"Tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi, không được ngủ. . ."
Mơ mơ màng màng, Đường Thiên như nghe thấy có người gọi bên tai gã, giọng nói xa lạ kheín tâm thần mờ mịt của gã tìm được một tiêu điểm, như một khe hở giữa bóng tối, hé lộ chút ánh sáng mặt trời.
Ý thức kéo về thân thể, âm thanh trên đỉnh đầu cũng trở nên rõ ràng, là giọng một bé trai. Đường Thiên ráng sức mở mắt, lọt vào tầm nhìn là vài cọng cỏ màu đỏ rực, trông như lưỡi cưa, cắt vào mặt gã đau nhức. Bên dưới lầy lội hôi thối nức mũi, Đường Thiên cảm giác sau đầu đau đớn, rên lên mọt tiếng, theo bản năng cử động thân thể một chút, xoạt, gò má gã co giật trong bùn đất, toàn thân đau đớn.
"Tốt quá tốt quá! Ngươi tỉnh rồi!" Trên đầu vang lên tiếng hô vui mừng, hai cánh tay gầy gò kéo Đường Thiên, muốn kéo Đường Thiên lên, thế nhưng bé trai quá yếu. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Đầu óc Đường Thiên hỗn loạn, thế nhưng gã vẫn gắng gượng bò lên, động tác quá mạnh lại động tới vết thương, đau tới mức gương mặt gã vặn vẹo.
Tầm mắt mơ hồ dần trở nên rõ ràng, lọt vào mắt gã là cả bãi bùn hoang lương mọc đầy cỏ tranh màu đỏ sậm hẹp dài như lưỡi kiếm, đưa mắt nhìn xa, cỏ tranh san sát.
Ngồi trong đống bùn nhão, ánh mắt mơ hồ của Đường Thiên dần lấy lại tiêu cự, bé trai trước mặt mới khoảng mười một mười hai tuổi, vóc dáng gầy yếu, con mắt đen bóng trong suốt trong rất thông minh, cõng một rổ cỏ không tương xứng với hình thể cậu bé.
"Cậu đã cứu ta?"
Vừa mở miệng, Đường Thiên lập tức giật mình vì giọng nói khàn khàn của mình.
"Không phải." Bé trai lắc đầu: "Ta chỉ phát hiện huynh thôi, huynh nằm trên mặt đất."
"Đây là đâu?" Vẻ mờ mịt trên mặt Đường Thiên dần biến mất, gã gắng gượng đứng dậy, những người khác đâu?
"Đầm Cỏ Đỏ!" Bé trai ngửa mặt lên đáp.
"Có phát hiện những người khác không?" Đường Thiên hỏi, lòng thàm lo lắng về ba người còn lại.
"Không có." Bé trai lắc đầu: "Huynh có đồng bọn à? Ta không thấy ai khác."
Đường Thiên thầm thất vọng, gã dốc sức đột nhiên giẫm xuống đất, như mũi tên bay thẳng lên trời. Đầm Cỏ Đỏ không lớn, vừa nhìn là thấy rõ hết, không thấy tung tích những người khác, tỏng lòng gã càng thêm thất vọng. Lực nhảy hao hết, gã rơi xuống đất, Tiểu Nhị đang ngủ say, gã không thể bay.
Bé trai thấy Đường Thiên lao thẳng lên trời ánh mắt không khỏi kinh ngạc.
Đường Thiên bay xuống, thấy vẻ kinh ngạc của bé trai không khỏi mỉm cười, gã ngồi xuống cạnh bé trai, thăm hỏi tin tức.
Nơi này là Thánh Vực, thế nhưng khiến Đường Thiên bất ngờ là Thánh Vực còn rộng lớn hơn gã tưởng tượng nhiều. Thánh Vực dùng châu để phân chia, có cả vạ châu, mỗi châu lớn nhỏ bất đồng, châu lớn bao quát hơn ngàn tinh cầu, mà châu nhỏ chỉ có một tinh cầu.
Châu mà Đường Thiên đang ở gọi là Thương Châu. Thương Châu cực kỳ nhỏ, chỉ có ba tinh cầu, phân biệt là ba ngôi sao Thanh Cốc, Huệ Lý, Hồng Thảo. Đường Thiên đang ở sao Hồng Thảo. Sao Hồng Thảo vì sản xuất nhiều Hồng Mao Kiếm Thảo nên có tên như vậy. Hồng Mao Kiếm Thảo hình dáng như trường kiếm, toàn thân đỏ sậm, cứng cỏi như sắt, thứ duy nhất có tác dụng là rễ của nó.
"Đây là Hồng Mao Tủy Căn." Bé trai ngửa mặt lên khoe chiến lợi phẩm: "Có thể bán được không ít tiền, có điều chỉ lá cỏ đỏ chót như máu mới lấy được, rất khó đào."
"Đúng là trông như huyết tủy." Đường Thiên tò mò quan sát, cảm giác ấm áp, đỏ hồng như ngọc, gã có thể cảm giác thấy điểm bất phàm. Đường Thiên hứng thú tiên tay bứt một ngọn Hồng Mao Kiếm Thảo, tất cả đều có màu đỏ nhạt: "Đúng là khá lợi hại."
Bé trai ưỡn ngực, vẻ mặt đắc ý: "Đúng vậy! Ta là người hái Hồng Mao Tủy Căn lợi hại nhất! Hồng Mao Kiếm Thảo hơ hai trăm năm mới hình thành Hồng Mao Tủy Căn. Nhìn bề ngoài chắc chắn không ra được. Hồng Mao Tủy Căn hai trăm năm trở lên mới có thể dùng để luyện chế Thảo Kiếm."
"Thảo Kiếm là thứ gì?" Đường Thiên tò mò hỏi.
"Đương nhiên là để làm kiếm rồi!" Bé trai dáng vẻ như ông cụ non: "Nó tên là Hồng Mao Kiếm Thảo, trời sinh ẩn chứa kiếm ý, Thảo Kiếm dùng nó luyện chế cực kỳ lợi hại!"
"Thảo Kiếm?" Gò má Đường Thiên co giật: "Thảo Kiếm thì có ích gì? Chẳng phải chém cái là đứt?"
Bé trai khinh khỉnh nhìn Đường Thiên: "Xem ra huynh không học tập tốt, ngay kiến thức thông thường cũng không hiểu, Thảo Kiếm dùng để chém ư? Chẳng lẽ huynh là dã nhân ở Dã Nhân Châu?"
"Dã nhân…" Gò má Đường Thiên lại co giật.
Đường Thiên càng nhìn Đường Thiên càng cảm thấy đúng, đột nhiên bừng tỉnh: "Hóa ra ngươi đúng là dã nhân, nghe nói dã nhân toàn thân mình đồng da sắt, sức lực cực mạnh, ngươi trông cũng không cường ráng nhưng vừa rồi có thể nhảy lên tận trời, xem ra sức lực quả thật rất mạnh."
"Ta không phải dã nhân…" Đường Thiên đính chính.
"Được rồi được rồi." Bé trai vỗ vỗ vai Đường Thiên, dùng giọng điệu cụ non nói: "Yên tâm đi, yên tâm đi, cho dù huynh là dã nhân ta cũng không kỳ thị huynh."
Đường Thiên: ". . ."
"Dã nhân đại ca, huynh tên gì thế?" Bé trai tò mò hỏi, cậu bé thyá Đường Thiên không trả lời bèn vỗ ngực nói: "Ta tên Tiểu Vũ."
Nếu là Thánh Vực, Đường Thiên ngàn vạn lần không dám bại lộ tên thật của mình, vạn nhất Thánh Điện truyền tên của mình tới Thánh Vực, vậy sẽ cực kỳ nguy hiểm. Gã quyết định đặt cho mình một cái tên tên thật phong cách, cái nào đây? Thần Thiếu Niên? Thiếu Thần? Thần Nam? Mãnh Nam? Mãnh Nam Tối Cường?
