Thấy Lục Vân Tích bước vào, Triệu Ngọc Nhi lập tực ra mỉm cười tiếp đón mời nàng ngồi cạnh mình, tựa như đã quên mất cảm giác khó chịu khi bị từ chối mấy ngày trước.
Sau khi Lục Vân Tích ngồi xuống, Triệu Ngọc Nhi ra lệnh cho nha hoàn: "Đi lấy đồ chơi mới của ta đến cho Lục ŧıểυ thư xem."
Những vị ngồi trong phòng phần lớn đều giống Triệu Ngọc Nhi, trước cái nhìn chăm chú của đám đông, Lục Vân Tích không dám làm Triệu Ngọc Nhi mất mặt nên nghe lời nàng ngồi xuống bên cạnh.
Nguyên Tử Triều trần truồng bị hai gã sai vặt kéo vào, đẩy qua cửa ngã xuống sàn.
"Shhh——"
Trong phòng mấy vị ŧıểυ thư không hẹn mà cùng há hốc mồm kinh ngạc, sau khi thấy rõ diện mạo của Nguyên Tử Triều thì che miệng cười, vài vị gan lớn thì nhìn thẳng vào người y, gậy thịt đang rũ xuống dưới háng thiếu niên thật hùng vũ, các ŧıểυ thư mặt mỏng đều xấu hổ.
Vị trí của Nguyên Tử Triều đúng ngay đối diện Lục Vân Tích, y bị đẩy vào bất ngờ làm nàng không kịp phản ứng đã thấy trọn toàn bộ cơ thể y.
Mặt nàng chợt đỏ lên: "Quận chúa, sao không cho hắn mặc y phục?"
Triệu Ngọc Nhi uống một chén rượu cười to: "Ha ha ha ha ha ha, tỷ có thấy chó mèo nào mà mặt y phục không? Chỉ là một súc sinh mà thôi."
"Hắn là người!" Lục Vân Tích kinh ngạc nhìn Triệu Ngọc Nhi.
"Chẳng lẽ Vân Tích quên rồi sao, ngày đó chúng ta đi xem diễn ta đã mua món đồ chơi mới đó!" Triệu Ngọc Nhi cho rằng nàng đã quên, chắc cũng bởi sau khi mang Nguyên Tử Triều về, đã tắm rửa sạch sẽ rũ bỏ hết tro bụi trên người, khác hoàn toàn với ngày đó, vì thế cười nhắc nàng: "Ca ca nói nếu ngày đó tỷ không ném cho hắn cây trâm thì hắn đã bị mãnh hổ nuốt rồi, chắc ta cũng sẽ không có ŧıểυ nô này đâu."
Lục Vân Tích không ngờ thiếu niên này lại là người trên đấu trường ngày đó, nhưng hiện tại y đang trần như như nhộng nên nàng chỉ có thể quay mặt sang chỗ khác.
"Hình như Lục ŧıểυ thư không muốn nhìn ngươi, ngươi doạ khách quý của ta rồi."
Triệu Ngọc Nhi đưa mắt ra hiệu, gã sai vặt bên cạnh lĩnh mệnh lấy cái roi mềm ra bắt đầu đánh.