Cơ thể Đường Thiên hơi nghiêng về phía trước, gã như con báo vận sức chờ phát động, như con gấu dữ chuẩn bị tấn côn. Đôi mắt khép chặt lúc này mở bừng, ánh sáng lạnh lẽo chiếu thẳng vào lòng người, như ánh đao dưới bông tuyết.
Không biết có phải vì vừa rồi quá mệt mỏi không, tâm thần Đường Thiên bình tĩnh dị thường, không chút ba độn.
Kẻ địch sắc mặt dữ tợn, ánh mắt nóng rực tham lam, tất cả đều lọt vào mắt gã, đầu óc gần như hư không, chỉ có suy nghĩ bản năng. Không phải hô hào hò hét, cũng không phải gào thét, chỉ như tiếng nỉ non trong gió, chỉ như lời thề của thiếu niên giữa bầu trời sao.
Ta muốn thắng.
Ta phải thắng!
Ta muốn đánh bại bọn họ.
Người đầu tiên nhận ra Đường Thiên không đúng là Tiểu Nhị.
Nguy hiểm! Toàn thân Đường Thiên tỏa ra khí tức hết sức nguy hiểm, Đường Thiên bình thường thi thoảng lại tỏa ra khí tức như dã thú, thế nhưng đại thể chỉ là thô bạo, cũng không mấy nguy hiểm.
"Gã thần kinh này ngụy trang à, chẳng lẽ đây mới thạt sự là ngươi?"
Tiểu Nhị lẩm bẩm,không biết vì sao, y cực kỳ hưng phấn, hưng phấn chưa từng thấy. Gã ngốc tuy bộc lộ rất nhiều ưu điểm, thế nhưng có thế nào cũng không thể khiến Tiểu Nhị cảm thấy thỏa mãn. Sự cường đại của gã ngốc thật sự không ổn định, thi thoảng lộ vẻ thô bạo, thế nhưng đại đa số thời gian lại phạm đủ loại sai lầm cấp thấp.
Với Tiểu Nhị nội tâm cực kỳ iêu ngạo, giả như một mặt khác của mình là ánh sáng là nhiệt tình thì cũng phải là ánh sáng hoàn mỹ, lương thiện hoàn mỹ chứ không phải ngốc, không phải ngu.
Mãi tới lúc này, khi bản năng chiến đấu của Tiểu Nhị xuất hiện, Tiểu Nhị mới thấy phấn khởi. Rốt cuộc y đã tìm ra điểm chung, chiến đấu là phải vậy, phải nguy hiểm, phải đầy sát khí, phải máu chảy thành sông, phải lãnh khốc vô tình, phải có máu tươi nóng bỏng, đó mới là đóa hoa kiều diễm nhất trên đời.
"Giết đi, giết đi!" Con mắt Tiểu Nhị hiện lên sắc máu, nhỏ giọng gầm lên.
Đường Thiên hoàn toàn không nghe thấy tiếng lòng của Tiểu Nhị.
Hai chân đột nhiên phát lực, gã như viên đạn pháo rời nòng, bắn thẳng về phía Thạch Sâm.
Khóe miệng Thạch Sâm đột nhiên nổi lên một nụ cười gằn, đã lâu rồi không gặp gã ngốc xông pha như vậy.
Ngươi đã muốn tìm đường chết ta cũng giúp một tay!
"Giết!"
Thạch Sâm điên cuồng vung thanh trường đao trong tay, binh lính bên cạnh hắn cũng múa nhanh thanh đo. Ánh đao đầy trời như bầy bướm bay lượn, đan xen giữa không trung, linh động phiêu dật.
Quỹ tích mỗi ánh đao đều phiêu hốt tới cực điểm, khó lòng cân nhắc. Chúng vây qanh Đường Thiên, chợt xa chợt gần.
Binh vừa bay lên tường thành vừa khéo thấy cảnh tượng này, con ngươi đột nhiên mở rộng, những ánh đao này. . .
Nhưng đúng lúc này, trường đao trong tay Thạch Sâm đột nhiên chỉ thẳng trước mặt, tiếng hô nhẹ như gió mang theo vẻ tà mị: "Điệp Vũ!"
Viu viu viu!
Mỗi ánh đao lướt qua không khí lại như bươm bướm vỗ cánh, mang theo gợn sóng. ĐỘt nhiên không khí xung quanh Đường Thiên trở nên cực kỳ hỗn loạn, vô số gợn son đan xen chồng chất giữa không trung, mỗi gợn sóng đều mang theo lực xoắn, chỉ chớp mắt, một tầng trường lực khổng lồ phức tạp như một chiếc võng chùm lên Đường Thiên.
Đường Thiên không hề né tránh, gã như không hề nhìn thấy, đâm thẳng vào chiếc lưới lớn tràn ngập lực lượng này.
Gương mặt Thạch Sâm lộ vẻ đắc ý, chiêu thức Điệp Vũ này đã mai táng vô số anh hùng. Những tần trường lực vô hình kia tràn ngập sát khí, trường lực chồng chất đạt thành một trình độ cao tới kinh người. Hắn từng đánh lén thành công, vặn xoắn hai mươi người máy khổng lồ.
Bộ giáp này hẳn được làm từ tay thợ khéo!
Thạch Sâm bỗng thấy tiếc nuối.
Nhưng đúng lúc này sau lưng đối phương bỗng có một vệt sáng bạc lao lên, một cái dù bạc khá dày nặng lọt vào tầm mắt Thạch Sâm.
Dù?
Thạch Sâm đầu tiên là sửng sốt, sau đó không khỏi bật cười. Giáp bạc nhu gấu, bắp thịt gồ ghề, hùng trnags uy vũ, lại đột nhiên lôi ra một cái dù, cảnh tượng nực cười khó tả.
Gấu con bung dù? Ha ha ha ha. . .
Đường Thiên vẫn như chẳng hề phát hịe, gã như không hấy cây dù bạc.
Đại Hùng Tán Y là bộ giáp của chòm Đại Hùng, trước nay không được ưa thích. Võ giả chòm Đại Hùng đại đa số cường tráng dũng mãnh, vũ khí thanh tú như dù hoàn toàn không được ưa thích.
Nhưng truyền thừa chòm Đại Hùng lại là Đại Hùng Tinh Thần Tán!
Quan trọng nhất, Tiểu Nhị tu luyện chính là Đại Hùng Tinh Thần Tán, uy lực Đại Hùng Tán Y phát huy vô cùng nhuần nhuyễn trên tay hắn. Mỗi khi Tiểu Nhị vận chuyển tâm pháp Đại Hùng Tinh Thần Tán, võ hồn Đại Hùng Tán Y đều bất giác hoan hô nhảy múa.
Bảy bộ giap, Đại Hùng Tán Y tiến hóa nhanh nhất cũng là vì vậy.
Không thể không nói, Thạch Sâm điều động lực lượng năm mươi mốt người, hình thành một trường lực cực kỳ mạnh mẽ. Chỉnh hợp lực lượng binh đoàn lại có thể tạo thành phương thức tấn công tinh vi như vậy, thực lực Thạch Sâm quả thật cường đại. Cho dù là Binh cung không nhịn được lộ vẻ ngạc nhiên và tán thưởng.
Tiểu Nhị rơi vào phấn khởi rấ kích động, lần đầu tiên y điều động số lượng năng lượng kinh người như vậy, pháo đài đen phía sau không ngừng cung cấp năng lượng cho y.
Năng lượng thuần túy hùng hồng ngưng tụ tren eng Đường Thiên, chúng như một lớp chất lỏng sền sệt, hâp thụ bên ngoài thân thể Đường Thiên rồi lại bị thân thể không năng lượng ngăn cách.
Trước đó Tiểu Nhị phát hiện thân thể không năng lượng ngược lại gia tăng khả năng khống chế năng lượng của y. Y có đủ tụ tin há hủy lực lượng vặn vẹo đan xen như bươm bướm trước mắt.
Đến đây nào!
Nếm thử Đại Hùng Tinh Thần Tán…
Đợi đã!
Tiểu Nhị đang phấn khởi, sắc mặt đột nhiên cứng lại.
Chỉ thấy giữa không trung, Đường Thiên thân mặc giáp nặng, xoay eo thu quyền.
Gã này. . . Muốn làm gì?
Trường lực do năng lượng hình thành như vậy phải dùng năng lượng mới có thể phá hoại, đây là cơ hội của Tiểu Nhị, cái gã ngốc này định làm trò gì? Như có một chậu nước lạnh dội lên người, cảm giác phấn khởi của Tiểu Nhị lập tức biến mất không còn tăm hơi, trong lòng gã đầy thất vọng, lại bắt đầu ngu ngốc rồi, mình vẫn đánh giá cao gã này quá à?
Thân thể Đường Thiên giang ra như canh cung, ánh mắt bừng sáng, giữa tiếng hít hở, gã đấm thẳng một quyền!
Chờ đã!
Con ngươi Tiểu Nhị đột nhiên mở rộng, y không thể tin nổi nhìn nắm đấm của Đường Thiên.
Một quyền nhanh như chớp giật.
Quyền pháp cư bản mà Đường Thiên am hiểu nhất, ngoại từ nhanh ra không có bất cứ ưu điểm nào!
Cú đấm này tốc độ cực nhanh, thậm chí ngay cả lớp năng lượng hấp thụ bên ngoài gã cũng bị xuyên thủng.
Từng phiến giáp trên cánh tay dựng thẳng, chúng xẹt qua lớp năng lượng bên ngoài với tốc độ kinh người, phiến giáp lướt qua, cùng rung động, tụ tập thành tiegs ông ông trầm trầm, như tiếng gấu gầm trong rừng sâu.
Sức mạnh thân thể thuần túy được Đường Thiên phát huy nhuần nhuyễn, không gian cú đấm này xuyên qua, bất kể năng lượng hay lực lượng đều bị dập tắt.
