Vòng cổ ướt át đỏ tươi trên cổ cô có cái tên rất đẹp là Đan Nhân Tâm. …
Tuyệt đối không phải hồn bảo bình thường. Đan Nhân Tâm không nổi danh trong lớp thánh giả thông thường, nhưng những thánh giả y võ thì không ai không biết.
Đan Nhân Tâm có thể đề cao biên độ khống chế năng lượng cho thánh giả y võ, hơn nữa bản thân nó ẩn chứa pháp tắc hệ sinh (dịch: sinh trong sinh tử), có thể làm cho năng lượng thánh giả y võ nhuốm sinh chi pháp tắc. Sinh chi pháp tắc là một trong những pháp tắc cao cấp nhất, là mục tiêu theo đuổi của tất cả thánh giả y võ. Tuy rằng Đan Nhân Tâm ẩn chứa sinh chi pháp tắc không hoàn chỉnh nhưng nó vẫn là hồn bảo đáng ước mơ tha thiết của tất cả các thánh giả y võ.
Khi Đường Thiên nhét Đan Nhân Tâm vào tay cô, cô chẳng hiểu gì cả. Đến khi biết vòng cổ ướt át đỏ tươi kia chính là Đan Nhân Tâm đại danh đỉnh đỉnh thì cô choáng váng hoàn toàn, đầu óc trống rỗng, không biết là đứa nào đang gào khóc ở đâu mà nước mắt cô cũng không kiềm chế được, cũng ô ô khóc.
Khi trở lại bình thường thì thấy ánh mắt mọi người cứ nhìn chằm chằm vào cổ cô, lúc đó cô chỉ hận không có cái lỗ nẻ mà chui vào, lớn như vậy rồi mà chưa từng mất mặt như thế!
Mấy ngày rồi, ngày nào cô cũng nắm chặt Đan Nhân Tâm rồi ngủ, lúc tỉnh dậy thì việc đầu tiên là xác định đây không phải là giấc mộng chứ…
Đến lúc nhìn thấy Đan Nhân Tâm còn ở trong bàn tay thì cô mới bình tĩnh được.
Không riêng gì cô mà tất cả mọi người đều ngơ ngẩn như thế. Đây là khoảng thời gian mà Thánh Bộ đều trong thời kỳ không bình thường, có người tự nhiên ngẩn ra cười, có người đột nhiên khóc. Phải mấy ngày sau mọi người mới thoát khỏi tình trạng này.
Vốn công việc tiếp tân này Đinh Mạn đã sống chết từ chối, nhưng khi Thủ Cân tìm tới thì cô đồng ý ngay lập tức. Không riêng gì cô, mọi người trong Thánh Bộ đều như thế cả. Sâu trong mắt mọi ngươi như có ngọn lửa bốc lên cao, trong ngọn lửa rực sáng mà màn đêm cũng không che lấp được. Tinh thần diện mạo họ rực rỡ hẳn lên, bọn họ vô cùng sung mãn, trong lòng mỗi người dường như có tiếng hô vang, làm lớn một trận đi! Làm lớn một trận đi! Chỉ có thể làm lớn một trận mới xứng đáng với đãi ngộ như vậy!
Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ, đại để là như thế.
Tiếu trưởng lão nhìn chằm chằm không làm cho Đinh Mạn khó chịu. Bây giờ phòng bị của Hùng Thủ thành đã tăng vọt, không ai dám cưỡng đoạt ở đây, bản thân cô cũng không phải tệ. Đinh Mạn dẫn sứ đoàn đi, dọc đường thỉnh thoảng có đôi câu giới thiệu, thỉnh thoảng lại có thánh giả nào đó vội vã lướt qua.
