Đông Tâm Ngữ liều mình nhịn đau, nhưng cơn đau ngực tựa hồ không buông tha nàng, toàn thân nàng không ngừng run run, xanh cả mặt, môi dưới cơ hồ bị chính mình cắn bật máu……
Vì sao lại đau như vậy?
Lòng của nàng r崠giống muốn làm phản, tàn sát bừa bãi trong cơ thể nàng, trái tim không chịu sự khống chế của nàng tựa hồ đang phủ định tế bào vốn có của nàng, tiến thêm một bước xưng vương trong cơ thể nàng, thay thế linh hồn của nàng……
Diêm Quýnh dùng một lượng lớn thuốc giảm đau mới làm nàng sống được trong sáu giờ bay, nhưng một chút lại phát tác, nhẫn nại của nàng từng bước một đạt tới cực hạn, mắt thấy ý chí sinh tồn sẽ hỏng mất!
“Nhịn thêm chút nữa, sắp tìm được Lâm Kiệt Sinh rồi!” Diêm Quýnh xao động vội vàng mở cửa cái xe vừa thuê, chạy xe như cuồng trên đường cái.
“Đem……Lấy nó ra……” Nàng nằm ở ghế sau, miễn cưỡng phát ra từ cổ họng những lời này.
“Cái gì?” Hắn kinh ngạc dừng xe rồi quay đầu nhìn nàng.
“Giết…… em……” Nàng lại nói.
“Không!” Hắn thở dốc vì kinh ngạc, không nghĩ tới nàng lại yêu cầu việc này.
“Xin…… Xin anh…… Mau…… Mau…… Giết…… Em……” Nàng nhéo ngực, trên mặt đều là mồ hôi lạnh.
“Anh sẽ không! Anh muốn em sống!” Hắn nghiêm khắc trách mắng.
“Em…… Không cần sống……như vậy……” Nàng đau đến chảy nước mắt, sống thế này thật đáng buồn!
“Anh sẽ kêu Lâm Kiệt Sinh chữa khỏi cho em, em hãy cố chịu, hắn đang trốn ở trung tâm nghiên cứu tư nhân của Tập đoàn tài chính Minh Nhật, sắp đến rồi!” Diêm Quýnh đau lòng nhíu chặt mày rậm, lại khởi động xe, phi nhanh về phía trước.
Ở quần đảo Fox, hắn từng gọi điện thoại về Bệnh viện đa khoa Nhất Sinh tại Đài Loan, người trong bệnh viên nói Lâm Kiệt Sinh đã bay đến Mỹ, hơn nữa còn nhắn lại nói sẽ ở Tập đoàn tài chính Minh Nhật chờ hắn……
Hắn giật mình, Lâm Kiệt Sinh sớm đang chờ hắn, tên này tin hắn nhất định sẽ mang Đông Tâm Ngữ về tìm mình!
Hắn đã sớm biết Đông Tâm Ngữ sẽ phát bệnh……
Chết tiệt! Hắn rốt cuộc động tay chân thế nào trong cơ thể Tâm Ngữ?
Lâm Kiệt Sinh quả nhiên có bản lĩnh, khó trách “Thiên Xu” muốn hắn cẩn thận, thiên tài dù sao cấu tạo não cũng khác với người thường, cũng phá lệ âm ngoan.
Nhưng Lâm Kiệt Sinh đừng tưởng rằng như vậy có thể uy hiếp hắn, hắn lần này đến không phải để đầu hàng, mà là khiêu chiến, cho dù Lâm Kiệt Sinh có Tập đoàn tài chính Minh Nhật làm chỗ dựa, hắn cũng muốn buộc tên này chữa bệnh cho Đông Tâm Ngữ.
Rốt cục, bọn họ đến trung tâm nghiên cứu tư nhân của Tập đoàn tài chính Minh Nhật, là một cái nhà trệt màu trắng ở phía tây nɠɵạı thành, bên trong cất giấu rất nhiều cơ mật không thể cho ai biết của Tập đoàn tài chính Minh Nhật.
Thủ vệ tựa hồ sớm biết bọn họ sẽ đến, không ngăn trở, ngầm đồng ý bọn họ tiến vào.
