Chiến Thần Bất Bại

Chương 222 - Tên cướp thông minh

Trước Sau

break
Đường Thiên nhìn đồ vật chất cao như núi trong Ngân Bảo Bình, hít thở không thông.

Chỉ liếc mắt sơ qua, Đường Thiên đã thấy vài món đồ lấp lóe ánh sáng, chỉ nhìn qua thôi cũng biết không phải vật phàm rồi.

Phụt!

Một luồng máu nóng xộc thẳng lên ót, song Đường Thiên cũng nhanh chóng tỉnh táo lại: “Thẻ tinh tệ!”

Ý chí gã công tử đã tan sạch, gã móc từ trong ngực ra một tấm thẻ tinh tệ: “Tất cả đều ở đây, còn lại mười lăm triệu tinh tệ.”

Thế mà kêu năm trăm triệu...

Đồ nghèo kiết xác!

Không có tiền cũng dám tán gái!

Đường Thiên oán hận không thôi.

Tần Phong chăm chú quan sát Đường Thiên, cố gắng tìm kiếm cơ hội, song Đường Thiên không cho hắn chút cơ hội nào đành trầm giọng nói: “Bằng hữu, Ngân Bảo Bình ngươi đã cầm, thẻ tinh tệ ngươi cũng nhận rồi, vậy buông công tử của bọn ta ra được không?”

Đường Thiên không buồn để ý, tay kia lục lọi khắp người gã công tử một lần, quả nhiên không tìm được gì. Thấy vậy ánh mắt gã chuyển qua đám hộ vệ: “Lôi hết đồ trên người ra đây, nếu ai để lại thứ gì thì coi chừng tính mạng công tử các người. Các vị, đến lúc biểu lộ lòng trung thành rồi.”

Tất cả hộ vệ hai mặt nhìn nhau.

Tần Phong cắn răng: “Tất cả lấy hết ra, không được để lại gì cả.”

Dứt lời, hắn dẫn đầu lấy tất cả đồ lặt vặt trên người ra bỏ xuống. Rất nhanh chóng, trên mặt đất chất đầy đồ đạc màu sắc rực rỡ, đủ loại cái gì cũng có. Đám hộ vệ này thường xuyên sinh sống ngoài khu vự hoang dã, bởi vậy trên người mang rất nhiều thứ linh tinh. Chuyện liên quan tới tính mạng công tử nhà mình, không ai dám giở trò...

Đường Thiên chẳng buồn nhìn, dẫu sao không gian trong Ngân Bảo Bình cũng rất lớn, ném sạch vào trong là được.

Đám hộ vệ nhìn Đường Thiên như đang nhìn quái vật, đúng là chưa bao giờ thấy một tên cướp kỳ quái tới vậy. Cướp có tham lam đến đâu cũng không thể bụng đói ăn quàng vậy chứ. Ngay cả mấy thứ linh tinh như giấy vệ sinh, dao gọt trái cây, chén trà vân vân, cũng chẳng buồn bỏ lại.

Đánh bại được Tần Phong đại nhân vậy ít nhất cũng là võ giả cấp Thiên Lộ, sao lại nghèo đói tới mức này...

Ngay cả Tần Phong cũng nghẹn họng không biết nên nói gì.

Thật ra hắn cũng rất muốn nói, người anh em à, rốt cuộc ngươi sống thê thảm tới mức nào... Tốt xấu gì cũng là võ giả cấp Thiên Lộ cơ mà...

Đường Thiên hoàn toàn không biết suy nghĩ của bọn họ, gã mơ hồ nghe được tiếng bước chân về phía tay. Như một cơn gió lướt qua, dưới đất vừa rồi còn đầy những đồ đạc, giờ đã trống không.

Trong ánh mắt trợn tròn của đám người, Đường Thiên đột nhiên ném gã công tử trong tay về phía Tần Phong, đồng thời quay người chạy như điên.

