Chiến Thần Bất Bại

Chương 723 - Bốn phương mây chuyển

Trước Sau

break
“Bây giờ ngươi đã biết mình không cược sai nhỉ." Duy Khắc Đa nhìn của thành đang nổ ầm ầm ở phía xa. Hồng y thắng huyết* càng làm nổi bật hơn sắc mặt tái nhợt của hắn.

*y phục màu đỏ hơn máu.

Tô có chút xuất thần. Trên mặt nàng, diện sa* đã che đi những đường nét tinh xảo làm cho người ta không nhìn thấy được.

*khăn che mặt.

Một màn diễn ra trước mắt đã gây cho nàng một trận chấn động rất lớn. Đầu tiên, Mặt quỷ liên thủ cùng Hàn Băng Ngưng giết chết Ngụy Hàn cùng Mục Trạch, rồi lại thấy Mặt quỷ huyết chiến trên phố, quyền phá thành môn. Nàng cuối cùng đã rõ ràng tại sao Duy Khắc Đa lại đem hết hi vọng đặt lên người hắn. Loại khí thế quyết thắng này quả thực quá đáng sợ đi.

Dù cho nàng chỉ đứng một bên quan sát nhưng tâm thần vẫn rung động mãnh liệt.

Tội vực cao thủ mọc lên như rừng, thế nhưng thời gian trôi qua, tâm huyết cũng dần dần phai nhạt đi. Điều này biểu hiện rõ nhất là từ phong cách chiến đấu của bọn họ. Cho đến hiện giờ, phong cách chiến đấu dũng mãnh liều mạng như vậy đã cực kỳ hiếm thấy, trái lại, đấu pháp âm lãnh, quỷ mị lại cực kỳ thông dụng.

Thấy Mặt quỷ dũng mãnh đến nỗi không thể chống đỡ, tung hoành ngang dọc như giữa chốn không người, nàng cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Thời điểm nhìn thấy Tần Tử Chân chỉ huy Cung bộ, rút ra Phá pháp tiễn thì cả Tô cùng Duy Khắc Đa mặt đều biến sắc. Bọn họ biết rõ, khi Phá pháp tiễn phối hợp cùng Tần Tử Chân và Cung bộ thì vô cùng kinh khủng, không gì có thể tồn tại dưới sức công như vậy.

Trong mắt bọn họ đây đã là tuyệt cảnh. Nhưng, Đường Thiên dường như không nghĩ như vậy, hắn không chỉ không lùi lại, trái lại còn xông thẳng lên phía trước.

Trong đầu Tô thoáng hoang mang. Một cỗ khí tức thảm khốc đến nỗi không thể nói nên lời, nó tựa như mùi máu tanh nồng nặc trộn lẫn với khói thuốc súng đen sẫm mang hình hài tử thần, bị gió cuốn lên rồi đột nhiên điên cuồng, kích động xông tới trước mặt. Duy Khắc Đa đang đứng cạnh nàng càng thêm kích động, thân thể hưng phấn đến nỗi run rẩy từng cơn.

Tô không hề cười nhạo Duy Khắc Đa. Bóng dáng trẻ tuổi lạnh lùng mà nghiêm nghị chỉ huy Cung bộ kia là một tảng đá lớn trong lòng các gia tộc. Đối mặt với công kích như vậy, nếu đổi lại là nàng, nàng nhất định sẽ lùi, sẽ trốn, sẽ chạy.

Nhưng, Mặt quỷ không làm thế.

Hắn không lùi mà tiến lên.

“Kỳ thực, hắn có thể tránh.” Tô đột nhiên thốt ra câu này. Nàng cũng không biết vì sao mình lại nói vậy, có lẽ mình sẽ làm như vậy chăng?

Duy Khắc Đa ngẩn ra, trầm mặc chốc lát, giọng nói của hắn mang theo mấy phần hồi ức: “Khi ta chạy trở về, gia tộc đã cùng Tần Trẫm đạt thành hiệp nghị, ta vô lực ngăn cản. Lúc ấy, ta vô cùng phẫn nộ nên đã cùng Tần Trẫm quyết đấu. Thế nhưng, ta thua. Tần Trẫm không giết ta, hắn biết chắc ta sẽ không dám có hành động gì bởi vì hắn thấy được gia tộc đối với ta rất quan trọng. Ta không cam tâm, không cam lòng, ta muốn làm một cái gì đó và ta chợt nhớ đến những khổ tù mà gia tộc đã đuổi đi lúc trước. Ta đã đem tin tức Mặt quỷ còn sống nói cho họ biết. Ngươi biết ta nhìn thấy gì không?? Ta từ trong mắt họ nhìn thấy hỏa diễm, vô cùng vô tận hỏa diễm thiêu đốt. Lúc đó ta đã hiểu, vì Mặt quỷ, bọn họ sẵn sàng hy sinh tính mạng.”