Hiệu quả dập tắt mãnh liệt hình thành một vùng trống, năng lượng bên ngoài thân thể chuyển động mãnh liệt, tụ tập lên nắm đấm Đường Thiên với tốc độ kinh người.
Còn có thể như vậy. . . Đây không phải nguyên lý vòng xoáy sao?
Không đúng, đây là khí kình xoắn ốc!
Tiểu Nhị trợn tròn hai mắt, càng khiến y khó hiểu là tất cả năng lượng bên ngoài Đường Thiên đều xoay tròn theo vòng xoáy này!
Nắm đấm Đường Thiên đột nhiên sáng lên ánh sáng vạn trượng, như vầng thái dương!
Những lực lượng như dây leo kia trước một quyền này đều tan thành tro bụi!
Thạch Sâm biên sắc, hắn gần như không tin nổi vào mắt mình, sao có người đánh ra được một quyền kinh khủng như vậy? Hắn trơ mắt nhìn những ánh đao như bươm bướm đầy trời kia bị hòa tan như bông tuyết.
Một ánh quyền chói mắt xuyên qua trường lực phức tạp, không ngừng hóa lớn trong mắt hắn.
Cảm giác nguy hiểm chưa từng có khiến lông tóc Thạch Sâm dựng đứng, không hề nghĩ ngợi, giơ đao chặn trước người, miệng gầm lên: "Chặn!"
Toàn bộ đội ngũ lập tức dâng lên một tường đao dày đặc, tường đao hanh chóng xoay tròn, lốc xoáy do ánh đao hình thành bảo vệ toàn bộ tiểu đội vào trong.
Đùng!
Ánh quyền tập trung khí kình xoán ốc không phải hình thành quyền ấn mà là hình mũi nhon xoay tròn, tiếng nổ trầm trầm như đạn pháo rời nòng, đâm thẳng vào tường đao.
Tường đao lập tức bị xuyên thủng.
Thạch Sâm đầu óc tê dại nhìn ánh quyền lướt qua cách hắn không tới hai mét, xuyên qua liền hai hộ vệ, tường đao tan nát.
Tường đao tuy bị xuyên thủng nhưng vẫn quấy rối tầm ngắm của đối phương, ánh quyền chỉ lướt sát qua Thạch Sâm.
Rầm rầm!
Hai ánh quyền lại tiếp tục xuyên qua tường đao, tước đi tính mạng ba người, chỉ chớp mắt đội ngũ của hắn đã tổn thất một phần mười nhân viên.
Thạch Sâm nhìn muốn rách mí mắt, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt khơi dậy hung tính của hắn.
"Giết!"
Thạch Sâm xung phong lên đầu, thân đi theo dao, những binh lính khác bỗng phấn chấn, bọn họ biêt đại nhân muốn liều mạng rồi! Tất cả không hề do dự, đồng thời theo sát phía sau.
Bọn họ như bầy cá điên cuồng lao về phía kẻ địch.
Quanh người mỗi người đều sáng lên ánh sáng mờ mịt, như từng con cá ánh sáng. Nưng đúng lúc này, mọi người không hẹn mà cùng tản mát năng lượng bên ngoài thân thể, hoàn toàn mở ra cho đội hữu, không hề bảo lưu.
Một luồng sáng không ngừng khuếch tán, chúng nhanh chóng dung hợp giữa không trung, khi bốn mươi sáu luồng ánh sáng hoàn toàn dung hợp, một luồng khí tức hung lệ tới cực điểm như bốc lên từ biển sâu, đột nhiên lao tới.
Ngư Long Biến!
Đây là tuyệt chiêu áp đáy hòm của Thạch Sâm, Quần Ngư Hóa Long, chỗ khó khăn nhất của chiêu này là cần tin tưởng lẫn nhau vô điều kiện, bất cứ ai trong lòng còn đề phòng đều khiến uy lực chiêu này giảm mạnh.
Thạch Sâm tóc tai bù xù, như đang điên cuồng, gương mặt hiện vẻ đau đớn. Chiêu này tạo thành gánh nặng rất lớn cho hắn.
Suy nghĩ của hắn lạp tức bị kéo xa, năm xưa hãm sâu vào trận địch, đối mặt với tuyệt cảnh, hính chiêu Ngư Long Biến này đã giúp hắn giết từ trong thiên quân vạn mã ra, năm trăm binh sĩ dưới trướng chỉ còn lại một trăm.
Phiêu bạt đã lâu, năm trăm người năm xưa giờ chỉ còn lại bốn mươi sáu người.
Bọn họ coi hắn như anh hùng, theo chân hắn, chinh chiến tứ phương, di khắp chân trời góc bể, năm trăm chiên sĩ không hề hối hận.
Nghĩ tới đây lòng hắn đau như cắt, hắn muốn một vùng đất phong, hắn muốn giúp mọi người vinh hoa phú quý, hắn muôn xây từ đường, hắn muốn mỗi ngày lễ tết thắp hương hóa vàng cho bọn họ, hắn muốn 454 anh linh từ trần có cơ hội quy tụ, hắn muốn thu xếp cho người nhà bọn họ, đó là lời thề của hắn trước khi họ ra đi.