Đường Thiên không định dùng đao mang, bởi vì hắn là kẻ dốt đặc cán mai về đao pháp.
Hắn đã hỏi qua Phong Sửu, Phong Sửu cũng đã chứng thực suy nghĩ trong lòng hắn. Phong Sửu cũng đã thử qua các loại võ kỹ khác nữa, tuy nhiên hiệu quả kém xa việc dùng đao mang. Điều này cũng giống với phỏng đoán của Đường Thiên, giả sử võ kỹ là một loại thiết bị có tác dụng áp súc, thì tính năng của nó tốt hay xấu sẽ quan hệ tới trình độ lí giải của võ giả về loại võ kỹ này.
Vậy mình mạnh nhất về cái gì?
Quyền pháp? Chưởng pháp? Thoái pháp? Quan Tiết kỹ?
Tất cả đều không phải!
Thứ mạnh nhất của mình chính là trực giác, từ trước đến nay trực giác mới là thứ mà hắn ỷ lại nhiều nhất. Mà căn nguyên của trực giác chính là từ võ hồn của mình. Võ hồn bạch ngân, đó mới là nguyên nhân làm cho hắn trở lên cường đại, đó mới là nguyên nhân có thể làm cho hắn đứng đầu đám võ giả cùng giai.
Vậy có thể dùng võ hồn áp súc chân lực của mình hay không?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã hoàn toàn thu hút tâm trí hắn. Theo suy nghĩ của hắn, khi đẳng cấp chân lực tăng lên, ngoại trừ dung lượng tăng lên, thì càng thêm tinh thuần, cũng có nghĩa là tạp chất càng ít. Nếu nói như vậy, nhờ vào võ hồn bạch ngân hắn sẽ chiếm được ưu thế rất lớn. Bình thường hắn hay dùng võ hồn để rèn luyện bí bảo cho nên rất quen thuộc với điều này.
Thế nhưng dùng võ hồn để áp súc chân lực như thế nào chứ?
Hắn thử dùng võ hồn để rèn luyện chân lực, quả nhiên giống như hắn đã suy nghĩ, một ít tạp chất trong chân lực đã bị luyện hóa. Sau khi rèn luyện, chân lực đã tinh thuần hơn so với trước một ít. Thế nhưng hắn vẫn không tìm ra biện pháp có thể áp súc chân lực.
Võ kỹ... Võ hồn...
Hắn ngồi thần người ở Tân Binh doanh, hai tay chống cằm trầm ngâm suy nghĩ.
Sau khi Binh gặp mặt đám thủ lĩnh kia xong lập tức vội vàng chạy tới thành Tam Hồn tìm Tái Lôi.
Hai người Tái Lôi và Tỳ Ba đang thấp giọng thương lượng vài việc thì thấy Binh điều khiển Thiên Không Hổ lao tới như một cơn lốc: "Tái Lôi, Tái Lôi!"
Tái Lôi và Tỳ Ba cùng ngẩng đầu lên, quay sang nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương, bởi Binh rất ít khi lộ ra dáng vẻ lo lắng như vậy.
Binh cũng đã sớm quen thuộc với cái bộ dạng này của Tái Lôi, ai mà dám tiếp lấy cái mị nhãn này của Tái Lôi thì kẻ đó chuẩn bị chờ xui xẻo đi. Hắn trầm giọng nói: "Ngươi có thể làm được thứ này không?"
Từ trong Thiên Không Hổ đưa ra một bản vẽ.
Tái Lôi cầm lấy, vừa nhìn thoáng qua đã kêu lên thất kinh: "Viễn cổ năng lượng ốc!"
"Ngươi có thể cải tiến nó hay không?" Binh vội vàng hỏi.
Tái Lôi vênh cái mặt lên đầy khinh bỉ: "Ngươi tưởng tỷ tỷ ta là thần tiên à! Chẳng nói chẳng rằng đưa bản vẽ năng lượng ốc ra rồi hỏi ta có thể cải tiến được hay không? Hiện tại tỷ tỷ còn một đống việc chưa làm, gấp đến tối mắt tối mũi, oa oa, thật thương cảm! Các ngươi… mấy tên lão bản độc ác này..."
Binh vừa nghe thấy Tái Lôi bắt đầu càn quấy là đầu lại đau thêm vài phần, vội vàng cắt đứt: "Dừng! Đây chính là vấn đề liên quan đến kinh phí sau này của chúng ta!"