Lúc đầu sứ đoàn còn cao giọng nói chuyện vài câu không coi ai ra gì, nhưng dần dần tiếng cũng nhỏ dần. Bởi vì mọi người thấy sắc mặt của mấy vị trưởng lão đều âm trầm cả. Đoàn người đưa mắt nhìn nhau, các trưởng lão làm sao vậy…
Đinh Mạn dẫn sứ đoàn tới vị trí rồi bỏ đi, công tác tiếp theo là việc của Tỳ Bà và Thủ Cân. Đinh Mạn vừa đi khỏi, cả sứ đoàn yên lặng lạ kỳ.
“Nhất định là vật phỏng chế!” Hoa trưởng lão nói như đinh đóng cột: “Nhiều đồ tốt như vậy, xuất hiện một kiện còn có thể, mỗi người có một kiện? Đến Quang Minh võ hội cũng không thể xa xỉ như thế!”
Dọc đường họ thấy mấy vị thánh giả mà mỗi người đều có đeo một kiện bảo vật nổi danh. Song Ngư Sinh Tử Bàn, Đan Nhân Tâm…
Mỗi vị trưởng lão đều là người học thức uyên bác, kiến thức rộng rãi, kẻ dưới không nhận ra nhưng họ sao không biết? Sau từng cái tên kia đều là một truyền thuyết.
Mỗi khi trông thấy một kiện thì lòng họ lại chìm xuống một chút.
“Có là phỏng chế phẩm thì giá trị cũng không nhỏ!’ Một vị trưởng lão khác trầm giọng nói: “Xem ra tình trạng Đại Hùng tinh tốt hơn nhiều so với chúng ta tưởng. Bọn họ có tiền đấy!”
Các trưởng lão khác gật đầu lia lịa, phỏng chế phẩm của vật nổi tiếng trong thiên hạ có giá không phải hồn bảo bình thường có thể so được. Mỗi người một kiện, đây là cần bỏ ra bao nhiêu tinh tệ đây!
Một vị trưởng lão khác bổ sung: “Chỉ sợ đối phương còn có hồn bảo sư cực kỳ lợi hại truyền thừa từ xa xưa, bằng không thì không thể luyện được những phỏng chế phẩm danh tiếng này.”
Các vị trưởng lão khác cũng liên tục gật đầu. Không sai, không có vị hồn bảo sư thấu hiểu lịch sử mà đòi luyện chế ra phỏng chế phẩm coi được thì chỉ là truyện cười.
“Nhiệm vụ không dễ rồi!” Hoa trưởng lão than thở. “Con bài tẩy của chúng ta chưa lật là tiền mà nhìn qua thì Đại Hùng tinh dường như còn nhiều tiền hơn chúng ta.’
Chúng trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, không thốt lên lời. Lúc trước bọn họ còn cảm thấy nắm được thứ gì, dù sao Đại Hùng tinh mới thành lập, tên Đường Thiên chẳng có bối cảnh gì thì ắt hẳn Đại Hùng tinh phải nghèo rớt mồng tơi mới đúng. Chỉ cần Đại Hùng tinh thiếu tiền thì dễ rồi. Những chòm sao có tiền như Thiên Xứng, chẳng hạn như Thủy Bình tọa lại không hứng thú gì với cơ quan thuật, nên đối thủ cạnh tranh của chòm Thiên Xứng không nhiều.
Giờ lại thấy người ta có vẻ còn có nhiều tiền hơn mình làm cho trưởng lão sứ đoàn ngơ ngẩn như mơ.
Ánh mắt mọi người nhất tề tập trung vào Tiếu trưởng lão, hiện lão là thủ lĩnh sứ đoàn. Mọi người mới nhớ là từ lúc vào nhà đến giờ Tiếu trưởng lão không nói một lời.
Tiếu trưởng lão ngẩng đầu lên, sắc mặt lão rất kém, miệng thốt lên lời cay đắng: “Những thứ kia không phải là phỏng chế phẩm đâu, là đồ xịn đấy.”
Một không khí im lặng đáng sợ, vài giây sau đột nhiên nổ tung.
"Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!"
"Không thể nào có nhiều đồ xịn như vậy?"