Có nên khiêm tốn một chút không. . .
Đường Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngươi cứ gọi ta Mãnh Nam đại ca là được!"
"Mãnh Nam. . ." Tiểu Vũ sắc mặt cứng đờ, bĩu môi: "Mãnh Nam đại ca, trông huynh chẳng mạnh chút nào cả."
Đường Thiên vỗ vỗ ngực, muốn biểu hiện vẻ cường tráng của mình, kết quả không cần thận động phải vết thương, đau tới mức nhe răng nhếch miệng, khuôn mặt co quắp. Tiểu Vũ lắc đầu, quả nhiên là nhặt được dã nhân, đã sớm nghe nói dã nhân thích dùng mấy chữ "Mãnh" "Bá" "Thiết" "Đồng" để đặt tên, thế nhưng cái tên "Mãnh Nam" thật quá thiếu thẩm mỹ. . .
Vừa tán gẫu với Tiểu Vũ, Đường Thiên vừa kiểm tra thương thế thân thể.
Nồng độ năng lượng xung quanh khiến Đường Thiên kinh hồn bạt vía. Đường Thiên dám khẳng định, cho dù là Mười Hai Cung Hoàng Đạo, nồng độ năng lượng cũng tuyệt đối không thể lên tới mức kinh khủng như vậy, gã gần như thấy được năng lượng lưu động trong không khí.
200%? Hay 300%?
Đường Thiên không dám chắc.
Nồng độ năng lượng kinh khủng như vậy đủ khiến bất cứ võ giả nào vui mừng như điên.
Trước đó Đường Thiên cũng từng nghĩ điều kiện của Thánh Vực khá ưu việt, thế nhưng không ngờ lại tới mức này. Chẳng trách Thiên Huệ nói trong Thánh Vực, Thánh giả rất nhiều, nồng độ năng lượng đậm đặc như vậy, dọ khó khi phong Thánh giảm mạnh. Nếu căn cứ theo lý luận của Quỷ Ngô tiền bối, trẻ con sinh ra trong hoàn cảnh như vậy, tính liên kết với năng lượng hơn xa người của Thiên Lộ.
Hoàn cảnh như vậy cũng rất bất lợi cho thân thẻ không năng lượng của Đường Thiên, thế nhưng lại rất có ích cho Tiểu Nhị.
Có ích cho Tiểu Nhị!
Nhưng thấy Tiểu Nhị lặng lẽ ngủ say trong Song Tử Lô, Đường Thiên cảm thấy rất tốt, ít nhất Tiểu Nhị có thể nhanh chóng thức tỉnh.
Giờ thất tán với bọn Tiểu Húc Húc, việc đầu tiên cần làm là nhanh chóng tìm ra bọn họ.
Muốn tìm được bọn họ, Đường Thiên nghĩ tới người lùn xanh.
"Tiểu Vũ, ngươi biết người lùn xanh không?" Đường Thiên hỏi.
"Người lùn xanh? Biết chứ, bọn chúng sống trong đầm lầy xanh, là sinh vật mà mọi người căm ghét nhất." Tiểu Vũ dáng vẻ trẻ con ma mãnh: "Rất nhiều châu có đầm lầy xanh, thực lực chúng không mạnh, thế nhưng số lượng quá nhiều, giết mãi không hết. Cũng may chúng nó không ra khỏi đầm lầy xanh, nếu không cũng là phiền toái lớn."
Đường Thiên thấy Đường Thiên dùng giọng điệu cụ non như vậy, cảm thấy rất thú vị: "Vậy đầm lầy xanh gần nhất là ở đâu?"
Tiểu Nhị gãi gãi cái đầu mình nói: "Cái này phải hỏi người lớn."
Đột nhiên Đường Thiên ngẩng đầu, trên bụi cỏ xa xa, một cô bé lo lắng hô về phía này: "Tiểu Vũ! Ca ca ngươi bị thương rồi!"
Tiểu Vũ biến sắc, đang muốn chạy tới, thân thể cậu bé vốn nhỏ gầy, kéo theo cả thúng cỏ, lập tức lảo đảo.
Đường Thiên thấy vậy lập tức đứng dậy đỡ lấy Tiểu Vũ: "Hướng kia à?"
Dù thế nào Tiểu Vũ cũng đã cứu gã, giờ Tiểu Vũ gặp chuyện phiền toái, gã không thể đứng ngoài nhìn được.
Tiểu Vũ vội vàng chỉ về phái thôn trang: "Bên kia!"
Đường Thiên ừ một tiếng, thân hình lao vọt về pái bé gái như mũi tên, nhấc cô bé lên đặt lên vai, nhún người lao nhanh đi.
Sắc mặt Tiểu Vũ và bé gái cùng trắng bệch, tốc độ của Đường Thiên quá nhanh, gió thổi tới mặt đau nhức như đao cắt, hơn nữa khiến bọn họ cảm giác hít thở không thoải mái, con mắt cũng không mở ra được.
Hai người trong lòng hoảng hốt, lần đầu tiên bọn họ nghe nói có người chạy hanh được như vậy, còn nhanh hơn người trong thôn phi hành.
Tiểu Vũ lại càng khẳng định thân phận của Mãnh Nam đại ca là dã nhân, một trong những năng lực nổi tiếng thiên hạ của dã nhân ở Dã Nhân Châu là chạy. Nếu Mãnh Nam chạy thế này còn không coi là tốt thì ai mới chạy tốt?
Đường Thiên mang theo tàn ảnh mơ hồ, như một cơn gió lướt qua vùng đất hoang.
Cảnh sắc nhanh chóng trở nên hoang vu, mặt đất phủ kín đá sỏi đen kịt như mực, có thể thấy được một dòng song khô héo, thế nhưng xét trên bề rộng cũng có thể thấy con sông này năm xưa mênh mông nhường nào.
Trên lòng sông đầy sỏi đá đen khô cằn hoang vu, có thể thấy thôn trang lẻ loi xa xa.
Tiểu Vũ mím chựt môi, sắc mặt lo lắng.
Đường Thiên cũng không phí lời, lao thẳng về phía thôn trang, có thôn dân nhận thấy điểm lạ, vội vàng lao tới, có điều khi bọn họ thấy Tiểu Vũ trên vai Đường Thiên, ai nấy lộ vẻ hiểu ra và đồng tình, chỉ nhìn Đường Thiên nhiều thêm đôi chút.
Thực lực mà Đường Thiên biểu hiện ra khiến mọi người kinh ngạc.
Thế nhưng càng kinh ngạc hơn lại là Đường Thiên, trực giác của gã vốn nhạy cảm nhường nào, ngay khi nhìn thấy những thôn dân này, trong lòng gã đã chấn động dữ đội. Gã ngửi thấy mùi Thánh giả trên người những thôn dân này.
Hầu như mỗi thôn dân đều là Thánh giả!
Tuy Thiên Huệ đã sớm nói Thánh Vực có rất nhiều Thánh giả, thế nhưng tận mắt chứng kiến, gã vẫn cực kỳ chấn động.
"Kia là nhà ta!" Tiểu Vũ lo lắng chỉ vào căn nhà đang có nhiều người vây quanh nhất.
Phòng ốc làm bằng đá, diện tích khá lớn, do từng tảng đá đen xây thành, trên nền gạch đen vẫn còn nguyên vết đao.
Đường Thiên thấy vậy không hề giảm tốc mà há miệng rống lớn: "Xin tránh đường!"
Đám người vây quanh căn nhà tới mức nước chảy không lọt lập tức nhủ bùng nổ, ầm ầm tản ra.