Doãn Thức Hoa cùng Doãn Thức Kiêu ở bên ngoài bận rộn một ngày, vừa mới bước vào cửa nhà, tổng quản liền lập tức tiến đến.
"Nhị thiếu gia, tam thiếu gia, trang chủ mời hai vị sau khi hồi phủ, đến Hạnh viện gặp hắn." Tổng quản cung kính bẩm báo.
Hai huynh đệ kinh ngạc nhìn nhau, sau khi cho tổng quản lui, hai người đi đến Hạnh viện.
"Hoa, ngươi cho rằng đại ca vì sự tình gì mà tìm chúng ta?" Doãn Thức Kiêu chủ động đặt câu hỏi.
"Ta cũng không biết." Doãn Thức Hoa cũng khó dấu lo lắng, đại ca rất ít khi như vậy.
"Ngươi cảm thấy có thể là đại ca đã biết chuyện hiệp nghị của chúng ta và Đàm cô nương không?" Doãn Thức Kiêu nhíu mày.
Hắn lắc lắc đầu. "Khả năng không lớn."
"Như vậy không phải là không có khả năng, đúng không?"
"Dù sao . . . Đi thì biết."
Cho dù bất an, bọn họ vẫn đi vào Hạnh viện, nhưng mà bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới, sự tình mà bọn họ đoán thật sự thiên sai địa viễn (khác nhau một trời một vựa), nhưng cũng giống nhau đều làm cho bọn họ giật mình.
"Đại ca cùng với Đàm cô nương . . . thành thân?!" Doãn Thức Hoa nhìn đệ đệ ngồi ở bên cạnh hắn, nhìn thấy hắn không hề khác cũng có vẻ mặt kinh ngạc.
Không thể nào?!
Nhớ ngày đó nàng khoe khoang rằng cho nàng thời gian một tháng thì bọn họ trong lòng đều cảm thấy tuyệt đối không có khả năng, không nghĩ tới một tháng cũng còn không tới, dĩ nhiên đã làm cho đại ca gật đầu đồng ý!
Là sức thuyết phục của Đàm cô nương thật lợi hại như vậy? Hay là đại ca lại không chịu nổi kích động?
"Đúng, hôn sự phiền toái các ngươi thay ta chuẩn bị." Doãn Thức Câu nhìn bộ dáng kinh ngạc của hai đệ đệ, hắn không phải là đã nói rất trực tiếp làm bọn họ sợ?
Doãn Thức Hoa ho một tiếng, miễn cưỡng trấn định tâm trí. "Đại ca cùng Đàm cô nương đã thỏa thuận xong xuôi rồi sao?"
"Đã thỏa thuận tốt."
"Tại sao đại ca lại đột nhiên quyết định muốn cùng Đàm cô nương thành thân?" Doãn Thức Kiêu rất muốn biết Đàm Chiêu Quân rốt cuộc dùng biện pháp gì làm cho đại ca đồng ý .
Nghe vậy, Doãn Thức Câu trong lòng đột nhiên nổi lên một nỗi bất an, nghĩ đến lúc trước Thức Kiêu lưu luyến Đàm cô nương, sau gặp mặt lại trở nên chán ghét nàng, Đàm cô nương cũng đối với Thức Kiêu không có gì hay để nói, hai người tựa hồ như có chút thủy hỏa bất dung (đối đầu nhau như nước với lửa), vậy lúc này . . . Thức Kiêu sẽ phản đối việc hôn nhân này không?
"Thức Kiêu . . ." Hắn muốn nói lại thôi.
"Có việc gì?" Không rõ cho nên Doãn Thức Kiêu tò mò hỏi.
"Nếu ngươi thật sự không tán thành, ta . . ."
"Đại ca, không có chuyện này!" Doãn Thức Hoa lập tức chen vào. "Kiêu làm sao có thể không tán thành được, đúng không, Kiêu."
"Đúng vậy, đại ca ngươi suy nghĩ nhiều quá, ta không có không tán thành, chỉ là tò mò thôi." Hắn gãi gãi đầu.
"Phải không? Như vậy a. . . . . ." Doãn Thức Câu lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. "Vậy là tốt rồi."