Phát ném này Đường Thiên dùng lực cực lớn, gã công tử sợ tới mức hét lên một tiếng rồi nhắm chặt hai mắt. Tần Phong sợ làm công tử bị thương, lập tức trầm hông, tiếp lấy công tử.

Gã công tử đã hôn mê bất tỉnh, lúc này Đường Thiên đã chỉ còn là một chấm đen nhỏ.

Tần Phong cắn răng, đưa công tử cho một gã hộ vệ khác bên cạnh: “Chăm sóc công tử!”

Lời còn chưa dứt thân thể đã như mũi tên bắn ra, theo dấu bóng lưng Đường Thiên.

Một lúc sau võ giả tóc vàng cũng lao tới, thấy công tử hôn mê bất tỉnh, mọi người cùng biến sắc. Võ giả tóc vàng đặt tay lên ngực công tử, sắc mặt buông lỏng một chút: “Không sao, chỉ bị kinh hãi thôi.”

Những người khác cũng thở phào một hơi. Cho dù ra sao, công tử không sao cũng coi như may mắn trong bất hạnh rồi.

A Mộc Đóa đột nhiên nghiêm mặt hỏi: “Tần Phong đâu?”

“Tần đại nhân đang đuổi theo tên cướp!” Hộ vệ vội chỉ về phía Tần Phong biến mất: “Bên kia! Vừa đi chưa bao lâu!”

Trong mắt võ giả tóc vàng hiện ánh lạnh, toàn thân như thanh kiếm rời vỏ: “Mạc Lâm hộ tống công tử về phủ, những người khác đuổi theo!”

A Mộc Đóa không đợi hắn hạ lệnh đã lao ngay lên đầu. Đám người khác gương mặt đều đằng đằng sát khí, chuyện hôm nay ắt sẽ là chấn động lớn, cũng là vết nhơ lớn với bọn họ. Trong lòng họ ai nấy tâm cao khí ngạo, nào chịu nổi nỗi nhục như vậy?

Hôm nay tên kia có chắp cánh cũng khó bay.



Mọi người lao nhanh về phía trước, rất nhanh chóng chứng kiến bóng dáng Tần Phong cùng tên cướp đang chạy như điên ở phía xa. Đám võ giả tóc vàng tinh thần phấn chấn, A Mộc Đóa rít lên một tiếng dài.

Tần Phong nghe tiếng rít, tinh thần phấn chấn, hú một tiếng dài đáp lại.

Đường Thiên để ý thấy đám người phía sau, sắc mặt chẳng những không kinh hoảng còn mỉm cười đắc ý.

Ngu ngốc, đọ trí khôn với thiếu niên vĩ đại như thần, các ngươi sẽ chết rất nhanh!

Một khi liên quant ới chiến đấu, tiền, bảo bối. Suy nghĩ của Đường Thiên sẽ thông suốt vô cùng. Gã vẫn duy trì tốc độ không nhanh không chậm là muốn dụ bọn họ đuổi theo.

Người khác cho rằng gã hốt hoảng chạy bừa, thật ra đã sớm có chuẩn bị. Binh trước đây lang thang quanh thành Tam Hồn đã lâu, cũng mò hết các cửa sao xung quanh thành.

Theo dấu hiệu của Binh, phía trước sẽ có một cửa sao.

Quả nhiên, không bao lâu sau trước mặt xuất hiện một trấn nhỏ, Đường Thiên càng phấn chấn. Trấn nhỏ này có tên Phong Lâm, là một trấn cửa sao tại thành Tam Hồn. Gọi là trấn cửa sao bởi nó tồn tại chỉ vì có cửa sao. Trấn Phong Lâm chỉ có một cửa sao dẫn tới sao Phong Lâm.

Cửa sao cực kỳ quan trọng, mặc dù sao Phong Lâm và thành Tam Hồn không qua lại nhiều, nhưng tại đây vẫn có một trấn nhỏ.

