Nhóm người A Mạc Lý nán lại một lúc rồi rời đi. Trước lúc rời đi họ đã để lại địa chỉ khách sạn cho Đường Thiên. Bọn A Mạc Lý đều là người mới nên vẫn chưa có Quang Minh bài, khi biết Đường Thiên đã là võ giả cấp Thanh Đồng mọi người không khỏi kinh ngạc há hốc mồm ra
Tiền thúc trái lại có chút vui vẻ. Hắn nhìn ra được mấy người này đều có thực lực tương đối khá. Nếu A Thiên thiếu gia gặp phải chuyện gì thì cũng không đến nỗi không nơi nương tựa.
Tiền thúc đã âm thầm bắt tay vào điều tra Vũ gia.
Hai năm nay Thượng Quan gia trở lại với khí thế không ai có thể kháng cự. Những cơ sở ngầm năm đó bị lãng quên cũng âm thầm hồi phục lại. Mặc dù Thượng Quan gia vẫn chưa hoàn toàn khôi phục và những cơ sở ngầm này không thể so sánh với thời kì mà Thượng Quan gia còn hưng thịnh nhưng cũng không thể bỏ qua được.
Mấy ngày nay ở Vũ gia xuất hiện một số kẻ lạ mặt mà lai lịch của mấy người này đến giờ vẫn chưa điều tra rõ ràng được.
Tiền thúc nhìn thoáng qua khung cảnh khí thế hừng hực, trong đôi mắt mờ đục của lão cũng hiện lên một tia vui mừng.
Cho dù là thời điểm tiểu thư có ở đây thì mấy cái thằng tiểu tử này cũng không có liều mạng như vậy a!
Tiểu thư chọn được lang quân thật tốt!
Vũ gia.
Vũ Minh Thu chết đi cũng không khiến cho toàn Vũ gia rơi vào cảnh bi thương. Từ nhiều năm nay, Vũ Minh Thu đã bị mọi người lãng quên. Việc hắn đột nhiên xuất hiện chỉ khiến mọi người cảm thấy ngoài ý muốn cùng cảm khái nhưng cũng chỉ dừng ở đó mà thôi.
“Thực không nghĩ tới Đường Thiên lại lợi hại như thế” Gia chủ đương nhiệm Vũ gia Vũ Minh Uy vẻ mặt nghiêm trọng trầm giọng nói:”Rõ ràng cảnh giới chỉ đạt ngũ giai nhưng lại mạnh mẽ như vậy.Tuổi trẻ tài cao như vậy không lẽ nào lại là hạng người không tên tuổi”
“Hắn là người của Quang Minh võ hội” Gã vóc dáng cao thản nhiên nói.
Vũ Minh Uy nghe vậy, sắc mặt cũng chợt biến đổi, giọng nói cũng có chút biến hóa:”Quang … Quang Minh võ hội?”
Hắn chẳng thể ngờ rằng thế lực lớn như Quang Minh võ hội lại nhúng tay vào. Đừng nói là Vũ gia mà dù là toàn bộ chòm sao Anh Tiên này cũng không thể chống lại con quái vật khổng lồ ấy..
Gã râu cá trê có chút bất mãn với biểu hiện của Vũ Minh Uy nhưng cũng biết đây là bản chất con người hắn bèn nói:”Ngươi không cần phải quá lo lắng như vậy. Chòm sao Anh Tiên chỉ là một địa phương nhỏ. Lực lượng của Quang Minh võ hội cũng chỉ có hạn thôi. Ngoại trừ Khổng Diệc Ngữ thì làm gì có cường giả nào khác. Việc đối phó với Quang Minh võ hội cứ để chúng ta lo.”
Sắc mặt Vũ Minh Uy lúc này mới có chút thả lỏng, tâm trạng cũng thoải mái hơn không ít, không ngừng nói:”Vậy thì tốt quá rồi, tốt quá rồi!”
“Bây giờ các ngươi hãy suy nghĩ thật kĩ xem có biện pháp nào tốt không?” Gã râu cá trê trầm giọng nói:” Cấp trên đã phái cao thủ đến đây trợ giúp, không cần phải lo về Khổng Diệc Ngữ. Nhưng nếu chúng ta không làm gì thì khi người cấp trên phái đến nhìn thấy sẽ không hay đâu.”
Vũ Minh Uy trầm ngâm không nói.
Bỗng nhiên, Vũ Trạch Thanh ngồi bên cạnh Vũ Minh Uy mở miệng nói: "Ta có biện pháp."
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào Vũ Trạch Thanh, gã cao nhướng mày :” Ngươi nói đi.”
Vũ Trạch Thanh là con trai của Vũ Minh Uy, hắn là đồng học với Thượng Quan Thiên Huệ. Trước khi Thượng Quan Thiên Huệ trở về thì hắn là người nổi bật nhất trường, là người đứng đầu cả trường, hô một tiếng là mọi người phải nghe theo. Tuy nhiên khi Thượng Quan Thiên Huệ vừa tới thì hắn liền bị lãng quên. Sự tương phản mãnh liệt này làm cho hắn ghi hận trong lòng. Cho tới nay hắn vẫn âm thầm suy nghĩ biện pháp đối phó với Thượng Quan Thiên Huệ.
Trên khuôn mặt tuấn lãng của Vũ Trạch Thanh cặp mắt máy động lộ rõ vài phần hận ý, lạnh giọng nói:” Thượng Quan Thiên Huệ có rất nhiều người theo đuổi, trong đó có không ít gia tộc thực lực không tồi chút nào, chỉ cần chúng ta kích động là những kẻ kia sẽ tập trung một chỗ đi gây sự với Đường Thiên thôi. Đến lúc đó chúng ta chỉ cần âm thầm mai phục, mượn gió bẻ măng, tát nước theo mưa thì sợ rằng Thượng Quan gia… Hắc hắc.”
Tiếng cười lạnh lẽo âm hiểm tựa như rắn độc trong bóng đêm truyền đi.
Nhưng mọi người nghe được đều sáng rực hai mắt. Gã râu cá trên gật gù khen:"Kế hay.Vẫn là Trạch Thanh công tử lắm mưu nhiều kế. Vậy việc này giao cho Trạch Thanh công tử toàn quyền phụ trách nhé.”
Vũ Trạch Thanh nghe vậy không khỏi ngẩn người, ngay sau đó sắc mặt đại biến. Mặc dù trong lòng hắn tràn đầy hận ý, nghĩ ra một kế hoạch nham hiểm như vậy nhưng hắn tuyệt đối không muốn đem thân mình đi mạo hiểm.
Hắn miễn cưỡng giải thích:” Tại hạ năng lực còn không đủ tuy nhiên tại hạ xin tiến cử một người tốt hơn.”
Gã cao nhìn hắn với vẻ không vui, ngắt lời Vũ Trạch Thanh:” Chẳng lẽ Trạch Thanh công tử không đồng ý?”
“Đứa nhỏ này tuyệt đối không có ý đó…” Vũ Minh Uy cuống quýt giải thích
Nhưng hắn biết hai người kia là hạng máu lạnh vô tình. Thoáng nhìn đã biết hai người trong lòng muốn giết người rồi. Lại quay sang nhìn nhi tử của mình mặt vàng như đất , hắn biết rõ lúc này tuyệt đối không thể từ chối bèn cắn răng nói:” Đứa nhỏ này chỉ sợ năng lực bản thân không đủ làm lỡ việc lớn của hai vị đại nhân. Nếu hai vị đại nhân đã tín nhiệm như vậy thì hắn dẫu phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ!”
Vẻ mặt hai người lúc này mới hơi hòa hoãn lại.
"Vậy làm phiền Trạch Thanh công tử rồi!" Gã cao gật đầu với hai người và nói: "Chúng ta đi nghỉ ngơi."
"Cung tiễn hai vị đại nhân!" Vũ Minh Uy khom lưng cung tiễn.
Chờ sau khi hai người rời đi, Vũ Trạch Thanh mặt vàng như đất nói: "Cha, thế này, thế này. . ."
Vũ Minh Uy cố gắng đè những lo lắng trong lòng xuống, giả vờ trấn định nói:” Kỳ thực cũng không có gì. Con chỉ cần không xông lên đầu, tốt nhất là đừng có lộ mặt, ẩn mình trong bóng tối. Hơn nữa phải hết sức lôi kéo càng nhiều người càng tốt, nhất là thiếu gia của các gia tộc khác. Hừ, tốt nhất là song phương phát sinh xung đột. Đến lúc đó ta xem Thượng Quan gia sẽ xử lý như thế nào.”
Vũ Trạch Thanh cũng bình tĩnh trở lại. Bản thân hắn vốn không ngốc, chỉ cần suy nghĩ một chút thì có thể thấy dù thế nào đi nữa thì Thượng Quan gia và Đường Thiên cũng không có phần thắng. Việc này nhìn qua thì nguy hiểm thực tế thì bên trong cũng không nguy hiểm như hắn tưởng tượng. Thượng Quan gia không ngại đối phó với Vũ gia nhưng nếu chọc giận nhiều người thì cho dù Thượng Quan Thiên Huệ ở đây cũng nghĩ được biện pháp nào hay chứ ?
"Việc này mặc dù có chút nguy hiểm nhưng cũng là cơ may của Vũ gia chúng ta. Nếu lần này có thể lập được công lớn, lọt vào mắt xanh của các vị đại nhân thì đối với tương lai của con sẽ có ích rất lớn. Vũ Minh Uy chăm chú nhìn Vũ Trạch Thanh cổ vũ : ” Ta cũng không muốn con cả đời này phải ở chòm sao Anh Tiên. Con phải đi tới những chòm sao lớn hơn, đưa Vũ gia ta tới những ngày tháng huy hoàng hơn.”
Vũ Trạch Thanh ngẩn người, hắn không nghĩ rằng phụ thân lại có kỳ vọng to lớn với mình như thế, trong lòng nhất thời cảm xúc dâng trào, hắn kích động nói: "Phụ thân yên tâm! Nhi tử nhất định sẽ đem chuyện này làm thật tốt!"
Trong mắt Vũ Trạch Thanh lóe hung quang, ý chí chiến đấu sục sôi. Nếu là Thượng Quan Thiên Huệ thì hắn còn e ngại một chút chứ tên tiểu tử ngốc kia nhất định sẽ thành hòn đá lót đường của hắn.
Liên tục mười ngày huấn luyện cường độ cao, lượng nhiệm vụ mỗi ngày cũng không ngừng gia tăng, mỗi người đều đang liều mạng cắn răng kiên trì, không ai có nửa câu oán hận gì.
Bọn họ quả thật không có nửa điểm câu oán hận.
Bởi vì lượng tu luyện của Đường Thiên cô gia còn gấp mấy lần bọn hắn. Việc tu luyện của cô gia hoàn toàn không có giấu diếm, tất cả mọi người đều có tận mắt thấy toàn bộ quá trình. Bọn họ nhìn thấy Đường Thiên cô gia suy nghĩ, cô gia Đường Thiên tìm tòi lại là càng nhiều, một lần lại tiếp một lần. Sự nhẫn nại kiên trì lặp lại tu tuyện khô khan đủ khiến người ta phải giận sôi lên.
Từ quyền pháp, đến chỉ pháp, khinh công, thối pháp, chưởng pháp. . .
Cô gia Đường Thiên tựa như một con quái vật không biết tới mệt mỏi, đổ mồ hôi suốt ngày dài lại tới đêm thâu.
Tuổi của hắn không khác nhiều so với bọn họ , thậm chí so ra còn ít hơn một vài đệ tử. Nhưng mà trên khuôn mặt còn vương nét trẻ con của hắn lại có những đường nét cứng rắn, góc cạnh rõ ràng khiến hắn nhìn qua trưởng thành hơn.
Mỗi một tên đệ tử Thượng Quan gia đều bị chấn động cực mạnh.
Không gì có sức thuyết phục hơn việc ngày đêm so sánh với người cùng tuổi rèn luyện trước mặt mình.
Không có ai lùi bước.
Bọn họ đều là thiếu niên, trong cơ thể bọn họ vẫn có một bầu nhiệt huyết, lòng tự trọng của bọn họ vẫn chưa mất đi. Nhìn dáng người không biết mệt mỏi rèn luyện trên diễn võ trường như liều thuốc khích lệ mỗi người. Mỗi lúc muốn buông tay thì con mắt bọn họ đều không tự chủ được tìm kiếm bóng hình ấy.
Mỗi người đều đang liều mạng. Trong mắt mỗi người đều đang bừng cháy ngọn lửa chỉ thuộc về tuổi trẻ.
Nhiệt tình của bọn hắn, cái tâm không cam chịu của bọn hắn, lý tưởng của bọn hắn, dã tâm của bọn hắn. . .
Không ngừng có người mệt mỏi gục trên mặt đất thở dốc, nhưng chỉ nghỉ ngơi trong chốc lát, liền giãy giụa bò dậy tiếp tục tu luyện. Không ngừng có người thoát lực mà té ngã, nhưng chỉ ngồi yên một hồi lại tiếp tục tu luyện.
Diễn võ trường dường như được bao phủ một bầu không khí kì dị, yên lặng mà hăng hái!
Bầu không khí hăng hái này đang lặng lẽ lan ra toàn bộ Thượng Quan gia . Toàn bộ người của Thượng Quan gia đều đi tới diễn võ trường hàng ngày để quan sát những người trẻ tuổi này tu luyện. Bởi sợ quấy rầy bọn trẻ nên mỗi người đều mang ánh mắt sung sướng , thỏa mãn cùng những hy vọng đối với tương lại.
“Mấy thằng nhóc nghịch ngợm này thay đổi thật nhiều ah!”
"Đúng vậy a, ta cũng không nghĩ rằng cái thằng nhóc vô lại kia có thể kiên trì tới giờ. Lúc trước nó vừa mới bắt đầu tu luyện là kêu khổ rầm trời lên ah.”
"Cô gia tới sớm một chút có phải tốt hơn không chứ.”
"Hiện tại cũng không muộn ah, chỉ cần bọn chúng có thể kiên trì, nhất định cũng có chút thành tựu!"
“Ánh mắt tiểu thư thật chuẩn !”
. . .
Nghe người trong gia tộc nghị luận khiến Tiền thúc đang chăm chú quan sát diễn võ trường không nhịn được nở nụ cười nhẹ. Mỗi ngày chỉ cần có thời gian hắn đều đi đến ngắm các thiếu niên này tu luyện. Điều này đã thành việc hắn thích làm nhất hàng ngày. Nhìn vẻ không cam chịu trên mặt các thiếu niên, hắn luôn cảm thấy Thượng Quan gia trong thời gian tới nhất định sẽ càng tốt đẹp hơn.
Cảm thụ của hắn càng thêm khắc sâu.
Tiểu thư cùng A Thiên thiếu gia là hai loại người hoàn toàn khác nhau. Tiểu thư thiên phú cực cao, trí tuệ vô song, nàng hoàn mỹ đến mức không ai có thể soi mói gì. Mọi người sùng bái nàng, phục tùng nàng cùng khó có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của nàng. Tiểu thư quá hoàn mỹ rồi, hoàn mỹ đến mức khiến người ta sinh tự ti.
Thiên phú của A Thiên thiếu gia so với tiểu thư thực không đáng đề cập tới. Nhưng mà sự khắc khổ và chăm chỉ của hắn thì không ai có thể so sánh được.
Mỗi người đều biết phải khắc khổ chăm chỉ, mỗi một tên Thượng Quan gia đệ tử cũng biết.
Chỉ đến khi A Thiên thiếu gia đến, đem sự chăm chỉ, khắc khổ của hắn đặt ở trước mặt bọn họ thì bọn họ mới thực sự giật mình.
A Thiên thiếu gia cũng không thông minh hơn so với bọn hắn chẳng qua chỉ là càng thêm chăm chỉ so với bọn hắn, không, là càng thêm càng thêm chăm chỉ! Bọn họ nhìn A Thiên thiếu gia đem một bộ quyền pháp tu luyện tới mấy chục vạn lần thì tất cả đều cứng họng không trả lời được, bọn họ chưa bao giờ chấn động như thế!
Trên đời này thế mà lại có người làm được tới mức này!
Lòng tự ái của tuổi trẻ khiến họ trầm mặc.
Thiên phú của tiểu thư cao không thể chạm tới nhưng còn A Thiên thiếu gia a, thành tựu của hắn, tất cả đều là mồ hôi, thực sự là do mồ hôi.
Mồ hôi mỗi người đều có.
Thượng Quan gia hôm nay nghe một câu nói của A Thiên thiếu gia:” Mồ hôi sẽ không gạt người.”
Nhìn những thanh niên trong tràng đang đổ mồ hôi như tắm khiến Tiền thúc có cảm giác tuổi già an lòng.
Ánh mặt trời thật đẹp a!
Nhưng ngay lúc này lại có một gã thủ hạ vẻ mặt hoang mang chạy chậm tới gần nói nhỏ vào tai Tiền thúc vài câu.