Nữ nhân ngồi trên vị trí chủ tọa kia, hắn chỉ liếc một cái là có thể nhận ra đó chính là vị nữ hộ vệ đã giao thủ cùng với hắn trong trận phục kích lần trước! Đột nhiên, Đường Thiên nhớ tới, Địch Hoành Chiến cũng đã từng nói qua bọn họ là người của Võ Hầu Phủ.
Võ Hầu Phủ... Chẳng lẽ là địa phương đó có lai lịch rất lớn sao?
Mặc dù Cố Tuyết là chủ nhân, nhưng địa vị ở đây hiển nhiên vẫn chua đủ tư cách để ngồi trên vị trí chủ tọa. Trước mặt vị tinh chủ có tư thế khách lấn át cả chủ, nàng không hề có chút ý tức phản đối nào. Nhưng nàng chú ý tới vị thiếu nữ chủ tọa kia, mà ở đây không chỉ riêng mình nàng, mà chỉ cần những ngươi hơi mãn cảm muốn không chú ý tới vị thiếu nữ này là không thể nào.
Nhìn thái độ cung kính của tinh chủ đối với thiếu nữ này là có thể nhìn ra được vị thiếu nữ này là người có lai lịch cực lớn.
Khiến cho Cố Tuyết cảm thấy kỳ quái không hề chỉ có thái độ của tinh chủ với kia thiếu nữ, mà còn cả Đường Thiên. Kỳ quái, hôm nay A Thiên có vẻ quá an tĩnh. Sau cái khoảng thời gian A Thiên khiêu khích Vu lão đầu lúc mới vào cửa ra thì biểu hiện tiếp theo của hắn rất bình thường, nhưng càng về sau lại càng bất bình thường.
Không ngờ A Thiên lại đứng ở phía sau mình, một câu cũng không nói!
Không mờ ám, không vụng trộm nói chuyện!
Quá khác thường!
Nhưng lúc này tất cả mọi người đều đang có mặt lên nàng cũng không dám mở miệng hỏi.
Ánh mắt của tinh chủ đảo qua mọi người một vòng, ngữ khí bình tĩnh nói: "Lần này bổn tọa đến đây, là muốn mượn Cố gia chi địa, triệu tập gia chủ các tộc của Phỉ Lâm tinh đến đây thương nghị chuyện quan trọng. Trước đó không thông tri, nghe nói thủ hạ ta có mấy người không hiểu chuyện, cùng Cố gia chủ nổi lên xung đột. Kính xin Cố gia chủ thông cảm cho, làm phiền!"
Đám người Hứa Trường Thiên và Yến Hạ đứng bên cạnh nghe thấy vậy thì mồ hôi lạnh chảy đầm đìa.
Cố Tuyết phục hồi tinh thần lại, vội vàng mỉm cười đáp: "Cũng chỉ là hiểu lầm nhỏ thôi, đại nhân không cần để ý. Đại nhân giá lâm, thật là vẻ vang cho Cố gia ta, ta cảm thấy hết sức vinh hạnh! Nếu nói là quấy rầy thì ngài đã quá khách khí rồi! Đại nhân có yêu cầu gì xin cứ việc phân phó xuống."
Trên mặt tinh chủ lộ ra nụ cười hài lòng: "Quả nhiên Cố gia chủ là người thông tình đạt lý, sau này sẽ còn nhiều chuyện khác muốn thương nghị cùng Cố gia chủ."
Cố Tuyết không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời: "Chỉ cần Cố Tuyết có thể giúp được sẽ dốc sức để làm."
"Rất tốt, rất tốt." Tinh chủ liên tục gật đầu.
Một phen đối thoại làm cho trong lòng đám người phía dưới không khỏi hoảng sợ. Chẳng lẽ Cố gia và tinh chủ kỳ thật còn có quan hệ gì hay sao? Tinh chủ có chuyện gì cần đến Cố gia sao?
Những võ giả không tham gia vào mâu thuẫn giữa Vu lão và Cố gia đều bị lộ ra sắc mặt may mắn, còn những người thuộc về hệ phái Vu lão, sắc mặt không khỏi biến đổi. Kể cả lão già vừa rồi đã động thủ với Đường Thiên, sắc mặt cũng khẽ biến.
Tinh chủ nhìn về bốn phía rồi thản nhiên nói: "Còn vài ngày, đợi tất cả mọi người đều đã đến đông đủ thì chúng ta sẽ thương nghị về chuyện này. Thế nhưng kể từ hôm nay trở đi, thành Hắc Sơn cấm chuyện binh đao!"
Trong lòng tất cả mọi người không khỏi rùng mình, cùng kêu lên ứng thuận: "Vâng!"
tinh chủ đứng lên, thản nhiên nói: "Vậy thì vất vả mọi người mấy ngày rồi, tất đều đi nghỉ ngơi đi."
Hắn quay sang, mỉm cười với Cố Tuyết i: "Cố gia chủ, mời đi theo ta."
Cố Tuyết lo sợ bất an theo sát phía sau tinh chủ, thiếu nữ ngồi ở vị trí chủ tọa thấy vậy liền hướng Cố Tuyết mỉm cười đầy hoà nhã: "Cố gia chủ không cần khẩn trương, không phải chuyện xấu."
Lúc này Cố Tuyết mới cảm thấy an tâm hơn một chút.
Đường Thiên không đi theo mà nhanh chóng chạy về tiểu viện. Trên đường quay về, hắn luôn giữ cảnh giác xem có người nào theo mình không, khi về đến tiểu viện vừa hay nhìn thấy Lăng Húc đang luyện thương.
"Tiểu Húc Húc, tới đây nhanh lên, có phiền toái rồi."
Đường Thiên hạ giọng nói.
Nghe thấy vậy trong mắt Lăng Húc đột nhiên tuôn ra một đoàn tinh mang, hắn ngừng lại, không nói năng gì lẳng lặng đi theo sau Đường Thiên, hai người cùng bước vào trong phòng.
Đường Thiên đem hai tù binh một lớn một nhỏ lôi ra rồi lấy khăn lụa ra khỏi miệng bọn họ.
"Rốt cuộc các ngươi là ai?" Đường Thiên trầm giọng nói.
"Hộ vệ Võ Hầu Phủ Địch Hoành Chiến, nàng là Minh Châu công chúa." Địch Hoành Chiến thản nhiên nói, gã là người có kinh nghiệm giang hồ phong phú, vừa nhìn sắc mặt Đường Thiên là biết sự tình có biến hóa: "Ngươi gặp mặt người của Võ Hầu Phủ sao?"
"Chính là vị nữ hộ vệ đã giao thủ với ta ở trên không trung." Đường Thiên quay sang nói với Lăng Húc: "Bộ dạng nữ nhân kia có vẻ rất có địa vị, ngay cả tinh chủ đều đối với nàng nói gì nghe nấy."
"Lợi hại như vậy sao?" Lăng Húc sửng sốt một chút.
"Làm sao bây giờ?" Đường Thiên giang tay ra, Binh cũng nhẹ nhàng đi ra.
Ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
"Ngươi thả chúng ta ra, ân oán trước đây một bút xóa bỏ." Địch Hoành Chiến trầm giọng nói: "Ta cam đoan!"
Ba người đều tập trung ánh mắt liếc nhìn nhau.
"Ngươi tin tưởng sao?" Đường Thiên hỏi Lăng Húc.
Vẻ mặt Lăng Húc đầy tức giận trừng to mắt nhìn Đường Thiên: "Ngươi đang vũ nhục chỉ số thông minh của ta sao?"
"Ngươi xem, đến cả hắn còn không tin!" Đường Thiên rất vô tội hướng Địch Hoành Chiến giang tay ra, rồi quay sang hỏi Binh: "Đại thúc, ngươi có biện pháp nào tốt không?"
"Giết người diệt khẩu!" Binh sờ sờ cằm: "Mặc dù cũ một chút, nhưng rất hữu hiệu nha. Sau khi giết, tùy tiện kiếm một chỗ nào đó chôn xuống thì ai có thể tìm được đây?"
Tiểu cô nương sợ tới mức mặt mũi tái nhợt mở trừng mắt nhìn, ngay cả Địch Hoành Chiến, sắc mặt cũng không khỏi hơi biến đổi, hắn trầm giọng nói: "Ta có thể thề!"
"Ngươi tin tưởng lời thề hay là giết người diệt khẩu tốt hơn?" Binh hỏi Đường Thiên.
Đường Thiên nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Cái này cũng phải xem đối tượng nữa, nếu Thiên Huệ thề, ta khẳng định sẽ tin tưởng."
"Đáng tiếc bọn họ không phải." Binh lặng lẽ nói: "Nếu như ngươi không hạ thủ được, thì để ta. Thân là giáo quan cấp cao nhất của binh đoàn tuyệt đối sẽ không làm cho bọn họ phải chịu nhiều thống khổ đâu, đảm bảo sẽ không xuất hiện tình huống một đao chém không chết."
Đường Thiên vò đầu bứt tai, trên mặt hiển lên vẻ do dự, nếu như đây là hai người không việc ác nào không làm thì hắn đã sớm động thủ rồi. Nhưng hai người này chẳng qua chỉ là kết quả ngoài ý muốn của hắn.
"Không được! Chúng ta không thể làm như vậy!" Đường Thiên lắc đầu: "Đây chỉ là một hiểu lầm, hơn nữa chúng ta là người gây lên hiểu lầm, sao có thể để bọn họ gánh chịu hậu quả cơ chứ?"
"Không sai!" Lăng Húc cũng lắc đầu: "Ta sẽ không để cho thương của mình nhiễm máu tươi của người vô tội."
Thấy hai người rất kiên quyết, cái khuôn mặt tú-lơ-khơ của Binh nhúm lại, thờ ơ nói: "Vậy hai người các ngươi tự mình giải quyết đi."
Đường Thiên nhìn tiểu cô nương, lúc này tiểu cô nương đã phục hồi tinh thần lại từ sau cơn sợ hãi lúc nãy, con mắt liên tục xoay tròn. Đường Thiên vỗ đầu một cái, gia hỏa thông minh như này đang ở đây mà, mình thật là khờ.
Đường Thiên nói với tiểu cô nương: "Ngươi thông minh nhất, biện pháp sẽ do ngươi nghĩ!"
Trên mặt tiểu cô nương lập tức lộ ra vẻ đắc ý: "Bây giờ ngươi đã biết ta thông minh rồi sao. Biện pháp nha, ta có một cái, thế nhưng phải có điều kiện."
"Điều kiện gì?" Vẻ mặt Đường Thiên đầy đề phòng.
Tiểu cô nương cười đầy giảo hoạt nói: "Lần này ta lén lút đến Phỉ Lâm tinh là để mạo hiểm. Thế nhưng về sau lại bị bọn họ tóm được, muốn áp tải ta đi..."
Địch Hoành Chiến khẩn trương: "Tiểu thư, đừng xằng bậy..."
Tiểu cô nương liếm liếm bờ môi nói tiếp: "Yêu cầu của ta rất đơn giản, các ngươi theo giúp ta đi thám hiểm. Sau đó thì sao, ta vừa vặn thiếu một lão sư, mặc dù trình độ của ngươi kém một chút nhưng cũng miễn cưỡng có thể chấp nhận được. Ta có thể tuyên bố ra ngoài là bái ngươi làm thầy. Nếu như vậy không ai còn dám tìm các ngươi gây sự nữa rồi."
Đường Thiên đại hỉ: "Đầu óc của ngươi quả nhiên thông minh."
"Đúng thế, biện pháp này được đấy!" Trên mặt tiểu cô nương cũng tràn đầy vẻ đắc ý.
"Vậy như tính như vậy đi." Đường Thiên làm ra vẻ đương nhiên nói: "Đến đây đi, chúng ta tới thiết lập Võ Hồn khế ước a!"
"Võ Hồn khế ước..." Sắc mặt tiểu cô nương lập tức ngây ra.
"Ô ô ô!" Địch Hoành Chiến dốc sức liều mạng giãy dụa, phanh, một cái nắm đấm nện lên đầu của hắn, khiến hắn lập tức lâm vào hôn mê bất tỉnh.
Trước ánh mắt của tất cả mọi người, vẻ mặt Lăng Húc không chút thay đổi nói: "Quá ồn rồi."
Đường Thiên ồ lên một tiếng, ánh mắt chuyển dời tới tiểu cô nương, có chút ngoài ý muốn: "Chẳng lẽ ngươi không biết Võ Hồn khế ước sao?" Hắn quay mặt sang Binh nói: "Đại thúc, ngươi nói cho nàng biết một chút về Võ Hồn khế ước đi."
Binh cười vui vẻ: "Thiếu niên, ai nói ngươi đần nữa? Cái biện pháp này thật là khéo! Ha ha! Tại sao ta lại không nghĩ ra cơ chứ, Võ Hồn khế ước! Đính Võ Hồn khế ước, nàng ta tuyệt đối không thể đổi ý được!"
Trên mặt tiểu cô nương lộ ra vẻ bối rối: "Võ Hồn khế ước... Ta sẽ không..."
Binh cười ha ha, vỗ bộ ngực (ʘʘ): "Không có việc gì, để ta dạy ngươi!"
Đường Thiên không biết Binh đang cười cái gì, Lăng Húc cũng không hiểu, hai người nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Đường Thiên hỏi Lăng Húc: "Ngươi làm sư phụ hay ta làm lão sư?"
Lăng Húc không chút do dự, dứt khoát lắc đầu: "Làm lão sư cho tiểu thì hài, ta không có chút hứng thú nào."
"Được rồi, vậy thì để ta đi." Đường Thiên không sao cả nói.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Một lát sau, khi Địch Hoành Chiến từ từ tỉnh lại, liền nghe thấy Binh đang thao thao bất tuyệt.
"Khế ước thành lập, A..., hắn sẽ đem ngươi đi thăm dò tất cả điều huyền bí, trong toàn bộ quá trình hắn sẽ đem người bảo vệ an toàn. A..., từ hôm nay trở đi, hắn sẽ là lão sư của ngươi. Từ hôm nay trở đi, ngươi phải giữ lễ đệ tử với hắn, một ngày là thầy, cả đời là cha!"
Vị tiểu thư ủ rũ hẳn, vẻ mặt mất hứng.
Địch Hoành Chiến cảm thấy trước mắt như tối sầm lại, suýt tí nữa lại lăn ra bất tỉnh.
Từ khi bắt đầu bị bắt làm tù binh đến giờ gã vẫn một mực vô cùng bình tĩnh. Một mặt gã cũng đã nhìn ra được tâm địa đám Đường Thiên thiện lương, cũng không có quá nhiều ác ý. Một mặt khác, gã tin rằng với thực lực của Võ Hầu Phủ, có thể nhanh chóng giải cứu bọn họ.
Khi gã nghe thấy công chúa nói ra phương pháp nhận lão sư, trong lòng Địch Hoành Chiến còn thầm khen công chúa lanh lợi.
Nhưng hắn làm sao cũng không thể ngờ được, đối phương lại hiểu Võ Hồn khế ước!
Một khi song phương đã ký kết Võ Hồn khế ước, thì có nghĩa là không còn khả năng thay đổi cho dù Võ hầu tự mình động thủ cũng không thể cải biến được!
Tưởng tượng đến cảnh sau này hồi phủ thứ chờ đợi gã chắc chắn sẽ là lửa giận ngập trời của võ hầu!
Gã mất hết can đảm, toàn thân run rẩy! Sự tình sao lại biến thành thế này cơ chứ...
Lão sư của Công chúa, võ hầu luôn hà khắc và bắt bẻ lão sư của công chúa đến mức độ nào thì đương nhiên Địch Hoành Chiến rõ ràng vô cùng. Gã thậm còn biết rõ đám danh sư không làm cho võ hầu hài lòng đều nhận phải kết cục thê thảm ra sao!
Võ hầu ngoại trừ cưng chiều công chúa ra, đối sử với những người khác đều cực độ nghiêm khắc.
Hiện tại mỗi một vị lão sư của Công chúa đều được trải qua tầng tầng sàng lọc tuyển chọn, trong đơn vị hàng nghìn lão sư người được chọn chính là những học giả, đại sư có trình độ tối cao!
Nếu như nói, chỉ nhất thời ngộ biến tùng quyền thì võ hầu sẽ không để ý. Nói không chừng, đem chuyện này xáo trộn một vòng là đám hộ vệ bọn họ cũng chỉ phải chịu trách phạt, nhưng không lo lắng về an toàn tính mạng.
Thế nhưng là, Võ Hồn khế ước...
Hầu gia tuyệt đối không thể chịu đựng được một tên gia hỏa có trình độ tệ hại như thế ký kết Võ Hồn khế ước với Công chúa, trở thành lão sư của công chúa!
Trong đầu Địch Hoành Chiến hiển lên khuôn mặt đầy phẫn nộ của Hầu Gia, lửa giận kinh khủng bốc lên đủ để phá nát tất cả! Thế nhưng do Võ Hồn khế ước, Hầu Gia chắc chắn sẽ không thể động thủ với Đường Thiên vì thế lửa giận chỉ có thể phát tiết lên đám hộ vệ bất lực là bọn họ mà thôi.
Tại sao có thể như vậy...
Sắc mặt Địch Hoành Chiến trở lên mờ mịt, tương lai phía trước của gã một mảnh tối đen.