"Kinh phí!" Tái Lôi bất giác thẳng người lên, hai tay chống lên cái eo thon nhỏ, sắc mặt có vẻ hơi hoài nghi: "Bây giờ ngươi nói cho rõ ràng xem, vì sao thứ này lại liên quan đến kinh phí của chúng ta?"
Binh ho nhẹ một tiếng: "Lão bản cho rằng chúng ta ngoại trừ chỉ biết đốt tiền ra thì chẳng giúp ích gì cho tu luyện của hắn. Đây chính là tín hiệu hết sức nguy hiểm, tuy cơ quan hồn giáp lợi hại, nhưng lão bản không phải là cơ quan võ giả. Thứ mà hắn quan tâm nhất chính là làm thế nào để thực lực của hắn tăng lên. Nếu như chúng ta không thể trợ giúp lão bản về phương diện này, thì kinh phí sau này ngươi nghĩ sẽ ra sao?"
Binh vô sỉ đem Tái Lôi cột chung lên một chiếc xe.
Tái Lôi nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy có lý nha. Đường Thiên là dạng người gì, sao nàng lại không biết cơ chứ. Cơ quan hồn giáp dù có làm tốt đi chăng nữa thì đối với Đường thiếu niên cũng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi. Thứ mà Đường thiếu niên quan tâm nhất, không phải là kiếm tiền, mà chính là tu luyện. Nếu vấn đề mà lão bản quan tâm nhất mà còn chẳng làm được, thì đúng là một dấu hiệu không tốt rồi.
Tuy Đường thiếu niên thề thốt son sắt bảo chứng kinh phí sẽ luôn sung túc, nhưng Tái Lôi biết rõ việc ôm chặt bắp đùi của lão bản quan trọng như thế nào.
Phải làm cho lão bản cảm thấy ngươi hữu dụng, đó chính là nhiệm vụ hàng đầu của bất cứ gã thuộc hạ nào.
Phải lo lắng thứ mà lão bản lo lắng, phải vội thứ mà lão bản vội, kinh phí mới có thể sung túc!
Sao vấn đề quan trọng như vậy mà mình không quan tâm đến nhỉ? Tái Lôi âm thầm hối hận.
"Ngươi nghĩ có thể dùng năng lượng ốc để trợ giúp tiểu Đường Đường tu luyện?" Tái Lôi hỏi.
"Đúng vậy!" Binh vừa thấy Tái Lôi bị dụ dỗ, trong lòng lập tức an tâm hơn rất nhiều: "Nhưng lão bản cảm thấy cái giá của nó quá đắt. Muốn đột phá đến thất giai phải cần ít nhất là hai trăm viên tinh thần thạch thất giai, nếu dựa vào giá cả hiện tại của tinh thần thạch thất giai mà tính thì cũng có nghĩa là tiêu hao hơn một trăm triệu tinh tệ rồi."
"Một trăm triệu tinh tệ!" Tái Lôi giật nảy mình: "Thảo nào lão bản chửi, nếu là ta thì cũng phải chửi, chửi cho chết! Một trăm triệu tinh tệ, ngươi biết ta phải làm bao nhiêu thí nghiệm, làm bao nhiêu cơ quan hồn giáp mới được con số đó không?"
Binh dang tay sang hai bên: "Cho nên ta mới tới tìm ngươi xem ngươi có biện pháp nào tốt không."
"Để ta xem đã!" Tái Lôi lập tức cầm bản thiết kế năng lượng ốc lên nghiên cứu, rất nhanh sau đó đã bị trầm mê vào trong đó.
Binh đứng ở bên cạnh không ngừng cổ động: "Tái Lôi, đây chính là lúc chúng ta thể hiện giá trị của mình! Lần trước luyện hồn khí đã giúp lão bản luyện thành võ hồn bạch ngân, đây mới là nguyên nhân khiến hắn chịu đầu tư thật lớn vào ngươi đó! Một khi chúng ta có thể sử lí vấn đề của năng lượng ốc, thì có thể trợ giúp cực lớn cho tu luyện của lão bản, mà trong tay ta còn có rất nhiều thứ giống như năng lượng ốc. Chỉ cần có thể giải quyết được vấn đề về tu luyện của lão bản, vậy sau này mấy cái như kinh phí gì gì đó, chắc chắn lão bản sẽ không keo kiệt đâu!"
"Khi đó các ngươi nghĩ như thế nào vậy? Sao lại tốn nhiều năng lượng như vậy?" Tái Lôi cũng không ngẩng đầu lên mà lên tiếng hỏi.
Binh cũng đành bất đắc dĩ nói: "Năm đó nồng độ nặng lượng của Nam Thập Tự tọa cực cao. Đối với chúng ta, năng lượng cũng chỉ bình thường thôi. Cũng chỉ giống như không khí mà thôi, mà ai lại có cái suy nghĩ đi tiết kiệm không khí cơ chứ?"
"Được rồi! Ngươi đừng làm phiền ta! Ba ngày sau tới đây cầm về! Các ngươi đều đi ra ngoài đi!" Một khi đã tiến vào trạng thái công tác thì thái độ của Tái Lôi trở lên rất bá đạo.
Tỳ Ba cũng đã sớm tạo thành thói quen, đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc của Tái Lôi.
"Khụ, Tỳ Ba." Binh gọi Tỳ Ba lại, làm bộ làm tịch nói: "Hiện tại có một việc rất quan trọng cần hỏi ngươi."
Nói xong hắn đem chiến quả của đám Đường Thiên và vấn đề mà mình gặp phải nói ra. Thương cảm cho Binh, trước đây hắn chỉ là một gã huấn luyện viên của tân binh doanh. Về phương diện chiến thuật ắt hẳn hắn chẳng có vấn đề gì, nhưng về phương diện chiến lược thì xin hãy tha cho một gã huấn luyện viên đi...
Việc mà Đường Thiên đáp cho đã làm hắn sứt đầu mẻ trán, nhưng hắn luôn chủ trương phải cố gắng đáp ứng mọi yêu cầu lên tự nhiên là không thể từ chối được rồi.
Tỳ Ba quay đầu lại hỏi: "Đại thúc muốn đạt được mục đích gì?"
"Cái này… ta muốn chọn một số thiếu niên có thiên phú để đưa vào huấn luyện doanh của ta." Binh cũng cảm thấy hơi xấu hổ, trại huấn luyện không tìm được người mới hợp cách chắc chắn không phải là chuyện khiến người ta tự hào được.
"Là ý của lão bản sao?" Tỳ Ba cũng học theo bọn họ, gọi Đường Thiên là lão bản.
"Hắn chẳng thèm để ý tới mấy thứ như thế này." Binh buông lõng hai tay: "Điều hắn quan tâm nhất là nhanh chóng đến Nam Thập Tự tọa."
"Hiểu rồi!" Tỳ Ba gật đầu nói: "Vậy số học viên mà các bộ lạc cung cấp có đủ không?"
"Không đủ." Binh lập tức lắc đầu đầy khẳng định: "Trong bộ lạc Hỏa Lang ta chỉ chọn được hơn hai mươi người, còn trong mỗi bộ lạc khác có thể lấy tầm hai ba mươi người, tổng cộng tất cả được chừng ba bốn trăm người đã là không tệ rồi."
"Đại thúc định sử dụng đám người này lâu dài hay chỉ vứt ra làm pháo hôi?" Tỳ Ba hỏi tiếp.
Binh vội vàng nói: "Đương nhiên là sử dụng lâu dài rồi, bồi dưỡng một cơ quan võ giả hợp cách phải bỏ ra rất nhiều đó."
Tỳ Ba gật đầu: "Nếu đại thúc định thu bọn họ làm thủ hạ, thì thúc phải thu xếp thật tốt cho tộc nhân của bọn họ, như vậy bọn họ mới duy trì được sĩ khí không thay đổi. Đại thúc không ngại thì lên hỏi một chút xem bộ lạc của bọn họ cần cái gì. Hơn nữa, những bộ lạc này sống quá phân tán, tốt nhất đại thúc lên đem tất cả bọn họ gộp lại thành một chỉnh thể, gọi là bộ lạc Sài Lang cũng được, sau đó chỉ định một gã thủ lĩnh, cấp quyền cho hắn. Lúc đó quan hệ giữa đại thúc và các bộ lạc này sẽ giống như thế gia và các gia tộc phụ thuộc. Một thế gia thường sẽ có rất nhiều gia tộc phụ thuộc vào, những gia tộc phụ thuộc này sẽ phụng hiến cho thế gia. Còn thế gia sẽ bảo hộ lợi ích cho các gia tộc phụ thuộc này để bọn họ có được cuộc sống tốt hơn các gia tộc bình thường khác."
"Làm cho cuộc sống của bọn họ tốt hơn các gia tộc bình thường khác..." Binh không khỏi gặm nhấm từng từ từng chữ một.
"Đúng vậy, nếu như không có cuộc sống tốt hơn các gia tộc bình thường khác thì bọn họ nỗ lực vì cái gì chứ?" Tỳ Ba giải thích.
"Ta hiểu rồi!" Dường như Binh cũng có suy nghĩ nào đó. nguồn TruyenFull.vn
Hắn vốn chẳng phải là người ngu ngốc, chẳng qua ngày thường ít tiếp xúc với những việc như thế này mà thôi. Khi được Tỳ Ba đề tỉnh, hắn mới nhớ ra năm xưa quân đoàn cũng có rất nhiều gia tộc hoặc các thế lực ngoại vi như vậy, lập tức trong lòng hắn hiểu rõ.
"Cảm ơn ngươi, Tỳ Ba!" Binh thành thật nói, hắn phát hiện ra mình vẫn còn quá xem thường Tỳ Ba, vị thiếu nữ ốm yếu này còn lợi hại hơn dự đoán của mình a!
Tỳ Ba cười ngọt ngào: "Đại thúc quá khách khí rồi, ta đi đọc sách đây."
Sau khi trở lại bộ lạc Hỏa Lang, Binh mang theo uy thế thắng lợi của Đường Thiên yêu cầu toàn bộ các bộ lạc hợp lại với nhau thành bộ lạc Sài Lang, và chỉ định Hỏa Mã Nhĩ làm thủ lĩnh bộ lạc Sài Lang. Quyết định này không gặp phải bất cứ cản trở nào, bởi khi đám thủ lĩnh kia tới cũng đã chuẩn bị trước tư tưởng thuần phục rồi. Hơn nữa chỉ có bộ lạc cường đại hơn mới có thể làm sinh hoạt của mọi người tốt hơn.
Trong sa mạc luôn là cường giả vi tôn, yêu cầu như vậy chẳng có gì là lạ cả. Hỏa Mã Nhĩ cũng có uy vọng tương đối cao cho nên không có ai trong đám người bộ lạc sa mạc lên tiếng dị nghị về quyết định này.
Lần đầu tiên, sa mạc thống nhất một cách chân chính.
Sĩ khí của mọi người tăng cao nhất từ trước đến nay, người của các bộ lạc liên tục di chuyển từ mọi ngóc ngách của sa mạc tới đây bất kể ngày đêm.
Sa mạc vô cùng náo nhiệt, nhưng trong toàn bộ Sài Lang tọa thì cái sa mạc này quá hẻo lánh và khô cằn cho nên chẳng mấy người quan tâm đến điều này.
Nhưng đúng lúc này, một tin tức kinh người đã quét ngang Sài Lang tọa như một cơn lốc.
Sài Lang tọa đệ nhất nhân Khang Đức bại trong tay Ổ Thiết Vũ!
Toàn bộ thế lực trong Sài Lang tọa lập tức lâm vào cảnh giương cung bạt kiếm. Ba đại cự đầu của Sài lang vốn do Khang Đức cầm đầu, tình trạng này đã giữ vững tròn mười năm rồi. Nhưng Ổ Thiết Vũ đột nhiên đánh bại Khang Đức khiến mọi người ý thức được, Sài Lang tọa sắp biến động rồi!
Khi mắt thấy Phách Võ sắp nước lên thuyền lên thì một tin tức càng thêm kinh người nữa bùng phát, chỉ trong một đêm đã truyền khắp Sài Lang tọa.
Đó chính là tin tức tam đại chiến tướng của Phách Võ xuất chiến đến sa mạc, nhưng kết quả là một bị bắt hai trọng thương tháo chạy, toàn bộ tinh nhuệ của Phách Võ đều bị diệt!
Chỉ trong nháy mắt, tình huống của Phách Võ đã trở lên tồi tệ, thế cục biến hóa quá nhanh làm mọi người đều cảm thấy kinh tâm động phách.
Ổ Thiết Vũ ôm chiến thắng trở về nhìn thấy Dư Thuận cụt tay đang lâm vào hôn mê và Thủy Thừa trọng thương, rất tức giận!
Ở trước mặt mọi người hắn đã buông lời thề sẽ huyết tẩy sa mạc chó gà không tha!
Ánh mắt của toàn bộ Sài Lang tọa đều tập trung về sa mạc.