Khi Đường Thiên tỉnh dậy, hắn chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái, tinh lực dồi dào. Đây là lần đầu tiên hắn được nghỉ ngơi đúng nghĩa kể từ khi tiến vào trại huấn luyện tân binh. Ngủ một giấc mười tám giờ, tất cả mệt mỏi không cánh mà bay, tất cả thương thế đều khôi phục.
Phốc, từ trên giường nhảy xuống, Đường Thiên giơ cao hai tay, phấn khởi hô to: "Đường Thiên, đùng đùng đùng!"
Rầm rầm rầm!
Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, âm thanh không kiên nhẫn qua cánh cửa truyền đến.
Hắn có chút tò mò, ngoại doanh Quang Minh hội sẽ có bộ dáng gì nữa đây? Nghe Ngụy lão đầu bọn hắn đem Quang Minh Võ Hội khoe khoang vạn hoa đua nở, Đường Thiên đối với Quang Minh hội này rất mong đợi. Hắn và bọn A Mạc Lý bị tách ra từ sớm, cộng thêm đoạn thời gian kia, mỗi ngày đều chịu tra tấn của Binh đại thúc, cả ngày thoát ly tu luyện, hắn liền rơi vào trạng thái ngây ngốc, mệt mỏi muốn chết.
Ra khỏi phòng, dọc đường gặp được mấy vị thiếu niên, Đường Thiên không khỏi nhíu mày. Trước đó hắn không có chú ý tới, lúc này mới phát hiện, trên mặt những thiếu niên này, vậy mà mang theo vài phần sợ hãi. Đường Thiên vô cùng kinh ngạc, trong mắt hắn, người có thể trúng tuyển vào Quang Minh hội, tối thiểu cũng phải hăng hái như bọn A Mạc Lý, tràn đầy tinh thần phấn chấn.
Những người ở đây, nhìn không ra những thứ đó, tuổi của bọn hắn mặc dù còn nhỏ, nhưng làm cho Đường Thiên cảm thấy một loại dáng vẻ già nua nặng nề.
Thật sự là kỳ quái!
Đường Thiên trong lòng có chút buồn bực, nhưng hắn cũng không có nhiều chuyện. Hắn không định ở lại Quang Minh Võ hội lâu, hắn tính đợi khi toàn bộ vũ kỹ cấp ba tu luyện đến tình trạng hoàn mỹ, hắn sẽ đi tìm Thiên Huệ.
Mục tiêu của hắn là Thiên Lộ, Quang Minh võ hội chỉ là nơi hắn đặt chân tạm thời.
Cửa xe mở ra, một Hắc Thiết vũ giả hô: "Xuống xe."
Những thiếu niên kia, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vậy mà không ai động. Đường Thiên thấy thế, bỏ qua bọn hắn, liền phóng ra cửa xe.
Khi Đường Thiên ra đến cửa xe, hắn lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ, ngây người tại chỗ.
Trước mặt hắn, một ngọn núi cao vút trong mây, nguy nga uốn lượn, nhưng làm cho Đường Thiên cảm thấy sởn hết cả gai ốc chính là, toàn bộ ngọn núi bị che kín bởi những huyệt động rậm rạp chằng chịt, nhìn qua như một cái tổ ong cực lớn. Một trận gió lạnh thấu xương quét qua thân núi, phát ra âm thanh ô ô cực kỳ đáng sợ, phảng phất trong núi có vô số quái thú lập loè.
Các thiếu niên lạnh run, sắc mặt trắng bệch, hai gã Hắc Thiết vũ giả trên mặt hiển hiện đồng tình, vẻ trào phúng.
"Oa! Cái chỗ này rất khá...!"
Tiếng Đường Thiên hô to không đúng lúc vang bên tai mọi người, hắn ngẩng lên mặt nhìn lên đỉnh núi giống như tổ ong cực lớn kia, trên mặt tràn đầy nóng bỏng: "Nếu như leo đến đỉnh núi, cảnh sắc nhất định không tệ!"
"Không ai có thể leo lên đỉnh núi." Một âm thanh lạnh lùng ở phía sau hắn vang lên.
Đường Thiên theo âm thanh nhìn tới, chỉ thấy một vũ giả trung niên mặc y phục màu xám, xuất hiện ở phía sau hắn, dấu hiệu trên người cho thấy hắn là một Thanh Đồng vũ giả.
Nam tử tóc húi cua cùng đại hán có râu vội vàng thu hồi nụ cười trên mặt: "Tỉnh Hào đại nhân! Tổng cộng có tám người mới, toàn bộ đã đưa đến."
Tỉnh Hào thần sắc hờ hững: "Vật tư thì sao?"
"Đều mang đủ." Đại Hán có râu vội vàng nói: "Bởi vì nghĩ tới lần trở lại tiếp theo, cũng phải ba tháng sau, cho nên lần này chúng ta cố ý mang nhiều thêm một tháng vật tư."
Tỉnh Hào thần sắc hơi trì hoãn, gật đầu: "Các ngươi có lòng rồi."
Dứt lời, chỉ thấy hắn đi đến mở thùng hàng trước xe, vẫy tay một cái, vật tư chồng chất như núi nhỏ lập tức bị quét sạch.
"Ồ, thứ ngươi dùng cũng là Thủy Bình Vũ Quỹ sao?" Đường Thiên hai mắt tỏa sáng.
Tỉnh Hào nhàn nhạt nhìn Đường Thiên một cái, không để ý đến, hướng hai vị Hắc Thiết vũ giả nói: "Các ngươi có thể đi."
"Vâng!" Hai vị Hắc Thiết vũ giả chạy trối chết.
Không mất bao lâu, chiếc xe bay lên trời, biến mất không thấy bóng dáng.
Trong khoang điều khiển , nam tử tóc húi cua như trút được gánh nặng, lau mồ hôi trán một cái: "Tỉnh Hào đại nhân khí thế thật sự quá mạnh mẽ! Cũng không biết bên trên nghĩ sao, lại phái Tỉnh Hào đại nhân tới nơi đây."
"Còn không phải do đắc tội với người khác." Đại Hán có râu cũng buông lỏng một hơi, ngôn ngữ tràn ngập tiếc hận: "Nếu không, với thực lực của Tỉnh Hào đại nhân, như thế nào lại lưu lạc đến tận đây?"
Hai người thổn thức một hồi.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Tỉnh Hào nhàn nhạt lườm những người mới đến một cái, ném ra một câu: "Đi theo ta."
Dứt lời liền trực tiếp hướng phía trước đi đến, mọi người vội vàng đuổi theo. Mặt đất đều là huyệt động to nhỏ, chằng chịt, có nhiều chỗ đạp lên lại vang lên tiếng động, rất nhiều người sắc mặt có chút trắng bệch.
"Nếu như té xuống, sẽ không có ai đi cứu các ngươi." Âm thanh lạnh lùng của Tỉnh Hào từ phía trước truyền đến.
Sắc mặt những người mới đến càng thêm trắng bệch, Đường Thiên tò mò hỏi: "Phía dưới là cái gì?"
"Tử Vong Sào động." Tỉnh Hào ném ra một câu, liền triển khai thân pháp.
Mọi người vội vàng thúc dục khinh công, theo sát phía sau. Bát Bộ Cản Thiền của Đường Thiên hấp dẫn ánh mắt mọi người, Tỉnh Hào cũng quăng ánh mắt đến: "Khinh công cấp ba?"
"Đúng, là Bát Bộ Cản Thiền!" Đường Thiên hắc hắc nói.
Trong đám người vang lên một tiếng cười khẽ, trên mặt những người khác lại lộ ra vẻ khinh thường. Tỉnh Hào cũng thầm lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Đường Thiên, tựa như nhìn một người chết. Không có thực lực cấp bốn, ở chỗ này căn bản không có khả năng sống sót, chẳng qua, hắn cũng không định chõ mõm vào.
Lên xuống mấy lần, đi đến trước một huyệt động, mọi người lúc này mới phát hiện, huyệt động dưới chân cùng những huyệt động khác có chút khác nhau.
Có một sợi dây thừng, buộc lên một khối nham thạch trước cửa, đầu kia chui vào sâu bên trong huyệt động.
Tỉnh Hào không nói hai lời, cúi người, giống như một con dơi linh hoạt, mũi chân nhẹ nhàng điểm lên trên dây thừng một cái, liền biến vào trong bóng tối. Những người khác thấy thế, cuống quít theo sát đi xuống, một số người lộ ra vẻ chế giễu. Bát Bộ Cản Thiền cấp ba, dùng sức bật mà nổi danh, nhưng loại bay nhảy trên dây thừng thế này, lại vô cùng khó khăn.
Thằng này, chỉ có thể cầm lấy dây thừng, dùng cả tay cả chân mà bò xuống đây đi.
Đường Thiên lại không nói hai lời, cũng thả người nhảy xuống.
Tất cả mọi người trừng to mắt, thằng này điên rồi?
Thân hình Đường Thiên bên trên dây thừng lại rất thăng bằng, nhẹ nhàng như thường. Mãi đến lúc này, ánh mắt của mọi người mới chú ý tới, dưới chân Đường Thiên không ngờ là đôi giày Thanh Đồng.
Có người kinh hô: "Tiểu Mã Phi Ngoa!"
"Khó trách. . ."
Ánh mắt mọi người lập tức trở nên vô cùng nóng bỏng. Tiểu Mã Phi Ngoa là bí bảo phi thường thực dụng, nó có thể tăng trình độ khinh công lên rất cao, bí bảo như thế, bất luận kẻ nào cũng yêu thích. Không có ai lại chê khinh công của mình quá tốt, khinh công cường đại, có thể giúp bọn hắn chiếm thế chủ động trong chiến đấu.
Đường Thiên không thích những người trước mắt này, bọn hắn trong mắt đầy vẻ bất thiện, Đường Thiên liếc cái liền nhận ra.
Đường Thiên không muốn cùng bọn họ đáp lời, liền đứng trên dây thừng, nhẹ nhàng tung bay.
Phía trước, trong bóng tối truyền đến âm thanh không hài lòng của Tỉnh Hào: "Phía sau làm gì vậy?"
Mọi người như ở trong mộng mới tỉnh, vội vàng hướng phía trước chạy vội, Đường Thiên không nhanh không chậm theo sát phía sau mọi người.
Huyệt động cũng không phải hoàn toàn đen kịt, vách tường mọc ra một loại cỏ phát sáng, phóng xuất quang mang nhàn nhạt. Cũng may ánh mắt của mọi người, so với người bình thường, đều sắc bén hơn nhiều lắm, chỉ cần từng ấy điểm hào quang, cũng có thể nhìn rõ.
Dây thừng không hề dài, ước chừng hơn mười thước, mọi người đã bước trên một đường mòn bằng nham thạch nhỏ cỡ cánh tay.
Đường Thiên cúi đầu nhìn thoáng qua dưới chân, chỉ thấy phía dưới treo lơ lửng, tất cả đều là đường mòn nham thạch chằng chịt, đan xen dọc ngang. Những đường mòn này, tựa như những vách sáp trong tổ ong, rất là kỳ lạ. Cái nhìn này, Đường Thiên vậy mà không cách nào nhìn thấy mặt đất.
Địa phương Kỳ quái!
Đường Thiên trong lòng thầm nhủ, chỗ này, lộ ra một bầu không khí áp lực, âm lãnh, điều này khiến cho bản năng của Đường Thiên cảm thấy không thoải mái.
Tốc độ bay Tỉnh Hào rất nhanh, không ngừng lướt trên đường mòn nham thạch, những người khác sớm đã bị những đường mòn phức tạp kia làm cho hoa mắt. Rất nhanh, phía trước truyền đến một hồi tiếng nước, bọn hắn không ngừng tiến lên, một cái địa hà hiện lên trước mặt bọn hắn.
Địa hà bề rộng chừng tám chín trượng, lượng nước cực kỳ dồi dào, tiếng nước ầm âm át hết âm thanh của hắn.
Chạy dọc theo địa hà, không bao xa, một thác nước cực lớn dưới lòng đất, xuất hiện trước mắt Đường Thiên. Bên kia địa hà, ở một chỗ cao ráo, có thể thấy có rất nhiều phòng ốc, giống như một thị trấn nhỏ.
Nước sông chảy xiết, từ trên cao lao xuống, bọt nước trắng như tuyết, chồng chất lên nhau, cái này sinh cái kia diệt.
Tỉnh Hào dẫn mọi người đến bên cạnh thác nước, vô số bọt nước bắn tới trước mặt, tiếng nước điếc tai. Trên người Tỉnh Hào bỗng nhiên sáng lên một vòng quang mang nhàn nhạt, vậy mà trực tiếp dọc theo thác nước, hướng đối diện lao tới.
Dòng nước như lưỡi dao sắc bén, bị Tỉnh Hào cứng rắn phá ra.
Mọi người chỉ cảm thấy một đạo quang nhận vô cùng sắc bén, đem thác nước chém ngang!
Tất cả mọi người thấy trợn mắt há mồm, thực lực thật cường hãn!
Thật mạnh. . .
Đường Thiên ngơ ngác nhìn Tỉnh Hào bên kia sông, hắn hoàn toàn bị thực lực của Tỉnh Hào làm cho khiếp sợ. Thực lực Ngũ tiên sinh lần trước ở Hồn Chi Mê Cung so với Tỉnh Hào trước mắt, phải kém xa.
Phát hiện này làm cho Đường Thiên nhiệt huyết sôi trào!
Quả nhiên không hổ là Quang Minh hội..., tùy tiện ở một cái ngoại doanh, vậy mà cũng có cao thủ lợi hại như thế.
Đường Thiên hưng phấn nắm chặt nắm đấm, thân thể của hắn bởi vì quá phấn khởi mà run nhè nhẹ. Chẳng biết tại sao, trong cơ thể hắn chiến ý dâng trào, ở thành Tinh Phong , căn bản không có khả năng gặp được cường giả như vậy!
Đây chính là người ta muốn vượt qua, là đối tượng ta phải đánh bại...!
Thật sự là cường đại.... . .
Bên kia bờ sông Tỉnh Hào bỗng nhiên như phát giác được, ngẩng đầu nhìn Đường Thiên bên kia sông.
Cặp mắt sáng ngời kia giống như ngôi sao, chiếu thẳng vào đôi mắt.
Hướng ta khiêu chiến sao?
(Dg: Nhìn đểu anh à J. Biên: Nó đó!)
Tỉnh Hào mặt không biểu tình, miệng hơi nhếch lên, mang theo nụ cười khó hiểu.
Cũng may những người khác cũng phục hồi tinh thần lại, bọn hắn tự nhiên không có khả năng như Tỉnh Hào. Ánh mắt mọi người, rất nhanh phát hiện có nham thạch nhô ra ngoài thác nước, những nham thạch này vừa đúng lại giống như các cột đá, bọn hắn có thể dựa vào để bay qua sông.
Mọi người lần lượt bay vút qua sông.
Tỉnh Hào không nói một lời, không hướng chỗ cao bay đi.
Không bao lâu, một trấn nhỏ xuất hiện trước mắt mọi người, một đám đại hán đứng ở cửa trấn, mỗi người mang bộ mặt bất thiện, đầy vẻ trêu chọc mà nhìn các thiếu niên. Tỉnh Hào không có dừng lại, trực tiếp đi vào.
Chờ Tỉnh Hào đi qua, bọn đại hán xếp thành một hàng ngang, tên đầu trọc cầm đầu mặt mũi hung ác, nhe răng cười:
"Ha ha! Các tiểu tử, đem thứ tốt trên người, tất cả giao hết ra đây! Đừng để ta phải lục soát...! Đến lúc đó trên người khuyết thiếu bộ phận nào, cũng đừng oán chúng ta!"