Tô trầm mặc lắng nghe.

Lúc đó, ta vô cùng cao hứng. Vì thế ta đưa những khổ tù này đến Tần gia. Tin tức Mặt quỷ còn sống sẽ lan truyền ra những khổ tù ở Tần gia. Bọn họ càng kiên trì, càng thêm không nghe lời thì tốc độ chỉnh hợp của Tần gia càng thêm chậm chạp. Lúc ta làm vậy, thực ra phần lớn đều vì xả giận. Từ trong đáy lòng ta cho rằng, không ai có thể ngăn cản Tần Trẫm, không ai có thể ngăn chặn Tần gia.”

Duy Khắc Đa ngữ khí trầm thấp, sau đó lại có chút kỳ quái.

“Nhưng mà sau đó, hình ảnh hỏa diễm trong mắt của những khổ tù khi nghe tin tức của Mặt quỷ luẩn quẩn trong đầu ta. Tần Trẫm tuy lợi hại thật nhưng trong mắt hắn ta chưa từng thấy hỏa diễm bùng cháy. Thậm chí, khi ta ở tội vực cũng không nhìn thấy. Ta liền suy nghĩ, vì sao như vậy? Ta nghĩ, nghĩ thật lâu nhưng cũng không thể hiểu được thế nhưng ta đã thông suốt một điều. Nếu trên người hằn có nhiều điểm của người Tội vực mà chúng ta không có thì không chừng hắn sẽ làm được những việc mà chúng ta không thể làm? “

Tô mặt đầy khiếp sợ nhìn Duy Khắc Đa, nàng không nghĩ tới hắn lại suy nghĩ nhiều như vậy.



Duy Khắc Đa nhìn cửa thành không trọn vẹn, những bóng hình kia đã sớm biến mất, bỗng, hắn nở nụ cười: “Vừa nãy ta đang nghĩ, tại những lúc nguy cấp như vậy, hắn đều nguyện ý thủ hộ cho đồng bạn của mình. Những người đi theo hắn, bất kể là ai, cũng không hề phải lo lắng về việc mình bị bỏ rơi. Chẳng trách thuộc hạ của hắn, ai cũng một lòng một dạ đi theo. Đối với chúng ta, đây quả là chuyện tốt. Tội vực của chúng ta cần một người anh hùng như vậy, ngươi thấy đúng không? “

“Anh hùng ư?” Tô hơi nhíu mày. Đối với hai chữ này, nàng không cho là đúng.

Duy Khắc Đa cười cười nhưng cũng không giải thích.

“ Tần Trẫm sao không xuất hiện nhỉ?” Tô bỗng nhiên nhăn mày.

Duy Khắc Đa thản nhiên nói: “Hắn đi Phi Mã Thành. Lần này Tần gia cùng Lô gia liên hợp giống như không được bình thường a.”

“ Quả thật không giống bình thường.” Tô gật gật đầu. Nàng mặc dù không có nhiều chủ ý xấu xa như Duy Khắc Đa, nhưng dù gì nàng cũng đã ở vị trí gia chủ rất lâu, ánh mắt cơ bản vẫn rất sắc bén.

“Tiết gia có giá trị hai trăm Linh bộ khổ tù sao?” Duy Khắc Đa bình thản: “Lô gia vậy mà nguyện ý dùng hai trăm Linh bộ khổ tù để đổi Tiết gia. Việc này mà không có vấn đề thì mới không bình thường đi.”

Tô hiểu rất rõ Duy Khắc Đa. Căn bản nàng không nói quanh co cùng hắn mà hỏi trực tiếp: “Ngươi cảm thấy việc này ra sao?”

“Ta không biết.” Duy Khắc Đa trầm ngâm: “Nói không chừng Tiết gia có bí mật mà chúng ta không biết.”

"Ngươi mấy năm nay chỉ biết uống rượu." Tô hừ lạnh, nhưng mà lời vừa ra khỏi miệng lại cảm thấy không thích hợp, hình như quá thân thiết rồi.

Duy Khắc Đa sờ sờ mũi mình, cười khổ nói: “Ngươi cũng biết đấy, trong gia tộc ta cơ bản là không có tiếng nói. Ta cũng đã lâu không quản việc rồi, sự tình bí ẩn như vậy, ta làm sao biết được. Nhưng mà, trong một lần uống rượu, ta đã nghe được vài tin tức thú vị.”

Tô liếc Duy Khắc Đa. Căn bản là nàng không thèm trả lời.

Duy Khắc Đa vốn chỉ muốn nói lấp la lấp lửng nhưng giờ hắn đành ngượng ngùng nói: “Kỳ thực cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là bên trong Kim Cương tằm của Tiết gia có một bí mật lớn. Bí mật này có lẽ liên quan tới truyền thừa của Tiết gia. Nhưng hình như bí mật này đã thất truyền dẫn tới truyền thừa của Tiết gia thiếu mất một phần quan trọng. Đây là nguyên nhân làm Tiết gia dần dần sa sút.”

“ Hồ ngôn loạn ngữ “* Tô hừ lạnh.

*nói bậy bạ.

Nếu nói Kim Cương tằm có bí mật tuyệt đối không ai hoài nghi, nếu không thì sao chỉ có Tiết gia là có Kim Cương tằm? Thế nhưng, nói Kim Cương tằm bí bảo cùng truyền thừa có quan hệ thì Tô tuyệt đối không tin.

“Ngươi khoan hãy nói. Ta quả thật có điểm tin tưởng.” Duy Khắc Đa nghiêm túc nói: “Ngươi đừng quên. Tiết phủ trước kia có không ít cao thủ. Hơn nữa, vào thời điểm đó, Tiết phủ không phải chỉ có nữ nhân như hiện tại. Tiết phủ lúc ấy âm dương cân đối, vì lẽ đó ta tin đó là sự thật a.”

“Lẽ nào Lô gia biết được bí mật này?” Tô trầm ngâm. Tuy có khi Duy Khắc Đa không ra gì nhưng có đôi lúc con hàng này lại nhạy cảm đến đáng sợ. Tên gia hỏa này đã nói vậy thì chắc chắn tám chín phần mười là đã mò được một ít manh mối.

"Cho nên ta cũng thật hiếu kỳ a. Chẳng lẽ Lô gia thiếu truyền thừa sao? Thời điểm Tiết gia hùng mạnh cũng không vượt qua Lô gia. Truyền thừa Tiết gia, Lô gia sao lại có hứng thú nhỉ? Thậm chí sẵn sàng trả giá hai trăm Linh bộ khổ tù, quả thật khó hiểu nha!” Duy Khắc Đa nhếch miệng, mặt lại lộ vẻ trào phúng.

“Vậy giờ ngươi tính làm sao?” Tô trực tiếp hỏi.

“Hiện giờ không phải đã xuất hiện một Mặt Quỷ sao?” Duy Khắc Đa bình thản nói: “ Vào lúc khác, các nàng có lẽ còn phân rõ giới tuyến với Mặt Quỷ, nói gì đi nữa Mặt Quỷ vẫn là ngoại lai. Nhưng hiện tại, Tiết phủ cùng đường mạt lộ*, bốn bề thọ địch, các nàng nếu như làm mất cái bắp đùi to lớn như Mặt Quỷ thì bọn họ quá ngu xuẩn rồi. Thật đáng mong đợi nha! Mặt Quỷ đã lợi hại như vậy, lại có thêm sáu mươi lăm thuộc hạ, cái tên gia hỏa này không biết sẽ mạnh mẽ tới mức nào? Lẽ nào ngươi không có mong đợi sao?"



“ Ngươi đã sớm nghĩ đến điều này?” Tô bất thình lình hỏi.

Duy Khắc Đa thoáng kinh ngạc, sờ sờ mũi: “Thì ra trong lòng ngươi sùng bái ta như thế, ta không có lợi hại như ngươi tưởng đâu, chỉ là thuận thế mà làm thôi."

"Ngươi tốt nhất không nên đem cái chủ ý này đánh tới La Lan gia tộc, bằng không ta sẽ giết ngươi." Tô lạnh lùng nói.

Duy Khắc Đa cười khổ: “Này, uy..uy..ta không có chọc giân ngươi mà…..”

Một góc khác của thành thị.

“Duy Khắc Đa quả thật lợi hại nha, ăn quả đắng trên tay Tần Trẫm đảo mắt liền chém hắn lại một đao. Tần Trẫm hiện tại có lẽ đang hối hận vì không giết hắn.”

Hứa Diệp thản nhiên tiếp lời: "Duy Khắc Đa rất am hiểu lấy xảo phá cục nhưng không ngờ người xuống tay lại là Tô. Tô quả thật rất quyết đoán, không hề do dự mà nhảy lên chiếu bạc. Có lời đồn đãi rằng bọn họ khi còn trẻ có quan hệ không tầm thường, giờ nhìn lại, tám chín phần mười là thật. “

Hứa An Trung thật ra cũng không để ý, trong đầu hắn vẫn còn đang ngẫm lại quá trình Hàn Băng Ngưng tập kích Mục Trạch.

Sự tiến bộ của Hàn Băng Ngưng khiến hắn cảm thấy kinh ngạc. Hơn nữa, có vẻ như nữ nhân này không am hiểu ám sát nhưng mà toàn bộ quá trình tập kích Mục Trạch, không thể không khiến người ta vỗ bàn tán dương.

Hứa Diệp liếc mắt nhìn Hứa An Trung: "Hàn Băng Ngưng quyết một lòng với Mặt Quỷ, ngươi không có cơ hội đâu."

"Ta chỉ nghĩ đến việc thu đồ đệ." Hứa An Trung ngước mặt, bồi lại một câu.

Hứa Diệp cười ha ha rồi liền đổi đề tài: "Ngươi thấy một quyền kia của Mặt Quỷ như thế nào?"

Hứa An Trung trầm ngâm không nói. Nhìn thấy một quyền kia, hắn mới hiểu được nguyên nhân Bổn Sâm bị đánh bại. Trong đầu hắn không ngừng ngẫm lại một quyền kia, hắn tự đem mình đổi qua vị trí Tần Tử Chân rồi hoảng sợ phát hiện, mình cũng tuyệt đối không có biện pháp ngăn cản được một quyền kia. Bất giác, mồ hôi lạnh ướt đẫm sóng lưng, trong đầu hắn ảo ảnh liên tục hiện ra.

"Đúng vậy." Nét cười trên mặt Hứa Diệp tiêu thất không còn. “Không nghĩ tới, vậy mà có người lại có thể đánh ra một quyền kinh thế hãi tục như vậy. Lý giải quyền đạo của người này có lẽ đã đạt mức nước chảy mây trôi. Hắn không cần phải lý giải pháp tắc, biến hóa ẩn chứa trong một quyền kia có thể làm cho pháp tắc dồn dập hợp thành một đạo tuyến. Nó biến hóa đa dạng là thế vậy mà người ngoài không mảy may nhìn ra điểm khác lạ, có thể nói tẩy tận chì hoa*.

* bỏ sạch những trang điểm bề ngoài, trở về với bản chất

“Ta không thể thắng.”

Bốn chữ này dường như đã rút cạn khí lực của Hứa An Trung. Thế nhưng, khi những lời này vừa ra khỏi miệng, hắn lại thấy cả người nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, trút được những áp lực đè nặng đôi vai.

"Chúc mừng ngươi." Trong mắt Hứa Diệp sáng lên tia dị sắc. Hắn tu sinh tử nên rất mẫn cảm đối với loại khí cơ này. Hứa An Trung khi phun ra bốn chữ này, sinh cơ trong cơ thể không những không tiêu giảm, trái lại là một mãnh tĩnh lặng, sinh cơ càng mạnh hơn trước rất nhiều.

Hứa An Trung cũng cảm thấy tâm tình của mình đột phá. Tuy nhiên, hắn cũng không vui mừng nhiều mà chỉ là một sự bình thản: “Ta mặc dù không thắng nhưng vẫn như cũ, ta khát vọng được chiến đấu.”

“ Ta tin ngươi sẽ có cơ hội.” Hứa Diệp cười nói: "Nhưng mà, một tiễn kia của Tần Tử Chân cũng không phải dễ tiếp nhận đâu. Yên tâm, còn có trò hay để xem. Hắc…hắc"
break
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc