Bộ dạng tươi cười của Đường Thiên cứng đờ, một lát sau mới phản ứng lại vò đầu vài cái rồi ha ha nói: "Đã quên..."
"Đã quên..." Tiểu cô nương trừng lớn đôi mắt đen láy lên rất tròn hét ầm lên: "Ngươi sao có thể quên được? Chuyện lớn như vậy, ngươi sao có thể quên được? Ta phí đầu óc nhiều như vậy, thế mà ngươi lại quên... Ô ô..."
Tiếng thét chói tai lập tức ngừng lại.
Đường Thiên dứt khoát đem khăn lụa nhét vào trong miệng tiểu cô nương một lần nữa.
Con mắt tiểu cô nương gần như muốn lồi ra, dường như nàng không thể nào tin nổi có ngày mình gặp phải đối xử như thế. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngập tràn cảm giác phẫn nộ.
Đường Thiên làm ra cái vẻ mặt vô tội, nháy nháy con mắt: "Đánh đi đánh lại lên quên mất luôn. Ngươi không nên tức giận như thế, nhưng mà ta cảm thấy kết quả rất tốt, cũng không mất công đánh. Xem ra trình độ mưu kế của ngươi cũng không có gì đặc biệt, đánh một trận thì tất cả sự tình đều được giải quyết. Ngươi lại làm phức tạp như thế, tiểu bằng hữu, trình độ của ngươi vẫn cần phải tiến bộ hơn nữa a!"
Đường Thiên sờ sờ đầu tiểu cô nương, trên mặt đầy vẻ đắc ý. (Nguồn: bachngocsach.co)
Trên miệng tiểu cô nương phát ra những thanh âm ô ô đầy phẫn nộ.
"Được rồi, ngươi cũng ăn no rồi. Trong vòng vài ngày tới cũng không chết đói được." Đường Thiên vừa nói, vừa dẫn theo hai người về phía tủ bát: "Hoành Chiến huynh, ta biết rõ ngươi có đói một tháng cũng không chết đói được, vì không muốn mình có thêm phiền phức ta đành để ngươi nhịn đói thôi "
Đường Thiên đem Hoành Chiến nhét vào. Địch Hoành Chiến nhắm mắt lại dường như đã ngủ, biểu hiện của hắn hết sức bình tĩnh.
Tiếp đó Đường Thiên đem tiểu cô nương đặt lên trên người Địch Hoành Chiến, nhìn con mắt tiểu cô nương không ngừng chuyển động xoay tròn, hắn liền lên tiếng cảnh cáo: "Tốt nhất ngươi không lên có tâm tư không an phận, bằng không thì... hừ hừ!"
Tiểu cô nương hướng về phía Đường Thiên làm ra cái biểu tình đầy khinh bỉ.
Sau khi đóng chặt tủ bát, Đường Thiên cũng cảm thấy có chút đau đầu, rốt cuộc hai tên tù binh một lớn một nhỏ này phải giải quyết như thế nào đây?
Giết cũng không được, thả cũng không xong, đúng là phiền toái lớn a.
Được rồi, thuyền đến cầu tất có chỗ đậu, Đường Thiên cũng không suy nghĩ nhiều lập tức đem chuyện về hai tù binh vứt ra khỏi đầu.
Khi đã rảnh rỗi, Đường Thiên bắt đầu tập trung vào tu luyện. Vừa hoạt động thân thể hắn liền phát hiện rằng, sau khi hoàn toàn hấp thu huyết mạch, lực lượng và tốc độ của mình lại tăng lên với biên độ nhỏ.
Lực lượng của hắn nâng lên chừng một phần mười, đạt được bội số mười một so với thường nhân. Còn tốc độ của hắn cũng tăng lên một phần mười, ngoại trừ điều đó ra Đường Thiên còn cảm thụ được rõ ràng là khả năng khống chế thân thể của mình tăng lên rất nhiều. Lúc này tố chất thân thể của Đường Thiên đã đạt tới mức mà hắn không thể nào tưởng tượng nổi.
Phát hiện này làm hắn vô cùng vui mừng.
Lực lượng và tốc độ được tăng cường khiến uy lực võ kỹ của hắn tăng lên không nhỏ.
Thế nhưng Đường Thiên cũng biết rất rõ rằng, hiện tại, vũ kỹ chính là khuyết điểm lớn nhất của hắn. Bất kể là tốc độ hay lực lượng, Vu lão đầu đều kém xa hắn nhưng vẫn có thể chống lại hắn, tất cả đều nhờ vào sự cường đại của võ kỹ.
Đường Thiên, ngươi không thể kiêu ngạo!
Trong lòng Đường Thiên thầm nói với chính mình, rồi hắn tiến nhập Cơ Ngạ cốc bắt đầu tiếp tục quá trình tu luyện cực kỳ bi thảm.
Tiếng kêu thảm thiết lại bắt đầu vang vọng khắp bầu trời Cơ Ngạ cốc.
Chạy nhanh, dốc hết tất cả để mà chạy.
Cuồng phong trước mắt thổi tới như mang đi nhiệt độ cơ thể đồng thời cũng mang đi chân lực. Đan điền kinh mạch luôn trống không, so với tẩy qua một lần còn sạch hơn. Thể lực tiêu hao với tốc độ kinh người, toàn bộ thân thể dường như bốc cháy, cổ họng vĩnh viễn luôn nằm trong trạng thái bị xông khói.
Đường Thiên nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt đầy dữ tợn tựa như đang chiến đấu vậy!
Đúng là hắn đang chiến đấu.
Hẻm núi dường như vĩnh viễn không bao giờ nhìn thấy điểm cuối khiến người ta tuyệt vọng. Phía sau là Tước Cốt Lang phảng phất như không hề biết mệt mỏi là gì cũng làm người ta cảm thấy tuyệt vọng. Hai chân như bị tưới chì, sơn đạo gồ ghề đủ làm người tuyệt vọng. Không khí hít vào sắc như dao cắt, môi khô đến phát nứt, thể lực tiêu hao hết làm đại não trống rỗng khiến người ta tuyệt vọng...
Tất cả đều mang đến cảm giác đầy tuyệt vọng!
Tuyệt vọng chính là địch nhân của hắn, chính là địch nhân mà hắn cần phải chiến đấu!
Đường Thiên sử dụng cả tay lẫn chân, vừa lăn vừa bò, cả người dính đầy bụi bặm, quần áo rách nát đến mức không chịu nổi. Trên khuôn mặt dữ tợn là đôi mắt mờ mịt, đại não hoàn toàn trống rỗng nhưng vẫn không làm hắn buông tha.
Hắn có thể bị Tước Cốt lang cắn xé, nhưng không cho phép mình buông bỏ.
Bại vì tuyệt vọng là quá sỉ nhục rồi!
Khi Đường Thiên đi ra từ trong Cơ Ngạ cốc cả người hắn gần như hư thoát. Sắc mặt dài dại đầy mờ mịt là biểu hiện mệt mỏi rã rời đến mức cực hạn. Hắn giống như một con rối không chút sinh khí theo bản năng khoanh chân ngồi xuống bắt đầu vận chuyển tâm pháp.
Ngũ giai Hạc Khí Quyết chậm rãi lưu chuyển. năng lượng xung quanh dường như bị một bàn tay lớn vơ vào nhanh chóng ào về phía Đường Thiên. Còn Đường Thiên lại giống như một vòng xoáy cực lớn mang theo lực hút khủng khiếp.
Một dòng khí thanh lương* chạy dọc theo kinh mạch của hắn, không ngừng lưu chuyển ra toàn thân hắn.
*Có thể hiểu là mát mẻ và êm dịu.
Bỗng nhiên Binh xuất hiện, trên tay gã cầm ba viên tinh thạch, ba. Gã bóp nát tinh thạch, lập tức mật độ năng lượng xung quanh tăng lên cực cao. Dưới hấp lực cường đại, năng lượng nhanh chóng chui vào trong cơ thể Đường Thiên.
Có đại lượng năng lượng bổ xung làm sắc mặt của Đường Thiên đang đả tọa bắt đầu hiện ra vẻ thoải mái.
Binh phiêu phù giữa không trung, ánh mắt nhìn lên người Đường Thiên, khuôn mặt như lá bài tú-lơ-khơ hơi dại ra. Hiệu quả tu luyện mà Cơ Ngạ cốc mang lại cực lớn, nhưng quá trình tu luyện lại cực kỳ thống khổ, những người có thể chịu đựng được đã ít lại càng ít. Trong giáo trình tu luyện của tân binh, Cơ Ngạ cốc là môn bắt buộc, nhưng có rất ít người nguyện ý luyện thêm.
Cũng đúng thôi, thiếu niên kế thừa Nam Thập Tự binh đoàn, luôn luôn có chút khác thường.
Trên khuôn mặt lá bài tú-lơ-khơ của Binh lộ ra vẻ tự giễu, không hiểu sao những ngày gần đây gã lại cảm thấy thèm ngủ cơ chứ? Điều này làm Binh cảm thấy hơi kỳ quái, và điều khiến gã kỳ quái hơn cả là gã có thể cảm giác được thực lực của mình đang từ từ tăng lên. Thèm ngủ dường như có quan hệ tới điều này?
Tuy rằng lực lượng tăng lên rất nhỏ gần như khó có thể phát hiện được, nhưng đối với một kẻ có thâm niên làm giáo quan như gã mà nói thì đương nhiên có thể nhận ra được.
Điều đầu tiên mà gã nghĩ tới chính là kinh lịch qua mấy tràng chiến đấu trong thời gian gần đây.
Xem ra phải quan sát sâu hơn một chút...
Binh vuốt cằm, gã nhớ tới vấn đề của tay chân dưới trướng. Thực lực của Quỷ trảo không tồi, nhưng mỗi lần triệu hoán phải trả cái giá quá lớn, hơn nữa thời gian lại ngắn, hiệu quả mang lại không được như ý. Mặt khác một khi Đường Thiên học tập xong Hỏa Liêm quỷ trảo thì đặc điểm của hai người có điểm trùng lặp.
Bồi dưỡng Nha Nha sao?
Thế nhưng mà gã không nhớ rõ năm xưa những tên gia hỏa kia làm cách nào để bồi dường Nha Hồn tướng, thực sự là đau đầu a!
Binh hơi buồn bã vuốt vuốt cằm.
Nhưng đúng lúc này, Đường Thiên mở mắt, trên mặt đầy vẻ vui mừng, hắn vừa nhìn thấy Binh thì lập tức vô cùng hưng phấn nói: "Uy, đại thúc, chân lực của ta tiến bộ không ít nha, oa, quả nhiên Cơ Ngạ cốc rất có hiệu quả a!"
Binh lười biếng nói: "Tốn ba viên tinh thạch lục giai, nếu như lại không có hiệu quả thì ngươi đi đập đầu vào tường đi."
"Ba viên tinh thạch lục giai..." Bộ dáng tươi cười của Đường Thiên cứng đờ.
Mỗi một viên tinh thạch lục giai đều có giá trên hai vạn tinh tệ. Trên tay Đường Thiên cũng chỉ có tổng cộng là bảy mươi viên tinh thạch lục giai. Nói cách khác, chỉ thoáng một cái hắn đã tiêu tốn sáu vạn tinh tệ.
Cảm giác cực kỳ đau lòng dấy lên làm Đường Thiên oa oa kêu to: "Sao chúng ta lại có thể xa xỉ như vậy..."
"Mật độ năng lượng không đủ." Binh vẫn giữ y nguyên cái bộ dáng lười biếng không hề cử động, thân thể đang phiêu phù giữa không trung dứt khoát nằm ngang ra, một cái cánh tay vươn ra sau chống đỡ cái đầu: "Điều kiện để tu luyện ở Cơ Ngạ cốc là nếu như mật độ năng lượng không đủ thì không những tiến bộ chậm chạp mà còn dễ làm cho đan điền và kinh mạch thụ thương."
"Thụ thương?" Con mắt Đường Thiên lập tức trợn tròn, tức giận hỏi: "Vì sao trước đây ngươi không cho ta biết?"
"Tất cả đều nằm trong phạm vi có thể khống chế." Đến mí mắt Binh cũng chẳng thèm mở hé ra: "Không phải lúc này ngươi đang rất tốt sao? Phương pháp này là phương pháp tiến bộ nhanh nhất!"
Đường Thiên bị Binh dùng cái thái độ chẳng thèm quan tâm chọc giận, bộ dáng như muốn nhào tới.
Binh soạt một cái vung bàn tay còn lại lên, ý bảo Đường Thiên đình chỉ: "Ngươi lên suy nghĩ đến vấn đề về tinh thạch đi."
Quả nhiên Đường Thiên bị lừa, lập tức ngừng lại, vẻ mặt đầy hồ nghi: "Tinh thạch thì có vấn đề gì?"
"Kỳ thực cũng không phải là vấn đề gì quá lớn." Binh lười biếng thuận miệng nói một câu làm Đường Thiên lại muốn nhào lên lần nữa, đúng lúc đó thì giọng nói của hắn chợt chuyển: "Chẳng qua là số lượng thiếu rất nhiều."
"Thiếu rất nhiều?" Đường Thiên ngây người ra ngẩn ngơ, lắp bắp hỏi: "Bảy, bảy mươi viên còn chưa đủ sao?"
"Ngô, còn kém một chút." Binh nhẹ nhàng thoải mái nói. (Nguồn: bachngocsach.co)
"Một chút? Vậy cũng tốt." Đường Thiên thở phào nhẹ nhõm: "Kém bao nhiêu viên?"
"Cũng chỉ kém khoảng một trăm viên thôi." Binh tiếp tục dùng cái ngữ khí đầy thoải mái nói, ngay cả mí mắt cũng chẳng hé ra lấy một cái.
"Một trăm viên..." Đường Thiên như bị sét đánh trúng, thân hình cứng đờ.
Giá cả một viên tinh thạch lục giai tầm hai vạn tinh tệ. Một trăm viên chính là hai trăm vạn tinh tệ, trong khi tinh tệ toàn thân hắn cũng chỉ có một trăm vạn!
Binh hoàn toàn không để ý tới biểu tình của Đường Thiên, gã vẫn dùng cái giọng nói thờ ơ: "Đó là vì đẳng cấp của ngươi còn tương đối thấp, hơn nữa ngươi cũng nỗ lực chứ nếu không số lượng tinh thạch sẽ là không giới hạn rồi. Thế nhưng chờ đến khi một trăm bảy mươi viên tinh thạch lục giai tiêu hao hết, ngươi cũng chỉ cách lục giai không xa lắm."
"Đúng rồi, một khi tu luyện cái này thì không thể kết thúc giữa chừng nha. Nếu dừng lại giữa chừng sẽ tạo thành thương tổn vĩnh viễn đối với kinh mạch và đan điền."
"Thiếu niên, không nên quá coi trọng tiền bạc làm gì, đó chính là cặn bã, ngươi phải xem tiền bạc như cặn bã. Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, cặn bã là cái gì, phân sao, cho nên, cặn bã gì gì đó có càng nhiều thì càng tốt!"
Binh nhắm mắt lại, vẻ mặt đầy thoải mái, cánh tay thỉnh thoảng lại huy động vài cái lên không trung.
Đường Thiên triệt để bạo phát, bước dài lên một bước, hai bàn tay bóp chặt cái cổ của Binh, liều mạng lắc lư, trong miệng rít gào như sấm: "Cặn bã à? Vậy ngươi biến ra cho ta một trăm vạn cặn bã đi xem nào!"
Khuôn mặt như lá bài tú-lơ-khơ của Binh bị Đường Thiên lắc đến mức làm người ta phải lo lắng không biết gã có ngã chết không (Dg: ^^! ). Nhưng gã vẫn cứ nhắm nghiền hai mắt, vẻ mặt đầy thoải mái nói: "Ngươi sẽ thiếu tiền sao? Thiếu niên, không nên coi thường bản thân mình nha. À, A Tuyết khẳng định sẽ nguyện ý bỏ ra số tiền này, đây là một cách kiếm tiền đấy, nàng tuyệt đối là một phú bà xinh đẹp*..."
*Bạch phú mỹ: người đẹp da dẻ trắng mịn, tướng mạo xinh đẹp, gia cảnh tốt.
Đường Thiên càng nghe càng tức, hắn ném Binh xuống sàn rồi điên cuồng đập một trận.
Đá vụn bay khắp nơi, nhưng Binh lại gần như chẳng thèm để ý, thậm chí đến cả tư thế cũng chẳng đổi: "Gia sản của Cố gia cực kỳ không tồi. Một trăm vạn tinh tệ cũng chỉ giống như mưa bụi, chỉ cần một món bí bảo Thanh Đồng là đủ rồi mà. Nếu ngươi sợ mất mặt mũi thì để ta đi nói? Yên tâm đi, A Tuyết đối với ngươi tuyệt đối là chân ái, đừng nói là một trăm vạn tinh tệ mà ngay cả..."
Đường Thiên ném Binh xuống sàn rồi đạp một cái, phanh, lập tức cái đầu của Binh chui xuống dưới sàn đá.
"Ngươi, cái tên hỗn đản này! Vô sỉ!" Đường Thiên chửi ầm lên: "Vậy mà ngươi dám mưu đồ gia sản của A Tuyết, ngươi quả là âm hiểm!"
"Khụ khụ khụ!" Thanh âm của Binh từ dưới sàn đá truyền lên: "Không lên dùng cái từ mưu đồ để hình dung, phương pháp này là phương pháp vô cùng tiết kiệm mà. A Tuyết tốt như vậy..."
"Ngậm miệng!" Đường Thiên tàn bạo nói, rồi lập tức hừ lạnh một tiếng: "Không phải chỉ là một trăm vạn tinh tệ thôi sao? Thiếu niên như thần, sẽ bị con số một trăm vạn tinh tệ nhỏ bé làm khó sao? Hừ!"
Dứt lời, Đường Thiên nghiêm mặt hổ, xoay người rời đi.