"Đại ca, người kia . . . Ta là nói Đàm cô nương, nàng không phải đã dùng thủ đoạn hèn hạ gì làm cho đại ca không thể không cưới nàngphải không?" Doãn Thức Kiêu nhịn không được hỏi. Với Đàm Chiêu Quân xảo quyệt, nhất định đã dùng thủ đoạn hèn hạ rồi!
"Đê tiện . . . thủ đoạn?" Doãn Thức Câu kinh ngạc. Hắn không nghe lầm chứ? Thức Kiêu thật nói như vậy sao?
"Đúng vậy, Đàm cô nương không phải là đối đại ca đã Bá Vương ngạnh thượng cung (cưỡng ép quan hệ), sau đó bắt đại ca phụ trách phải không?" Vỗ vỗ cằm, hắn tiếp tục suy đoán khả năng.
Doãn Thức Câu không dám tin hô: "Thức Kiêu, ngươi đang ở đây nói bậy bạ gì đó! Đàm cô nương làm sao có thể đối với ta làm loại chuyện đó?! Ta là đại nam nhân a!"
"Nhưng người kia nham hiểm quỷ quyệt."
"Kiêu!" Doãn Thức Hoa chịu không nổi ngăn đệ đệ lại. Hắn tính phá hư hôn sự này phải không?
"Thức Kiêu, ngươi . . . chán ghét Đàm cô nương như vậy sao?" Doãn Thức Câu thành khẩn hỏi.
"Đại ca, không có chuyện này, Kiêu không có chán ghét nàng, chúng ta đều cảm thấy nàng tốt lắm." Doãn Thức Hoa hung hăng trợn mắt nhìn đệ đệ liếc một cái, bắt hắn ngậm miệng. "Việc chuẩn bị cho lễ thành thân cứ giao cho chúng ta xử lý, chúng ta tuyệt đối sẽ làm được thỏa thỏa thiếp thiếp (làm rất tốt làm cho người ta hài lòng), đại ca chỉ cần chờ làm chú rể là được."
Nhưng Doãn Thức Câu không bị hắn hù dọa mà cho qua. "Vậy các ngươi thích nàng sao?"
"Dạ?" Hai người nhất thời nghẹn lời, trong khoảng thời gian ngắn không biết trả lời như thế nào.
"Ta muốn nghe lời nói thật, Thức Hoa, Thức Kiêu." Doãn Thức Câu trầm giọng yêu cầu.
Doãn Thức Hoa có chút khó xử."Đại ca, Đàm cô nương . . . là một cô nương tốt."
"Chúng ta có thích hay không cũng không trọng yếu, chỉ cần đại ca thích là được." Doãn Thức Kiêu nhanh mồm nhanh miệng nói.
"Đáp án này chỉ cho có lệ, không phải cái ta muốn." Hắn lắc lắc đầu.
Doãn Thức Hoa thở dài. "Được rồi! Chúng ta nói thực ra là được rồi, chỉ cần đại ca hứa hẹn sẽ không bởi vì chúng ta nói gì đó mà hủy bỏ hôn sự này."
"Nói đi!" Doãn Thức Câu cũng không có hứa hẹn.
"Nói thật, chúng ta thật sự không ghét Đàm cô nương, hơn nữa nàng lại là một tuyệt sắc giai nhân, muốn chán ghét nàng, trừ phi tính cách của nàng xấu xa tới cực điểm mới có thể như vậy." Doãn Thức Hoa cẩn thận dùng từ. "Nhưng là không ghét, cũng không đại biểu là thích, tình cảm con người rất phức tạp, không phải cứ không phải đen thì phải là trắng." (nghĩa là cứ không phải không thích thì phải là ghét)
"Cảm giác chúng ta đối với Đàm cô nương là thưởng thức, là kính trọng." Doãn Thức Kiêu tiếp lời, giữ lại cảm thụ "Tức giận đến nghiến răng muốn ốm" cùng với "Rất muốn bẻ gãy cổ của nàng" này. "Chúng ta tán thưởng thức trí tuệ của nàng có chủ kiến, kính trọng nàng là cô nương ở trong nhà mà không sợ cường quyền, đảm nhận gánh nặng trên vai, nhưng là thích . . ."
Liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đồng thời lắc đầu.
"Nói thực ra, chúng ta cảm thấy cá tính của nàng hơi quá mạnh mẽ, ta cùng Kiêu đều cảm thấy một cô nương ôn nhu vẫn làm cho người ta yêu thích hơn." Cuối cùng, Doãn Thức Hoa tổng kết.
"Giống như ta đã nói, chỉ cần đại ca thích là được, không cần băn khoăn cảm giác của chúng ta!" Doãn Thức Kiêu lại cường điệu.
Doãn Thức Câu trầm mặc nhìn bọn họ, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý nghĩ trong đầu.
"Thức Kiêu, ngươi thành thật nói cho ta biết, ngươi thật sự từng yêu thích Đàm cô nương sao?"
"A?" Cặp song sinh nhìn thoáng qua nhau, lưng đồng thời toát ra mồ hôi lạnh. Như thế nào lại đột nhiên chuyển tới đề tài này rồi?!
Doãn Thức Kiêu tận lực bảo trì bình tĩnh ở ngoài mặt, cẩn thận hỏi: "Đại ca vì sao đột nhiên hỏi vấn đề này?"
"Bởi vì ta cảm thấy sự tình có điểm gì là lạ." Thay phiên xem kỹ biểu tình hai đệ đệ, Thức Hoa che dấu tương đối khá, nhưng Thức Kiêu đáy mắt chột dạ cũng là nhất thanh nhị sở (biểu hiện rất rõ ràng). . .
Quả nhiên có vấn đề, Thức Kiêu chưa từng yêu thích Đàm cô nương!
"Vì sao gạt ta?" Hắn khó hiểu.
"Chúng ta không biết đại ca đang nói cái gì . . ." Doãn Thức Hoa còn giả ngu, nhưng với ánh mắt lợi hại của đại ca, cái đuôi sẽ tự giác lòi ra.
Doãn Thức Câu nhìn ánh mắt bọn họ mơ hồ, không dám nhìn thẳng chính mình, bỗng nhiên hỏi, hắn nghĩ tới một khả năng.
"Các ngươi . . . đã xem qua bức tranh mỹ nhân ta vẽ kia phải không." Không phải nghi ngờ mà là khẳng định.
Mặc kệ bọn họ là trong lúc vô tình hoặc đặc biệt điều tra, tóm lại là đã phát hiện Đàm Tam cô nương cùng mỹ nhân trong bức tranh rất giống nhau, bởi vậy quyết định can thiệp chuyện Đàm gia, đem Đàm Tam cô nương đưa tới Bích Liễu sơn trang.
Hai người chột dạ gục đầu xuống, chấp nhận.
"Cho nên hết thảy đều do các ngươi thiết kế." Doãn Thức Câu thở dài. "Ta đoán, các ngươi vốn là tính chính mình nhúng tay chuyện Đàm gia, dẫn Đàm cô nương tới đây, nhưng phát hiện chuyện lớn như vậy không có khả năng giấu diếm được ta, cho nên gạt ta là Thức Kiêu thích Đàm Tam cô nương, để cho ta tự mình ra tay. Ta nói đúng không?"
"Vâng." Doãn Thức Hoa cũng thở dài. Hắn đã sớm biết, chỉ cần đại ca bắt đến một chút đầu mối, liền nhất định sẽ cẩn thận thăm dò, toàn bộ hiểu rõ, ôi!
"Cho nên, hết thảy đều là . . . vì ta." Hai người đệ đệ này . . .
"Nếu không phải vì đại ca, ta làm sao có thể ủy khuất mình nói cái gì thích người kia a!" Doãn Thức Kiêu giễu cợt nói, cũng không giấu diếm nữa.
"Nàng tốt lắm, hơn nữa sau này nàng chính là đại tẩu của các ngươi, đừng dùng từ “người kia” xưng hô nàng." Doãn Thức Câu nhẹ giọng nhưng nghiêm túc nhắc nhở.
Doãn Thức Kiêu cứng lại, sờ sờ cái mũi."Được rồi! Đã biết."
"Đại ca, ngươi không giận chúng ta sao?" Doãn Thức Hoa hỏi.
"Các ngươi hao hết tâm tư cho ta như vậy, ta sao có thể giận các ngươi?" Hắn đối với bọn họ lộ ra một cái mỉm cười ôn hòa.
Thấy đại ca thật tình tươi cười, mũi hai người đồng thời hơi chua.
"Đại ca, ngươi . . . Thật sự thực yêu thích Đàm cô nương, đúng không?" Doãn Thức Hoa khàn giọng hỏi.
Trên mặt hiện lên một tia không được tự nhiên, nhưng Doãn Thức Câu vẫn gật đầu.
"Ta thực yêu thích nàng, chẳng qua . . ." Vỗ về chân, ánh mắt hắn buồn bã. "Không xứng với nàng."
"Không có chuyện đó!" Doãn Thức Kiêu lập tức hô to. "Nếu nàng dám nói đại ca như vậy, ta nhất định . . ."
"Thức Kiêu, Đàm cô nương chưa từng ghét bỏ, với việc ta không trọn vẹn như vậy cũng hoàn toàn không thèm để ý, là chính ta . . . tự thấy xấu hổ." Ngắt lời Tam đệ uy hiếp, hắn không hy vọng nàng bị hai đệ đệ hiểu lầm.
"Một khi đã như vậy, đại ca nhất định không nên nghĩ quá nhiều, so với điều kiện bên ngoài, ta cảm thấy Đàm cô nương tựa như rất coi trọng nam tử có tâm hồn bên trong cùng trí thức, nàng đối với hai người chúng ta vạn người mê nhưng đặc biệt là sắc mặt lại không chút thay đổi, còn nói chúng ta ếch ngồi đáy giếng, không tri thức kiêm không kiến thức cố tình lại tự cho là đúng . . . Đại ca, ngươi cũng cười hơi quá đáng đi?" Thấy đại ca kiềm mình chịu đựng không cười ra tiếng, Doãn Thức Hoa nhịn không được kháng nghị.
Doãn Thức Câu ha ha cười nhẹ. Hắn biết bọn đệ đệ bị nói như vậy rất không công bằng, bọn họ không nàng nói sức lực kém như thế, nhưng mà . . . Ông trời, hắn thật sự . . . rất thích nàng!
"Nàng kỳ thật rất ôn nhu ." Cuối cùng sau khi cười đủ, hắn mới lau lau nước mắt nơi khóe mắt bật cười nói.
" Đã lâu chúng ta . . . không thấy đại ca nở nụ cười vui sướng như vậy." Doãn Thức Hoa đột nhiên thấp giọng nói.
"Nếu Đàm cô nương có thể làm cho đại ca vui vẻ như vậy, ta . . . ta cũng sẽ miễn cưỡng yêu thích nàng!" Cắn chặt răng, Doãn Thức Kiêu ôm nỗi hận hứa hẹn.
"Cám ơn các ngươi." Doãn Thức Câu trong lòng rất cảm động, vươn tay, mỗi một tay cầm một tay đệ đệ.
"Chúng ta bắt đầu chuẩn bị hôn sự được rồi, đại ca có lời nhắn nhủ gì không?"
"Đừng quá mức phô trương, với tình hình Đàm gia trước mắt, Đàm cô nương nói nàng không hy vọng hôn sự quá mức khoa trương, ta tôn trọng ý tứ của nàng."
"Đã biết, chúng ta sẽ cố gắng hết sức." Doãn Thức Hoa gật gật đầu."Chúng ta đi ra, đại ca sớm nghỉ ngơi một chút đi!"
"Ừ."
"Giang Dung, chiếu cố trang chủ cho thật tốt." Hắn lại dặn dò.
"Tiểu nhân hiểu." Giang Dung cung kính đáp lại.
Hai huynh đệ bước ra Hạnh viện, đồng thời thở ra.
"May mắn đại ca không nghĩ đến việc chúng ta cũng cùng Đàm cô nương thỏa thuận điều kiện." Doãn Thức Hoa vuốt một phen mồ hôi lạnh.
"Đúng a! Làm ta sợ muốn chết." Doãn Thức Kiêu cũng quệt quệt mồ hôi lạnh trên trán. "Nhưng mà . . . ta lo lắng đại ca sớm hay muộn cũng sẽ nghĩ đến chuyện này."
Doãn Thức Hoa lắc đầu, vẻ mặt lo lắng. "Ta thấy lo lắng là, đại ca xem ra là yêu Đàm cô nương rồi, đến lúc thời gian vừa hết, Đàm cô nương rời đi, đại ca . . . làm sao bây giờ?"
Nghe vậy, mày Doãn Thức Kiêu cũng nhíu lại. "Thời gian ba năm nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, có lẽ đến lúc đó, mê luyến của đại ca đối với Đàm cô nương sẽ thanh tỉnh."
"Mê luyến?" Doãn Thức Hoa nghiêng đầu nhìn hắn."Ngươi cho rằng đại ca đối với Đàm cô nương chỉ là mê luyến thôi sao?"
"Không phải sao? Đại ca thích là mỹ nhân trong bức vẽ kia, nếu không vì Đàm Chiêu Quân cùng mỹ nhân trong bức vẽ tương tự, làm sao đại ca có thể sẽ thích loại người như nàng a!"
Doãn Thức Hoa lắc lắc đầu. Kiêu quá ngây thơ rồi, một người trong bức vẽ một người thực tế bên ngoài làm sao có thể giống nhau? Có lẽ ngay từ đầu là vì bên ngoài tương tự mà chịu hấp dẫn, nhưng chỉ cần ở chung một chút, rất rõ ràng có thể cảm nhận được thiên soa địa viễn trong đó, Đàm cô nương sinh động, có thất tình lục dục, có vui có buồn, hắn biết đại ca thật yêu Đàm cô nương, mà không phải xem người thật như mỹ nhân ảo tưởng trong bức vẽ.
Nhưng nói với Kiêu những thứ này là vô dụng, Kiêu đối Đàm cô nương thật sự . . . rất có thành kiến, ai!
"Ngươi lắc đầu là có ý gì?" Doãn Thức Kiêu nhíu mi.
Lời nói hắn xuôi theo đệ đệ: "Không có gì, ta chỉ là nghĩ, nếu đại ca không thanh tỉnh thì sao?"
"Còn không đơn giản sao, đến lúc đó nghĩ biện pháp làm cho Đàm Chiêu Quân tiếp tục ở lại thì tốt rồi."
"Nghĩ biện pháp? Có thể nghĩ biện pháp gì làm Đàm cô nương thay đổi quyết định?" Doãn Thức Hoa không lạc quan như đệ đệ.
"Nếu Đàm cô nương có thể dễ dàng làm cho đại ca gật đầu đồng ý thành thân, hiện tại cũng chỉ có thể tin tưởng nàng sẽ tuân thủ hứa hẹn, sẽ dùng phương thức ly khai không làm thương hại đại ca."
"Nếu . . ."
"Cái gì?" Doãn Thức Hoa muốn biết ý đệ đệ chưa nói xong.
"Nếu tên kia yêu đại ca, hẳn cũng không muốn rời đi, đúng không!" Hắn nhìn phía ca ca.
Doãn Thức Hoa kinh ngạc một chút, khẽ nhếch miệng, giây lát chậm rãi nhắm lại, lộ ra một chút cười.
"Đúng, đúng vậy, tuy rằng chuyện tình cảm không do người khống chế, nhưng việc này chẳng phải là một loại ưu thế? Đàm cô nương dường như đã quên cảm tình mình cũng bị tính kế vào." Hắn cúi đầu cười thông suốt.
Doãn Thức Kiêu gật đầu."Thời gian ba năm, kỳ thật rất dài, chúng ta liền mỏi mắt trông chờ đi!"
"Có lẽ . . . không cần chờ đến ba năm, sẽ có kết quả xuất hiện."
"Kết quả gì xuất hiện?" Đột nhiên, phía sau bọn họ truyền tới một câu hỏi.
Hai huynh đệ hoảng sợ, mạnh mẽ xoay người, đã nhìn thấy Đàm Chiêu Quân đứng ở cách đó không xa .
Nàng đến đây lúc nào? Đến đây đã bao lâu? Võ công bọn họ không kém, vì sao không phát hiện nàng tiếp cận? Trọng yếu nhất là, nàng nghe thấy được bao nhiêu?