Nhìn dung nhan xinh đẹp của nàng sau tờ giấy đỏ, một người vốn băng thanh ngọc khiết như tiên nữ, lại đi qua nhân thế náo nhiệt dính khói lửa nhân gian, Mạnh Dụ cầm lòng không đậu vươn tay muốn giữ lại nhưng chỉ bắt được không khí.
Thật ra cũng không cần hỏi thêm nữa, tên giống nhau, dòng thời gian trong hai câu chuyện cũ lại trùng khớp, với cả những giọt nước mắt của nàng sau khi nghe tin Lục ngự sử đâm đầu vào cột mà chết, lòng Mạnh Dụ rối rắm ngổn ngang, cuối cùng y hạ quyết tâm.
"Nàng đi nhanh đi!"
Lục Vân Tích hơi kinh ngạc, nhưng trong lòng như có tia lửa dần bốc cháy, nàng hồi hộp nhìn y: "Mạnh tướng quân, huynh, huynh có ý gì?"
Mạnh Dụ nhíu chặt mày, cắn răng: "Đừng hỏi, tóm lại ở đây có chuyện gì thì đã có ta chịu trách nhiệm, ta không tiện phái người bảo vệ nàng, sau khi rời khỏi kinh thành, nàng chỉ cần nhớ kỹ, đi càng xa càng tốt, đừng bao giờ quay lại nữa."
"Đa tạ, đa tạ..." Hạnh phúc đến đột ngột làm Lục Vân Tích khóc không thành tiếng, dù nàng không biết vì sao Mạnh Dụ lại đưa ra quyết định đó, nhưng hy vọng về cuộc sống mới đã gần ngay trước mắt.
Nàng phải nắm lấy nó.
"Mạnh tướng quân, khi nào ta có thể đi?" Nàng sốt ruột hỏi.
Ánh mắt lạnh lẽo trên điện lúc nãy của Nguyên Tử Triều làm Mạnh Dụ sợ hãi, y biết bệ hạ làm việc thần tốc như dụng binh, chỉ cần bắt gia quyến của Triệu Tĩnh An tra hỏi một hồi thể nào cũng tra được chuyện của Lục Vân Tích.
Y không dám mạo hiểm, liền nói: "Bây giờ!"
Lục Vân Tích biết nhất định đã xảy ra chuyện gì đó mới khiến y thay đổi như vậy, nhưng thời gian quá ngắn, nàng cũng không muốn hỏi nhiều, khoác áo choàng lên người rồi đến cạnh y: "Chúng ta đi thôi."
"Nàng... Không cần dọn hành lý sao?" Mạnh Dụ cau mày, tuy thời gian cấp bách nhưng vẫn nên dọn đồ trước khi lên đường.
Lục Vân Tích lắc đầu: "Những thứ đó không phải đồ của ta, không cần mang đi."
Y gật đầu, bế nàng lên, lấy áo choàng mình che lên người nàng, hạ giọng nói: "Ôm chặt ta, lát nữa cho dù ta có nói gì cũng không cần bận tâm."
Cách lớp xiêm y cọ lên ngực y, chắc là nàng gật đầu, Lục Vân Tích nghe lời vươn tay ôm chặt cổ y, quay mặt đi.