...
Toàn bộ các trưởng lão như đồng thời buột miệng phản bác, khuôn mặt mỗi vị đều đỏ bừng, kích động quá đỗi, khung cảnh vô cùng hỗn loạn. Các võ giả khác bị cảnh tượng làm cho sợ ngây ra, bọn họ chưa từng nhìn thấy các trưởng lão quyền cao chức trọng lại thất thố như thế này!
Tiếu trưởng lão không tranh cãi, nụ cười càng lúc càng trở nên gượng gạo.
Tiếng tranh cãi ồn ào dần lắng xuống, dường như có một bàn tay vô hình xua tan.
Vẻ kích động trên mặt các trưởng lão giảm xuống, trong phòng lại rơi vào nỗi im lặng quỷ dị tĩnh lặng như tờ.
Hoa trưởng lão run run hỏi: “Có thật đều là hàng thật?”
Tiếu trưởng lão gật đầu thật khó khăn.
“Trời ơi!” Hoa trưởng lão lầm rầm rồi im bặt, khuôn mặt không chút máu.
Các trưởng lão khác có người há miệng không ngậm được, có người hồn xiêu phách lạc, có người khiếp sợ đầy mặt. Nỗi yên lặng như tờ lại bao phủ bọn họ.
Khoảng nửa giờ qua đi vẫn không ai nói với ai câu nào.
Hoa trưởng lão phá tan bầu không khí yên lặng, lão phục hồi tinh thần từ nỗi kích động kia: “Giờ chúng ta phải làm sao?
Tiếu trưởng lão cũng bình tĩnh trở lại, trong mắt lão hiện lên một tia quả quyết: “Chúng ta cần phải báo lên trên để tranh thủ quyền hạn tối đa, lúc này mức giá của chúng ta chuẩn bị không đủ dùng rồi!”
“Ta đồng ý!” Hoa trưởng lão gật đầu.
"Tán thành!"
"Tán thành!"
...
Minh Nguyệt dẫn Dư Cơ tản bộ tại Hùng Thủ thành. Hai cô đã bố trí ổn thỏa, Minh Nguyệt nhớ nỗi kinh ngạc trong mắt cô gái tên là Tỳ Bà kia. Đối phương hiển nhiên không ngờ Kiếm Vực cũng tới. Nhưng từ sự bình tĩnh trầm ổn của Tỳ Bà thì hẳn đối phương biết rõ sự tồn tại của Kiếm Vực.
Đại Hùng tinh quả nhiên không đơn giản!
Minh Nguyệt vốn tưởng sẽ được gặp Đường Thiên ngay, nhưng Tỳ Bà bảo Đường Thiên đang bế quan, phải mấy ngày nữa mới có thể xong.
Minh Nguyệt không sốt ruột liền cùng Dư Cơ ở lại. Trong đầu cô hiện lên nụ cười như không của Tỳ Bà khi nhìn thấy Dư Cơ, như có hàm ý nào đó, nhưng nhất thời cô không đoán được đành vứt ra sau.
Ngoại trừ một vài nơi đặc biệt thì các cô có thể thoải mái đi dạo khắp Hùng Thủ thành.
Bầu không khí trên dưới Đại Hùng tinh thật hăng hái, đúng là có tình cảm thuở ban đầu bá nghiệp. Tình cảnh này cô chỉ nhìn thấy ở Đại Hùng tinh, thảo nào Kiếm Vực coi trọng Đường Thiên như thế. Điều này cũng làm cô cực kỳ tò mò. Ở Tiên Nữ tọa, cô không giao tiếp nhiều với Đường Thiên nên hiểu về Đường Thiên cực kỳ ít.
Nhiều nhất ở Hùng Thủ thành là tu luyện tràng, tu luyện tràng to to nhỏ nhỏ, nơi nào cũng thấy võ giả túa ra mồ hôi như mưa. Minh Nguyệt quan sát thì thấy thiên phú những võ giả này đều bình thường, thực lực bình thường, cái duy nhất đáng giá chỉ có mỗi nỗ lực thôi.