Hắn ôm lấy Đông Tâm Ngữ, bước về phía cửa lớn của trung tâm, Đông Tâm Ngữ ở trong lòng hắn run giọng nói: “Đừng cầu xin hắn……”
“Anh sẽ không cầu xin, anh chỉ là muốn hắn trị liệu cho em.” Hắn cúi đầu nhìn nàng chằm chằm.
“Hắn…… Sẽ không trị liệu cho em…… Sao anh không hiểu…… Rất có thể hắn…… Cũng thúc thủ…… Vô sách……” Nàng bi ai nói.
“Anh mặc kệ nhiều như vậy, anh chỉ muốn hắn giúp em ngừng thống khổ.” Hắn chân không ngừng, tiến vào đại sảnh.
“Hắn…… Không được……” Hàng tháng đều phải dùng thủ thuật mới có thể trữ hàng, Lâm Kiệt Sinh ở phương diện thay đổi trái tim nhân tạo hẳn là xem như thất bại.
“Đừng nói nữa, em đâu còn thể lực.” Hắn thấp giọng nói, dừng lại cước bộ ở chính giữa sảnh, chậm rãi ngẩng đầu.
Trận thế hoan nghênh hắn của Tập đoàn tài chính Minh Nhật thật đúng là đồ sộ!
Hơn mười đại hán cơ bắp cao lớn mạnh mẽ sớm xếp thành hàng, mỗi người trong tay đều cầm súng nhắm vào hắn, mà Lâm Kiệt Sinh cũng đứng giữa nhóm người này, trên người vẫn mặc áo bác sĩ, xem ra vừa châm chọc vừa buồn cười.
“Ta đã sớm nói cho ngươi, Diêm Quýnh, Tâm Ngữ không thể rời ta.” Lâm Kiệt Sinh dào dạt ý cười.
“Giảm đau cho nàng!” Diêm Quýnh lười nói chuyện vô nghĩa với hắn, lạnh lùng thốt.
“Giảm đau? Nga! Ngươi là nói dịch tế bào α này……” Lâm Kiệt Sinh lấy ra từ trong túi một cái bình nhỏ bằng ngón cái, tà ác nhướn mày, “Cái này nhỏ nhưng giá trị rất lớn nha! Ngươi lấy gì để trả giá đây?”
“Đúng vậy, ta muốn hảo hảo mà nghiên cứu cánh tay kinh người của ngươi, người đột biến.” Lâm Kiệt Sinh hưng phấn nói.
Vẫn còn ý thức, Đông Tâm Ngữ nghe thấy lời hắn, đã quên đau, kích động hô: “Không……”
Diêm Quýnh gắt gao ôm nàng, cười lạnh nói: “Không sao, Tâm Ngữ, Lâm tiến sĩ muốn nghiên cứu anh, là vinh hạnh của anh.”
“Không…. thể……” Nàng có thể nào lại trơ mắt nhìn hắn trở thành chuột thí nghiệm? Hắn chịu khổ đã đủ rồi……
“Nàng rốt cuộc duy trì không được bao lâu, ngươi đại khái chưa thấy bộ dáng chân chính đau của Tâm Ngữ sao? Khi ở trạng thái bán hôn mê lúc mới đưa trái tim nhân tạo vào người nàng, nàng đau đến lăn lộn trên giường, ta còn phải dùng dây thừng trói chặt nàng mới được! Ta nghĩ, ngươi nhất định chịu không nổi xem bộ dáng đáng thương của nàng……” Lâm Kiệt Sinh thảnh thơi cười.
Lửa giận ẩn ẩn cháy ở ngực Diêm Quýnh, Tâm Ngữ rơi vào kết cục hôm nay, người khởi xướng chính là Lâm Kiệt Sinh!
“Câm mồm! Đem dịch tế bào α ra!” Hắn giận quát một tiếng, buông Đông Tâm Ngữ xuống, phút chốc phóng tới chỗ Lâm Kiệt Sinh.
Lâm Kiệt Sinh chấn động, vội vàng lui về phía sau kêu to: “Cản hắn lại! Mau cản hắn lại!”
Đám Hạt Tử binh đoàn lập tức triển khai phản kích, trong đó một người bảo hộ trước mặt Lâm Kiệt Sinh, ra sức huy động nắm đấm về phía Diêm Quýnh, Diêm Quýnh thoải mái, trong chớp mắt tay phải đã vươn từ dưới lên kháp trụ cổ đối phương.
“Lâm Kiệt Sinh, nghe qua thanh âm cổ bị bẻ gãy bao giờ chưa?” Đôi mắt lạnh lùng của hắn quét về phía Lâm Kiệt Sinh đang lui về một bên, rầu rĩ cười, tay chợt dùng sức, nhất thời, “Cách” một cái, thanh âm làm người ta sởn gai ốc truyền đến, đại hán hữu lực như vậy ngay tại đương trường bị vặn cổ mà chết.
Tất cả những người có mặt, bao gồm Lâm Kiệt Sinh, Hạt Tử binh đoàn, cùng với Minh Nhật Võ Tàng ẩn thân theo dõi bên trong đều kinh hãi ngây ngốc hút không khí, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Không để họ có thời gian hoàn hồn, Diêm Quýnh đi nhanh về phía Lâm Kiệt Sinh, vươn tay, quát lạnh một tiếng: “Đưa đây!”
Bắc Đẩu Thất Tinh không nhận uy hiếp, cũng tuyệt đối không thỏa hiệp!
“Mau…… Mau bắt lấy đứa con gái kia!” Lâm Kiệt Sinh xoay người né ra, lớn tiếng ra lệnh.
Hạt Tử binh đoàn liền quay sang tấn công Đông Tâm Ngữ ngã ngồi trên mặt đất.
Diêm Quýnh sao lại để bọn họ thừa cơ làm loạn, hắn quay người về bên Đông Tâm Ngữ, đồng thời vung nắm đấm trái phải, làm hai người ngất tại đương trường.
Nhiều người trong Hạt Tử binh đoàn cũng bị sự tàn nhẫn của hắn là chấn động, hơn nữa Lâm Kiệt Sinh không cho phép họ nổ súng, bởi vậy có vẻ có điểm chống đỡ không được.
Diêm Quýnh thầm nghĩ phải lấy được thuốc giảm đau nhanh chút, không kiên nhẫn gầm lên: “Lâm Kiệt Sinh, đem dịch tế bào giao ra đây!”
Lâm Kiệt Sinh thở phì phò: “Vậy trước tiên ngươi hãy thúc thủ chịu trói, không chống cự nữa!”
“Nằm mơ!” Hắn cười lạnh, một quyền thật mạnh lại giải quyết một người khác.
Đúng lúc này, Đông Tâm Ngữ bỗng nhiên run lên, cả người bắt đầu run rẩy rồi ngã xuống, tiếp theo ngực đau đến quay cuồng trên mặt đất.
“A……” Tiếng kêu thê lương đinh tai nhức óc vang vọng trong đại sảnh.
“Tâm Ngữ!” Diêm Quýnh ngẩn ngơ, muốn đỡ nàng dậy, nhưng nàng không ngừng giãy dụa điên cuồng gào thét, bộ dáng nàng khiến hắn hết hồn.
“Đừng kéo dài nữa, Diêm Quýnh, nếu nàng không được tiêm dịch tế bào α, trái tim sẽ suy kiệt mà chết.” Lâm Kiệt Sinh lớn tiếng cảnh cáo.
Diêm Quýnh đột nhiên ngừng động tác, kinh ngạc nhìn chằm chằm nàng đang kêu khóc thảm thiết, trong phút chốc giống như vạn tiễn xuyên tâm, đau đến cơ hồ không thể hô hấp.
Chỉ là, nỗi đau đớn này có thể chỉ là một phần trong hàng trăm ngàn phần mà nàng đang phải chịu đựng? Hẳn là so với chết còn thống khổ hơn, cho nên nàng mới xin hắn giết mình……
Vì gặp hắn, nàng mới gặp phải vận mệnh đáng buồn như vậy, nếu nàng không gặp hắn, có lẽ nàng sẽ không hề biết rằng mình bị lợi dụng, khi chết đi cũng không có thống khổ, không có chua xót.
Cái gì là vận mệnh mới của nàng kia chứ?
Nàng…… Có hối hận khi gặp hắn không?
Lâm Kiệt Sinh thấy hắn ngẩn người, liền chỉ thị vài đại hán giữ chặt hắn từ phía sau.
Diêm Quýnh một chút cũng không phản kháng, hắn chỉ đứng thẳng bất động, lẩm bẩm: “Mau…… Giúp nàng giảm đau……”
Tình thế bị lật ngược, Lâm Kiệt Sinh thở phào nhẹ nhõm một hơi, hắn lấy kim tiêm và dịch tế bào α ra, đi đến bên Đông Tâm Ngữ, ngồi xổm xuống, tiêm vào cánh tay Đông Tâm Ngữ.
“Chỉ cần năm phút, tất cả thống khổ hiện tại sẽ hoàn toàn biến mất!” Lâm Kiệt Sinh ngẩng đầu nhìn Diêm Quýnh, mỉm cười thắng lợi. “Đừng quên, mũi giảm đau này là do người dùng bản thân để đổi, ngươi giờ thuộc về ta.”
Diêm Quýnh không để ý hắn nói gì, chỉ yên lặng nhìn Đông Tâm Ngữ dần giảm bớt đau đớn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo của nàng dần biến về thoải mái, hắn bỗng nhiên phát hiện, chỉ cần nàng được bình yên vô sự, muốn hắn làm gì cũng được! Ở trong lòng hắn, nàng quan trọng hơn tất cả……
Đông Tâm Ngữ như trút được gánh nặng mở to mắt, nàng chậm rãi ngồi dậy, suy yếu gọi: “Diêm Quýnh….”
“Tâm Ngữ, em cảm thấy thế nào? Còn đau không?” Hắn muốn tới gần nàng, nhưng hai tay bị khống chế, không thể động đậy.
Đầu óc nàng thoát khỏi hỗn độn, dần thanh tỉnh, vừa ngẩng đầu, kinh ngạc phát hiện hắn bị bắt, lập tức run rẩy đứng lên la to: “Sao lại thế này? Anh sao lại bị……”
“Hắn dùng bản thân đổi lấy một liều thuốc giảm đau cho em, Tâm Ngữ, xem ra hắn thực yêu em đó……” Lâm Kiệt Sinh thong thả đi tới trước mặt nàng, cười châm chọc.
“Cái gì?” Nàng trừng to mắt, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, khẽ nói với Diêm Quýnh: “Sao anh ngốc như vậy? Em đã nói rồi, đừng cầu xin hắn, chỉ một liều thuốc có thể giúp em cầm cự bao lâu? Chỉ một tháng mà thôi!”
“Chỉ cần tạm ngừng được nỗi đau của em, cho dù một giây anh cũng tình nguyện.” Diêm Quýnh vui vẻ nói, nàng có hơi sức nói to như vậy, chứng tỏ thân thể đã không còn đau.
“Tốt lắm, hai người cũng nên nói xong rồi.” Lâm Kiệt Sinh chắn giữa họ, quay đầu hạ lệnh: “Đưa Diêm Quýnh đến phòng thí nghiệm thứ ba.”
“Không!” Đông Tâm Ngữ hét lớn, muốn chạy về phía Diêm Quýnh, lại bị Lâm Kiệt Sinh một tay ngăn lại.
“Đừng nóng vội, em theo anh đi gặp Minh Nhật tiên sinh, hắn chờ trái tim này của em đã một năm……” Hắn âm hiểm cười.
“Đợi chút, ngươi muốn làm gì?” Diêm Quýnh kinh hãi hỏi.
“Hôm nay là ngày hoàng đa͙σ, Minh Nhật tiên sinh muốn làm phẫu thuật thay tim.” Lâm Kiệt Sinh nói xong chỉ về hướng Minh Nhật Võ Tàng đang được Nhật Liên Quỳnh Tử đẩy ra từ phòng theo dõi.
“Thực sự can đảm, Minh Nhật Võ Tàng, chẳng lẽ ngươi không phát hiện bộ dáng thống khổ vừa rồi của Tâm Ngữ sao? Trái tim nàng có vấn đề, ngươi cũng muốn ư?” Diêm Quýnh lạnh lùng thốt.
“Kiệt Sinh từng giải thích cho ta, trước mắt trái tim nhân tạo vẫn chưa hoàn thiện, vẫn còn một điểm đáng ngờ, chỉ có thể tạm thời lấy dược vật khống chế, Đông Tâm Ngữ trong một năm này được cố định bằng dịch tế bào, cũng không có gì không khoẻ, hơn nữa còn sống rất tốt. Để có được trái tim khỏe mạnh, mỗi tháng một lần tiêm ta có thể chịu được.” Minh Nhật Võ Tàng từ hôm qua đã bị Lâm Kiệt Sinh tẩy não, nhận định rằng dịch tế bào α chỉ là thứ để bổ sung cho việc trái tim nhân tạo hoạt động bình thường mà thôi.
“Chẳng lẽ ngươi không sợ Lâm Kiệt Sinh lấy dịch tế bào α khống chế ngươi?” Diêm Quýnh không nghĩ Minh Nhật Võ Tàng lại dễ bị lừa như vậy.
“Hắn không dám, bởi vì ta sẽ làm thế này……” Minh Nhật Võ Tàng vung tay lên, một gã hạt tử xoay mình chĩa súng bắn Lâm Kiệt Sinh.
“A!” Tay Lâm Kiệt Sinh trúng đạn, kêu lên một tiếng sợ hãi, vẻ mặt kinh ngạc trộn lẫn khó hiểu. “Minh Nhật tiên sinh…”
“Đây là đạn có độc mà trung tâm nghiên cứu của ta chế ra, Kiệt Sinh, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, mỗi nửa năm ta sẽ cho ngươi thuốc chống độc, chỉ cần có thuốc này, đầu đạn sẽ không hoành hành trong cơ thể ngươi, đa͙σ lý đơn giản tựa như dịch tế bào α của ngươi vậy.” Minh Nhật Võ Tàng âm hiểm cười lạnh.
“Ngươi……” Lâm Kiệt Sinh nghẹn họng trân trối, hắn vạn vạn lần không nghĩ tới lão hồ li này đã sớm đề phòng hắn.
Kế hoạch chu toàn của hắn, kết quả chẳng qua giống như trò khôi hài……
“Quỳnh Tử, đưa tiến sĩ Kiệt Sinh cùng Đông ŧıểυ thư vào phòng thí nghiệm số một.” Minh Nhật Võ Tàng cười phân phó thê tử.
Hết thảy đều trong lòng bàn tay hắn, loại kết quả này thật quá vẹn toàn!
“Vâng.” Nhật Liên Quỳnh Tử đi về chỗ Đông Tâm Ngữ.
“Không! Trái tim của nàng, bất cứ ai cũng đừng vọng tưởng!” Diêm Quýnh gầm lên, ra sức muốn thoát khỏi kiềm chế.
“ŧıểυ tử, ngươi tốt nhất nên an phận chút, ta thấy ngươi còn có giá trị nghiên cứu nên mới tha chết cho ngươi, nếu không ta đã sớm dùng đạn độc tiễn ngươi về Tây thiên.” Minh Nhật Võ Tàng âm ngoan ngăn Diêm Quýnh lại, hắn nói hết câu, họng súng liền nhắm ngay mi tâm Diêm Quýnh.
“Đừng như vậy…… Diêm Quýnh, quên đi……Trái tim này cũng chỉ là em mượn được! Em sớm nên theo ba mẹ chết đi từ một năm trước, một năm này chính là ông trời cho thêm……” Đông Tâm Ngữ thương cảm hô.
“Thật sự là cảm động quá! Chỉ tiếc ta không thể không chia rẽ các ngươi, trái tim nàng ta không thể không lấy, chỉ cần ta khôi phục tinh lực, như vậy bọn tử tôn của ta ai cũng đừng vọng tưởng chia cắt Tập đoàn tài chính Minh Nhật, ta lại cầm quyền hai mươi năm…… Ha ha ha……” Minh Nhật Võ Tàng đắc ý nói.
Nhưng mà, khi hắn cười đến vui vẻ, Nhật Liên Quỳnh Tử bỗng nhiên nói: “Nếu ngài cầm quyền, ta làm sao bây giờ?”
Minh Nhật Võ Tàng sửng sốt một chút, còn chưa kịp phản ứng lại ý tứ trong lời nàng, chỉ thấy nàng chậm rãi lấy từ tay áo kimônô ra một khẩu súng, nhắm ngay hậu tâm Đông Tâm Ngữ.
“Dừng tay!” Lâm Kiệt Sinh cùng Minh Nhật Võ Tàng đồng thời sợ hãi rống.
“Ngài sao có thể hồi phục hả? Thưa ngài, nếu ngài quay lại thâu tóm quyền hành, thế lực ta thật vất vả thành lập không phải sẽ bị hủy sao? Ngài cứ nằm ở xe lăn hoặc trên giường, để ta trông coi tất cả đi!” Gương mặt xinh đẹp của Nhật Liên Quỳnh Tử bao phủ nét cười lạnh làm người ta phát run.
Biến hóa này làm cho mọi người đều choáng váng!
“Quỳnh Tử! Ngươi đang nói cái gì?” Minh Nhật Võ Tàng bị đả kích lớn nhất, vợ bé thứ năm mà hắn sủng ái nhất lại là người dụng tâm kín đáo?
“Trái tim này là của ta, không phải của ngài, chồng yêu à, là ta lấy nhiều tiền mời người tìm cho ta.” Nhật Liên Quỳnh Tử ôn nhu nói.
“Có ý gì?” Minh Nhật Võ Tàng trừng mắt nhìn nàng.
“Ha ha…… Còn chưa biết? Ta mới là người nhờ “Bắc Đẩu Thất Tinh” tìm trái tim nhân tạo về, mà hiện tại, bọn họ quả nhiên giúp ta tìm được, còn tự mình đưa đến trước mặt ta……“Bắc Đẩu Thất Tinh” quả nhiên lợi hại, ta giấu diếm thân phận thuê bọn họ, bọn họ vẫn biết ta chính là người ủy thác, ngày hôm qua ta nhận được tin “Thiên Xu” truyền đến, hắn nói cho ta biết “Hàng đã được đưa tới”, thực rất giỏi!” Nhật Liên Quỳnh Tử đột nhiên cười to.
Minh Nhật Võ Tàng nghe được thiếu chút nữa trái tim phát bệnh, cô vợ nhỏ của hắn đã trở nên tâm cơ sâu xa từ bao giờ? Nàng lại ngầm ngăn cản kế hoạch của hắn?
Diêm Quýnh còn khiếp sợ hơn, giật mình hiểu được vì sao “Thiên Xu” không cho hắn đưa Đông Tâm Ngữ cho Trung tâm sinh kĩ Khoa Lợi, mà là mang về đảo Bắc Cực Tinh……
“Thiên Xu” đã sớm hiểu rõ tất cả, mà hắn lại bất tri bất giác hoàn thành nhiệm vụ, đem Đông Tâm Ngữ ủy thác người trước mặt!
Chết tiệt! Cái tên quái nhân máy tính tim đen kia!
“Đủ rồi! Nếu ngươi không cần trái tim kia, hãy giao Tâm Ngữ lại cho ta!” Hắn cắn răng quát.
“Trả lại cho ngươi? Không, ta không hy vọng trái tim này còn tồn tại trên đời, như vậy chồng ta sẽ luôn nghĩ tới nó, cho nên……” Nhật Liên Quỳnh Tử dừng một chút, lộ ra ánh mắt ngoan liệt. “Không bằng để ta hủy nó!”
Nói xong, nàng không cho mọi người có thời gian phản ứng, xoay mình nhắm ngay ngực Đông Tâm Ngữ nã một phát súng!
“Pàng!”
Âm thanh bạo liệt kinh người quán nhập tai Đông Tâm Ngữ, toàn thân nàng chấn động một chút, vẫn chưa cảm thấy đau đớn, người cũng đã chậm rãi ngã xuống.
“Không ──” Diêm Quýnh sợ hãi rống một tiếng, chạy về phía Đông Tâm Ngữ, ôm lấy thân hình mềm mại mà vô lực của nàng, trái tim tựa hồ cũng theo âm thanh này mà vỡ ra.
“Diêm…… Quýnh……” Nàng muốn vươn tay, nhưng mặt Diêm Quýnh lại trở nên càng lúc càng xa, làm sao cũng cấu với không đưcợ.
Thế giới, thành một mảnh tối đen……
“Tâm Ngữ…… Tâm Ngữ!” Diêm Quýnh gắt gao ôm nàng, thì thào gọi.
Lâm Kiệt Sinh ngây ra như phỗng, mặt Minh Nhật Võ Tàng một trận xanh một trận trắng, sau tất cả mọi chuyện người thắng không phải ai trong số hai người, mà là Nhật Liên Quỳnh Tử!
Nhưng hết thảy còn chưa chấm dứt, tình cảnh kế tiếp mới là sự kiện kinh hoàng nhất, bọn họ rốt cục phát hiện, hậu quả khi khiến Đông Tâm Ngữ chết, cho dù bọn họ có được nhiều trái tim cũng không gánh nổi……
Sát khí lành lạnh tràn ngập toàn bộ đại sảnh, một cỗ hương vị của máu theo hô hấp trầm giận của Diêm tỏa ra bốn phía, mỗi người đều không tự giác mà run rẩy, đơn giản là bọn họ nghe thấy tiếng bước chân của tử thần.
Diêm Quýnh một tay ôm Đông Tâm Ngữ, cánh tay phải vì tức giận mà biến hình, “Lách cách” tiếng kim chúc nhọn mà sắc bén, trong nháy mắt, cánh tay phải của hắn đã biến thành một cỗ máy móc ma quỷ rất lớn, nhóm người cầm súng chĩa vào hắn sợ tới mức run run lùi liên tiếp, ngay cả Lâm Kiệt Sinh lần thứ hai thấy toàn bộ quá trình cũng sợ hãi toàn thân tê liệt.
Đương nhiên, sợ hãi nhất hẳn là Nhật Liên Quỳnh Tử, nàng giết Đông Tâm Ngữ, người đầu tiên Diêm Quýnh khai đao chính là nàng, hắn xoay mình bước về phía nàng, nàng thét chói tai hướng hắn nổ súng, nhưng tất cả đều bị cánh tay sắt của hắn chắn lại, cuối cùng, nàng chỉ cảm thấy hơi thở bức người tới rất gần, hô hấp cứng lại, cự trảo đảo qua, đem thân thể nàng xé rách, bay về phía sau, ngã ở chân tường, trước khi tắt thở, thậm chí nàng thấy bụng của chính mình bị phá thành một lỗ lớn……
“Nổ…… Súng! Mau nổ súng!” Minh Nhật Võ Tàng hoảng sợ kêu, lấy đôi tay gầy yếu cố gắng lùi xe lăn lại, nhưng tay hắn sớm run run vô lực, còn chưa kịp né tránh, cả nhân cùng xe lăn liền bị Diêm Quýnh lại gần giơ lên cao.
Lúc này, nhóm hạt tử sợ hãi bắn đạn độc lung tung, vừa vặn bắn trúng thân thể hắn, hắn đau đến há to miệng, nhưng không thể phát ra tiếng âm, trái tim suy kiệt đã làm cho hắn chết trước.
Diêm Quýnh quăng hắn và cái xe lăn đi, thân hình nhỏ gầy của hắn dây dưa thành một đống với cái xe lăn.
Tiếp theo, Diêm Quýnh chuyển mục tiêu sang Lâm Kiệt Sinh, Lâm Kiệt Sinh thừa dịp chạy ra đại sảnh, hắn đuổi theo, cự trảo ngoan độc chuẩn xác đánh vào giữa lưng Lâm Kiệt Sinh, Lâm Kiệt Sinh ngay cả kêu cũng không kịp, thân thể đã bị xé thành mấy mảnh.
Cánh tay cứng rắn lạnh lẽo của Diêm Quýnh nhiễm đỏ máu tươi, nhưng ý thức hắn đã lâm vào tàn bạo điên cuồng, cái gì cũng nghe không thấy, cái gì cũng nhìn không thấy……
Khi năm người kia đuổi tới (năm thành viên Bắc Đẩu Thất Tinh trừ Thiên Xu), chỉ phát hiện hắn ôm thi thể Đông Tâm Ngữ quỳ rạp trong vũng máu, ngửa đầu kêu tê tái thê lương, thanh âm mờ nhạt xuyên tới bầu trời.
“Run rẩy” không chỉ là một quyển ŧıểυ thuyết, nó viết về sự thật thế giới âm ngoan!