủ Nhiệm Giáo Dục tức giận đến dựng râu trừng mắt, vừa muốn nói một câu “Đánh rắm” để chứng minh chỉ số thông minh của mình, thiếu niên đột nhiên quay đầu.
Diệp Già Lam cuối cùng cũng nhìn thấy khuôn mặt anh.
Ngũ quan tinh xảo, đuôi mắt có nốt ruồi nhỏ.
Là bạn học mới chuyển đến.
Diệp Già Lam dịch ra sau một bước, đối diện với ánh mắt của anh chưa đến nửa giây, vừa muốn xoay người rút lui khỏi hiện trường, đã thấy khóe môi Đường Ngộ hơi hơi gợi lên.
Lúc anh cười rộ lên đuôi mắt hơi hơi giơ lên, nhướng mày, khuôn mặt ẩn chứa vẻ nhu tình, dịu dàng lại sạch sẽ.
Sau đó anh mở miệng, là một câu cực kì không hợp với vẻ tốt đẹp trên gương mặt ấy, từ ngữ đơn giản, không có ý tốt gì: Cậu ấy thấy.
__________
Editor:
Anh người thương nhà tui có từng đóng bộ phim Tư Mỹ Nhân về cuộc đời nhân vật Khuất Nguyên, mọi người có thể xem thử nha. Còn có bài hát Ly Tao của anh nhà tôi cũng siêu hay, mọi người có thể nghe thử một chút.
1. Khuất Nguyên: Khuất Nguyên (chữ Hán: 屈原, 340 TCN - 278TCN), tên thực Bình (平), biểu tựNguyên[1], lại có biệt tự Linh Quân (霛均)[2], là một chính trị gia, một nhà thơ yêu nước nổi tiếng thời Chiến Quốc thuộc nước Sở trong lịch sử Trung Quốc.
Ông là người trong hoàng tộc nước Sở, làm chức Tả Đồ cho Sở Hoài vương. Ông học rộng, nhớ dai, giỏi về chính trị, lại có tài văn chương. Lúc đầu ông được vua yêu quý, sau có quan lại ganh tài ông, tìm cách hãm hại. Sở vương nghe lời gièm pha nên ghét ông. Ông âu sầu, ưu tư viết thiên Ly Tao để tả nỗi buồn bị vua bỏ. Ngoài tập Ly tao là tập thơ bất hủ của ông để lại, ông còn có nhiều sáng tác thơ khác như Sở từ, Thiên Vấn (Hỏi trời)...
Đến cuối đời ông bị Sở Tương Vương đày raGiang Nam (phía nam sông Dương Tử). Ông thất chí, tự cho mình là người trong sống trong thời đục, suốt ngày ca hát như ngườiđiên, làm bài phú Hoài Sa rồi ôm một phiến đá, gieo mình xuống sông Mịch La tự tử.
Ông cũng chính là nhân vật trong sự tích tết Đoan Ngọ (Đoan Dương). Theo truyền thuyết này, để tưởng nhớ về con người và cái chết bi ai của ông, hàng năm người ta tổ chức vào ngày mồng năm tháng năm là ngày tết Đoan Dương ở Trung Quốc và một số nước khác ởChâu Á. (Nguồn Wikipedia)
2. Ly Tao (tiếng Trung: 離騷; bính âm: Lý São) là một trong những bài thơ nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc do Khuất Nguyên sáng tác. Đây là một tác phẩm bất hủ của ông. Tác phẩm dài 370 câu tả tâm sự của tác giả.
Ly Tao được dịch ra theo nghĩa tiếng Việt là sự oán thán (lời than vãn), nhưng cũng được biết đến với nghĩa là sự buồn phiền quá đỗi hay một tâm trạng xáo trộn . Đặc sắc của bài trường thiên này là lời bi thảm triền miên, thường dùng lối tượng trưng, lối nhân cách hóa và dẫn rất nhiều điển cố thần thoại. (Nguồn Wikipedia)
3. Đây là cuốn ngũ tam bên trên, là ôn vật lý nha:
4. 《36 kế truy phu》 có nhắc đến bên trên tui vẫn chưa thấy bản edit, nhưng có bản convert rồi nhé. Tên đầy đủ là 《36 kế truy phu: ông xã, tới chiến!》 Của Bối Ni Nhi đã hoàn 735 chương.