Ánh mắt cô bỗng rơi vào một vị nam tử bên trong tu luyện tràng.
Tỉnh Hào!
Cô liếc mắt liền nhận ra thân phận người này, cô dừng chân lại. Kiếm hồn! Trong lòng Minh Nguyệt bình sinh chỉ có bình tĩnh không dao động bỗng gợn sóng. Kiếm Vực tôn thờ kiếm nhưng có thể tu luyện ra Kiếm hồn đã ít lại càng ít. Minh Nguyệt trời sinh kiếm thể là một trong những thể chất có thiên phú cao nhất để tu luyện kiếm pháp, nhưng hy vọng tu luyện ra Kiếm hồn vẫn cực kỳ xa vời.
Tỉnh Hào là mục tiêu số hai của Kiếm Vực.
Nhưng xem ra chắc phí công vô ích, Tỉnh Hào là người rất trọng tình nghĩa, cách tiếp cận thông thường chắc chắn không thể đả động người này, cửa đột phá duy nhất là Đường Thiên.
Minh Nguyệt không kinh động Tỉnh Hào mà chỉ dừng ở khán đài xa xa để xem Tỉnh Hào chỉ điểm những võ giả khác tu luyện kiếm pháp.
Nhưng chẳng mấy chốc Minh Nguyệt có chút kinh ngạc vì võ giả nhận được chỉ điểm thực lực kém quá. Thực lực võ giả thấp kém như thế hoàn toàn không có giá trị chỉ điểm. Nhưng Tỉnh Hào không chút mất kiên nhẫn mà lại dốc lòng chỉ điểm, không vì thực lực võ giả thấp kém mà không kiên nhẫn.
Minh Nguyệt thầm dao động trong lòng, một kiếm thánh lãng phí thời gian với võ giả vô dụng thì chẳng có chút giá trị nào.
Nhưng cô không bỏ đi, cơ hội có thể quan sát Tỉnh Hào ở gần như thế này không nhiều.
Một lúc sau, võ giả tản ra tự tu luyện, đây chắc không phải là lần đầu. Tỉnh Hào cũng bắt đầu tự tu luyện. Mắt Minh Nguyệt sáng ngời, kiếm pháp cơ sở.
Vậy mà Tỉnh Hào lúc này lại tu luyện kiếm pháp cơ sở lặp đi lặp lại, chiêu nào ra chiêu ấy rõ ràng, đây hoàn toàn ngoài dự liệu Minh Nguyệt.
Một kiếm thánh mà lại tu luyện kiếm pháp cơ sở!
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì Minh Nguyệt tuyệt đối không tin. Thế nhưng Tỉnh Hào cực kỳ chuyện chú, từng kiếm từng kiếm một. Minh Nguyệt tròn con mắt, cô muốn nhìn xem trong đó có huyền diệu gì.
Kiếm thánh tu luyện thành Kiếm hồn khi luyện tập thường ngày rất hấp dẫn ,bất kể một kiếm khách nào đi nữa.
Chẳng lẽ trong kiếm pháp cơ sở có huyền diệu gì không ai biết?
Trong lòng Minh Nguyệt thầm đánh giá, cô nhìn chằm chằm vào từng kiếm của Tỉnh Hào.
Bỗng nhiên cô chú ý tới thanh hắc kiếm Tỉnh Hào đang cầm trên tay. Kiếm khách có trực giác trời sinh với kiếm. Minh Nguyệt lần đầu chú ý tới thanh kiếm đã có trực giác, kiếm tốt!
"Thánh Huyết Ẩm!"
Tiếng kinh hô cách đó không xa làm cho trong lòng Minh Nguyệt run lên, con mắt đột nhiên co lại, ba chữ này làm cho lông tóc dựng đứng.