Đường Thiên chẳng những không giảm tốc ngược lại còn tăng nhanh, đâm thẳng vào trong trấn, làm dấy lên một loạt tiếng kinh hô.

Nhưng khi mọi người chứng kiến truy binh sau lưng gã, lập tức phản ứng lại.

Đám người Tần Phong lúc này sao còn không hiểu suy nghĩ của Đường Thiên, Tần Phong gấp tới mức hét lớn: “Ngăn hắn lại!”

Không ai hành động.

Nào ai ngốc, tốc độ và khí thế của Đường Thiên như vậy chắc chắn không phải người bình thường. Thành Tam Hồn nhỏ bé như vậy, một võ giả cấp Thiên Lộ đủ quét ngang cả thành.

Đường Thiên không nói một lời, chui thẳng vào cửa sao.

Hai mươi giây sau, Tần Phong đuổi phía sau cũng dứt khoát chui thẳng vào cửa sao.

Một phút sau, tới lượt nhóm của võ giả tóc vàng.

Bước ra từ một mặt khác của cửa sao, bọn họ chỉ thấy Tần Phong sắc mặt bực bội. Những người xung quanh sợ hãi nhìn đám người vừa tới, đám người thực lực cao siêu, hơn nữa sắc mặt đằng đằng sát khí, xem ra không dễ trêu trọc.

“Mau tìm!” Tần Phong sắc mặt tái nhợt: “Vừa đuổi tới đây đã không thấy bóng dáng đâu rồi!”

“Đột nhiên biến mất?” Võ giả tóc vàng hừ lạnh: “Xem ra đây là nơi ở của hắn, chắc chắn đang nấp ở đâu rồi!”

Ánh mắt hắn từ từ đảo qua xung quanh, sắc bén như mũi kiếm đâm thẳng vào lòng người, khiến tất cả những người xung quanh cúi đầu, không dám đối mặt.

Quỷ Hồ lúc này cũng nhỏ giọng nói: “Chắc chắn hắn đã tháo mặt nạ, đổi quần áo, nấp vào đám người bỏ trốn rồi!”

Đám người khác hai mắt bừng sáng, đúng vậy! Đây là phương án có khả năng nhất.

Võ giả tóc vàng thần sắc lạnh lùng: “Mỗi người thủ một hướng, phong tỏa khu vực này, không cho phép bất cứ ai đi khỏi!”

Đám người đồng thanh đấp lời, lập tức tới chấn giữ những vị trí phụ cận.

Đám người lập tức bạo động, một võ giả to gan đứng ai: “Các ngươi là ai? Có quyền gì...”

Một luồng sáng vàng kim chói mắt đột nhiên đâm thẳng vào ngực võ giả này.

Phốc!

Máu tươi bay đầy trời, thân thể võ giả bị chém thành hai nửa.

Võ giả tóc vàng thu tay lại bên chiến phủ, chẳng buồn nhìn máu tươi đầy đất, thần sắc lạnh lùng: “Có quyền gì? Còn ai muốn hỏi ta có quyền gì không?”

Đám người Tần Phong cũng biết đại ca nổi giận thật rồi!



Có điều bọn họ lúc này cũng đang bừng bừng lửa giận, đừng nói tới đám người này, cho dù có nhiều người hơn nữa bọn họ cũng không sợ.

Hành động thô bạo hung tàn này của võ giả tóc vàng lập tức khiến đám người bất mãn, một võ giả trầm mặt lên tiếng: “Sao nào? Có chút thực lực bèn đến sao Phong Lâm giết người?”

Võ giả tóc vàng chỉ hờ hững nhìn hắn một cái, chiến phủ trong tay vung lên, ánh kim chói mắt thoát búa bay ra, bắn thẳng về phía võ giả này.

Võ giả này sắc mặt trầm xuống, trong tay nhiều thêm một thanh đao, quát lớn một tiếng, một đao chém tới!

Đao mang đỏ rực như một con hỏa mãng đón đỡ búa mang màu vàng kim.

Ầm!

Hỏa mãng lập tức chia năm xẻ bảy, vô số tia lửa bắn lung tung, võ giả biến sắc, không kịp phản ứng, kim quang đã đam thẳng vào ngực hắn.

Ầm!

Một cột máu bắn lên, võ giả ngã ngửa xuống đất.

Võ giả tóc vàng thần sắc lạnh lùng, đám người lúc này sắc mặt trắng bệch, câm như hến, không ai dám nói năng gì nữa.

“Tìm!” Võ giả tóc vàng quát lên một tiếng.

Đám người như lang như hổ lao vào đám người lục soát.

๑๑۩۞۩๑๑

Binh thấy Đường Thiên thở hồng hộc xuất hiện ở trại tân binh, lấy làm lạ: “Ngươi làm gì vậy? Hả, không phải tới lấy Hỏa Liệt Điểu cho Lăng Húc à? Sao lại về từ đây?”

Đường Thiên đáp lời: “Làm ăn một vụ lớn!”

“Làm ăn lớn?” Cái mặt phẳng của Binh lập tức bừng sáng, vội vàng chạy tới: “Làm ăn gì mà lớn?”

“Ăn cướp!” Đường Thiên trả lời.

“Ăn cướp?” Binh vẻ mặt kỳ quái nhìn Đường Thiên từ trên xuống dưới: “Cái này không giống phong cách của ngươi, từ lúc nào lại thích làm ăn không vốn vậy?”

Binh kể lại chuyện Sylar gặp phiền toái rồi mình theo dõi đám người kia, đánh lén thành công rồi chạy qua cửa sao, lợi dụng cánh cổng ánh sáng của chòm sao Nam Thập Tự để trốn thoát, cuối cùng đương đương đắc ý nói: “Chắc chắn bọn chúng vẫn luẩn quẩn ở sao Phong Lâm! Hơn nữa bọn chúng cũng sẽ cho rằng ta là kẻ trộm ở sao Phong Lâm, tuyệt đối không nghĩ tới Sylar!”

Binh vẻ mặt kinh ngạc: “Sao ăn cướp một chuyến mà đầu óc ngươi khá lên nhiều vậy?”

Nhưng hắn cũng nhanh chóng hào hứng hỏi thêm: “Mau lấy ra xem, ngươi cướp được gì hay?”

Ma Địch ở bên cạnh im lặng không nói chen vào nhưng cũng nhìn Đường Thiên với vẻ húng thú.

Đường Thiên ừ một tiếng rồi dốc hết đồ trong Ngân Bảo Bình ra.

Ầm, một cái núi nhỏ cao cỡ mười mét xuất hiện trước mặt Binh và Ma Địch.

Hai người ngây ra như phỗng.

Một lát sau Binh mới phản ứng lên, kêu lên: “Chẳng lẽ ngươi đi cướp nhà kho à?”

Ma Địch cũng phản ứng lại, hít một hơi lạnh.

“Đợi đã!” Binh tới trước ngọn núi, nhặt một cuộn giấy vệ sinh lên, vẻ mặt kỳ quái nhìn Đường Thiên: “Sao lại có cái này...”

Khóe mắt hắn giật giật, nhặt một cái cốc sắt rỉ lên: “Chẳng lẽ ngươi đi bới rác về? Cái thứ này ngươi có ném ra đường cũng chẳng ai nhặt.”

Ma Địch day day trán, không đành lòng nhìn.

Vẻ mặt Đường Thiên hơi xấu hổ, nhưng rất nhanh chóng, hai mắt gã bừng sáng, cầm một món đồ trông như cái khiên lên: “Ngươi xem cái này đi, còn sáng lấp lóe đấy, chắc chắn là bảo bối!”

Ánh mắt Binh hạ xuống tấm chắn trong tay Đường Thiên, thân hình đột nhiên ngây dại.
break
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc